Đấu Y

Chương 323: Chư vị cố nhân





Hán tử khôi ngô nghẹn ngào nói không nên lời, hai vai không tự chủ được run run lên, một lúc lâu sau mới cất tiếng:

"Đại ca, là ta A Mãnh đây, A Mãnh đây!"

Lâm Khiếu Đường nhìn xuống, nhãn thần lấp lành kỳ quang, cao hứng nói:

"Ha Ha, tên Mãnh tử to lớn nhà ngươi, hiện tại ta đã không nhận ra ngươi rồi."

A Mãnh nhìn qua như một gã trung niên sắp bước qua hàng lão niên, nhưng lúc này lại không khác một hài tử, nước mắt ngắn nước mắt dài nói:

"Đại ca, ta tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa!"

Lâm Khiếu Đường cười nói:

"Đây không phải đã gặp được rồi sao!"

A Mãnh liên tục gật đầu, bỗng nhiên xoay người lôi ba vị thanh niên qua, không kìm được vui mừng giới thiệu:

"Đại ca, ngươi đoán bọn chúng là ai?"

Lâm Khiếu Đường vừa nhìn vừa tự đánh giá nói:

"Nữ oa oa này lớn lên rất giống Vũ Nhàn, ta đoán nhất định là hậu nhân của Vũ Nhàn rồi!"

Lâm Tĩnh Hàm bị nhìn chằm chằm vào có chút không được tự nhiên. Sự tức giận trước đó đã sớm tiêu thất không thấy, thay vào là nét kinh ngạc và mờ mịt khó hiểu, thoạt nhìn vị thanh niên này so với mình không quá bao nhiêu tuổi, tự nhiên không thể tiếp thu được việc hắn lại chính là biểu cữu công của mình, chuyện này quá mức hoang đường rồi.

"Đại ca, người vẫn tinh tường như trước a. Vị này chính là Lâm Tĩnh Hàm, ngoại tôn nữ của Vũ Nhàn. Nàng là một trong những người nổi bật nhất trong đám tộc nhân Lâm gia đời nay. Hiện tại, niên kỷ chưa đến hai mươi đã có tu vi vệ giai hậu kỳ, chính là đối tượng trọng điểm gia tộc bồi dưỡng."

A Mãnh tự hào giới thiệu.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường ôn hòa nhìn ba vị thanh niên, sống lưng cả ba người đều một trận lạnh toát, rõ ràng vị thanh niên trước mặt bọn họ tuổi đời nhìn như không hơn bọn họ bao nhiêu, thế nhưng ánh mắt kia lại thâm đậm như một lão nhân tám mươi tuổi đời.

"Hắn nhất định là tôn tử của Lâm Bình rồi!"

Lâm Khiếu Đường rất khẳng định nhìn Lâm Hạo nói.

"Đúng, chính xác. Hắn chính là Lâm Hạo, tôn tử của Lâm Bình, tu vi cũng đã tới vệ giai hậu kỳ! Lâm Bình kia quản giáo rất chặt, không muốn thành tài cũng khó a!"

A Mãnh vừa nghĩ đến phương pháp quản giáo của Lâm Bình, trong lòng không khỏi mỉa mai một chút, gã đó căn bản là một người điên mà.

Cuối cùng Lâm Khiếu Đường nhìn tới Lâm Hậu Sơn, đoán không ra là ai, trong lòng suy nghĩ tới một vài cái tên nhưng rồi lại cảm giác không đúng.

A Mãnh chủ động giới thiệu nói:

"Cuối cùng là Lâm Hậu Sơn, chính là ngoại tôn của Vũ Tuyền, tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã là quản sự gia tộc, tu vi cũng đã tới vệ giai trung kỳ."

Trong lòng cả ba vị thanh niên tuy rằng vẫn còn có chút khó tiếp thu, nhưng cuối cùng vẫn xác định vị thanh niên trước mắt này chính là vị biểu cữu công vẫn được kể lại như trong truyền thuyết của gia tộc.

Tu vi của Lâm Khiếu Đường đã tới linh hồn giai trung kỳ, vô luận là ẩn dấu hay không, trong mắt bốn người này vẫn là không thể thăm dò ra được nửa phần chân thực.

Ba vị thanh niên trước sau đã sớm dò xét qua nhiều lần, đáng tiếc đều là vô công, lại nghĩ đến tu vi các vị trưởng lão trong gia tộc, chắc hẳn vị biểu cữu công này cũng có tu vi sĩ giai hậu kỳ hoặc tu vi sư sai.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên có thể thoải mái nhìn ra tâm tư cả ba người, bất quá với một người tuổi tác đã gần trăm như hắn, sớm đã không còn sự xung động của người thanh niên, đối với ánh mắt hoài nghi cùng suy đoán của cả ba người, chỉ khẽ cười cho qua.

"Vũ Tuyền vẫn làm tộc trưởng sao?"

Lâm Khiếu Đường thuận miệng hỏi.

"Ba mươi năm trước đã không rồi, hiện giữ chức tộc trưởng chính là Lâm Mạn Thu, dì của Tĩnh Hàm."

A Mãnh lập tức trả lời.

"A!"

Lâm Khiếu Đường cảm khái gật đầu. Một tay bỗng nhiên nắm cổ tay A Mãnh dò xét một hồi, nhíu mày nói:

"A Mãnh, ngươi bị trúng độc?"

Sắc mặt A Mãnh nhất thời trầm xuống, cũng không có trả lời. Ngón tay Lâm Khiếu Đường hơi lướt qua, cắp tốc điểm xuống hơn mười chỗ trên người A Mãnh.

Ộc!

Trong lồng ngực A Mãnh nhất thời như phiên giang đảo hải, không khống chế được mà phun ra ngoài một búng máu.

Máu bị phun xuống mặt đất toàn một màu đen, Lâm Khiếu Đường thấy rõ chính là độc huyết, lập tức nói:

"Hắc bức độc chướng? Mãnh Tử, trong người ngươi như thế nào lại có độc của cửu giai yêu thú?"

Nhố ra một ngụm độc huyết, trên nét mặt sắp thành lão nhân của A Mãnh nhất thời khôi phục lại không ít khí sắc, một hồi vận chuyển nguyên khí thông sướng vô cùng, độc tố đã hoàn toàn giải trừ.

Nhãn thần A Mãnh sáng ngời, kéo lấy cánh tay Lâm Khiếu Đường như có điều vội vàng muốn nói, Lâm Khiếu Đường đưa tay ngăn cản, đầu ngón tay lại lướt tới thăm dò, sau một hồi thăm dò kỳ càng tựa hồ biết được đầu đuôi nguyên nhân, nói:

"Ngươi là vì Lâm Ngật Nhiên mới thụ hắc độc?"

A Mãnh kinh ngạc lại kỳ quái nhìn Lâm Khiếu Đường, nhưng hồi tưởng lại một thân y thuật ngày trước của đại ca, lại cảm thấy không có gì kỳ quái nữa. Nghe được lời nói có phần lãnh đạm của Lâm Khiếu Đường, A Mãnh hơi chút lo lắng gật đầu. Nói:

"Đại ca, chuyện đã qua rồi sao không cho qua đi, kỳ thực lão tổ tông cũng là một phen khổ tâm!"

Nghe được người thanh niên trước mắt đúng là hô thẳng tục danh của lão tổ tông, ba vị thanh niên nhân đều có chút khó tiếp thu nổi. Có thể là do Mãnh trưởng lão còn ở đây, còn không đến lượt bọn họ lên tiếng mà chỉ có thể trợn mắt nhìn.

Lâm Khiếu Đường khẽ cười nói:

"Chuyện quá khứ ta đã sớm quên đi rồi, đưa ta đi nhìn nàng xem sao, không biết hiện tại còn bí hiểm như ngày trước nữa không đây!"

Sắc mặt A Mãnh nhất thời buông lỏng, lần này lão tổ tông đúng là có thể cứu chữa rồi. Suy nghĩ này cũng chỉ là lóe qua, lập tức đi về phía trước dẫn đường, hướng bên ngoài phòng nghỉ. Ba vị thanh niên nhân đi theo sau cùng, thấp giọng trao đổi.

"Vị biểu cữu công này sao lại trẻ tuổi như vậy?"

Lâm Tĩnh Hàm thể hiện sự hiếu kỳ của nữ nhân hỏi.

"Ngu ngốc, không phải nói tam gia gia có được y thuật cao siêu sao, bảo trì được dung mạo tráng niên chỉ là cất tay mà thôi."

Lâm Hạo giương mày nói.

Lâm Hậu Sơn cũng không cho là đúng nói:

"Y thuật chỉ là kỹ năng phụ trợ, dù có cao siêu tới đâu cũng không có tác dụng gì nhiều. Ta hiện tại có chút minh bạch nguyên do ngày trước lão tổ tông lại muốn đem vị biểu cữu công này đuổi đi, thái độ làm người quá mức kiêu ngạo!"

Lâm Tĩnh Hàm nhìn bóng lưng mặc thanh bào phía trước, khẽ gật đầu nói:

"Đúng là có điểm như vậy!"

Lần này Lâm Hạo không có phản bác, hiển nhiên đối với việc vị tam gia gia này gọi thẳng tục danh của lão tổ tông hắn cũng cảm thấy bất mãn, mặc kệ vị tam gia gia này bối phận có cao bao nhiêu nhưng so với lão tổ tông khẳng định là kém xa ngàn lần, phải biết thọ nguyên của lão tổ tông chí ít cũng đã ngoài ba trăm năm.

Đi giữa ba vị thanh niên và A Mãnh, Lâm Khiếu Đường tự nhiên nghe được rõ ràng lời đối thoại của ba người, nhưng chỉ lắc đầu, cũng không có bất luận cảm tưởng nào. Có thể cũng có chút hoài niệm, tuy rằng một đoạn thời gian đó đối với Lâàm Khiếu Đường mà nói thật không lấy làm thoải mái gì cho lắm.

Trong một gian phòng cực kỳ yên tĩnh, bốn phía được bố trí kết trận, hiện tại, hầu như tất cả các vị trưởng lão thành viên của Lâm gia đều tụ tập nơi đây. Tại chiếc giường kê trong phòng, nằm trên đó là một nữ tử bạch y trung niên, sắc mặt xanh đen, môi hồng tím, trên tay càng có những dấu hiệu bị hoại tử, hai mắt nhắm chặt.

"Mãnh trưởng lão sao lại đi lâu như vậy?"

Một vị hán tử trung niên dáng người cao gầy đang cực kỳ tức giận, lo lắng hỏi.

"Vân Phi trưởng lão đừng quá lo lắng, không lầm thì Mãnh trưởng lão nhất định đã lấy được, hẳn là sẽ mau trở lại thôi!"

Đứng bên cạnh là một vị lam y thiếu phụ thản nhiên nói, bất quá trong ánh mắt nàng cũng đang lóe lên những tia lo lắng.

Một vị nữ tử tướng mạo đoan trang thương tiếc nhìn nữ tử trung niên đang nằm trên giường, thở dài nói:

"Không biết tỷ tỷ có thỉnh được người của Hiên Viên Tông tới hay không, nếu như Hiên Viên Tông không chịu ra tay thì lần này lão tổ tông sợ là lành ít dữ nhiều."

Một gã trung niên nhân khuôn mặt cứng cỏi, diện trường bào màu xanh đen, biểu tình nghiêm túc khẳng định nói:

"Vũ Nhàn, yên tâm đi, Hiên Viên Tông sẽ không mặc kệ đâu, cho dù những người khác mặc kệ thì Uyển Nhi cũng sẽ không mặc kệ chúng ta."

Nữ tử tướng mạo đoan trang bỗng nhiên quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn lên khuôn mặt cứng cỏi của vị trung niên nhân nói:

"Lâm Bình, ngươi cả ngày chỉ biết trốn trong mật thất tu luyện, ngoại trừ tu luyện ngươi còn biết những gì? Ta xem, ngươi nếu còn cứ như vậy sợ muốn luyện thành tảng đá mất. Lúc này Hiên Viên Tông đang thời buổi rối loạn, cơ nguy bốn bề, Uyển Nhi muội muội một lòng vì phụ thân báo thù, đâu còn điểm nào nhàn hạ. Tỷ tỷ lần này tới Hiên Viên Tông sợ cũng không gặp được Uyển Nhi, chỉ hy vọng mấy vị ngoại sự trưởng lão trên Hiên Viên Tông có thể nhận biết gia tộc chúng ta mà xuất thủ tương trợ."

Trung niên nhân mặc trường bào xanh đen chính là Lâm Bình, huynh đệ tốt nhất của Lâm Khiếu Đường ngày trước khi còn tại Lâm gia. Hiện tại đã có được dáng dấp một vị trung niên, không còn nữa cá tính bốc đồng của một gã thanh niên thân đầy nhuệ khí bốc đồng mà trầm ổn hơn rất nhiều.

Bốn người trong phòng này đều là những nhân vật cao cấp nhất trong một đời hiện tại của Lâm gia, bọn họ đã đợi trong phòng này ba ngày ba đêm. Lão tổ tông trúng phải loại độc cực kỳ âm ngoan, lấy tu vi đại sư giai của người vẫn còn bị độc tính ăn sâu như vậy, có thể thấy được nó lợi hại cỡ nào. Mấy người không hề có được phương pháp bức độc, mắt thấy lão tổ tông ngày càng suy yếu, chỉ có thể dùng tự thân tu vi, mỗi chốc thay phiên nhau hấp thu một phần độc nguyên trong cơ thể lão tổ tông.

Có thể với tu vi bọn họ cũng không hấp thụ được bao nhiêu, cũng không thể giải quyết được triệt để vấn đề, nhưng ít ra ở một mức nhất định nào đó, có thể làm chậm lại quá trình độc nguyên khuếch tán, làm cho những người khác có thể ra ngoài tìm chút cứu binh.

Nghe xong lời Lâm Vũ Nhàn, trên mặt Lâm Bình hiện lên nét xấu hổ, cố gắng ưỡn ngực nói:

"Lâm gia chúng ta mấy năm nay dâng lên không ít lễ vật, tông phái nếu là không ra tay bang trợ, chẳng phải quá mất lòng người."

Ba người còn lại nghe được lời này, trên mặt cũng lộ chút hòa hoãn, hiển nhiên đối với câu nói này đều có chút đồng tình.

Lúc này, ngoài cửa có một vị lão giả vội vàng chạy đến, nhìn mấy người trưởng lão nói:

"Đại trưởng lão từ Hiên Viên Tông đã trở về!"

Bốn người nhất thời nâng cao tinh thần, vẫn chưa mở miệng mà chờ lão giả kia. Lão giả thở hổn hển, nói tiếp:

"Đại trường lão vội vàng trở về, còn đang nghỉ ngơi tại đại đường tĩnh hậu, nói là Hiên Viên Tông sẽ phái hai vị trưởng lão xuống tới bang trợ lão tổ tông bài độc, rất nhanh sẽ đi ra, muốn chư vị trưởng lão ở đây chuẩn bị kỹ càng trước."

Nghe được lời này, bốn người nhất thời vui vẻ. Trên tông phái cử xuống hai vị trưởng lão, lần này lão tổ tông hẳn được cứu rồi.

Lão giả đang muốn ly khai, bỗng nhiên Lâm Vũ Nhàn mở miệng hỏi:

"Đại trưởng lão có nói hai người kia là hai vị trưởng lão nào hay không? Có Lâm trưởng lão trong đó không?"

Lão giả đờ đẫn lắc đầu lui xuống, bốn người đều có chút thất vọng, đợi cho lão giả rời hẳn đi, lập tức đóng cửa phòng, chuẩn bị. Thế nhưng của phòng vừa mới đóng lại bị người khác mạnh mẽ đẩy ra.

Quay lưng về phía cánh cửa, đang muốn tiến lại chăm sóc lão tổ tông, trong lòng Lâm Vũ Nhàn đã hơi bốc hỏa, quát khẽ:

"Người nào vô ý như vậy? Không biết gõ của sao?"

Trong phòng yên lặng như tờ, phảng phất như trong nháy mắt chỉ có một người Lâm Vũ Nhàn vậy.

Lâm Vũ Nhàn kỳ quái nhìn thoáng qua Lâm Bình đang đứng gần mình nhất, chỉ thấy biểu tình của hắn cứng ngắc, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng, thân thể càng hơi run run, hô hấp cũng dần trở nên bất ổn. Lại xoay người lại, trông thấy biểu tình của hai người khác đều giống nhau, khi Lâm Vũ Nhàn xoay người hoàn toàn đối diện với cửa vào thì một khuôn mặt quen thuộc từ rất lâu về trước hiện lên trong mắt.

Trong sát na, cả ngũ vị trong lòng Lâm Vũ Nhàn nhất thời toàn bộ ập đến, sống mũi cay cay, nước mắt ngập đầy đôi tú mục mà chảy xuống thành dòng.

A Mãnh đứng trước cửa, chân chất nhìn bốn người nói:

"Các ngươi xem, ta đưa ai trở về đây?"

Ba vị thanh niên nhân đứng cạnh cửa nhìn biểu tình kích động của bốn vị trưởng bối, không hẹn mà cùng lần thứ hai đem ánh mắt hướng vị thanh niên đang có chút kiêu ngạo kia.

"Lãnh huyết vô tình như Lan trưởng lão cũng khóc như vậy sao?"

Lâm Tĩnh Hàm ngạc nhiên nhìn thiếu phụ áo lam líu ríu nói.

Lâm Hạo và Lâm Hậu Sơn càng thêm không thê tin tưởng được. Lan trưởng lão là đệ nhất mỹ nhân của Lâm gia trong mấy trăm năm qua, hơn nữa thiên phú lại càng hơn người, từ hơn ba mươi năm trước đã tiến vào sư giai, chính là đệ nhất nhân trong gia tộc ngoại trừ lão tổ tông. Tuy rằng người theo đuôi đông đảo, nhưng bởi vì tính cách lãnh đạm, chỉ cần ai hơi chút mạo phạm liền bị nàng đánh cho một trận tơi bời.

Nhiều năm gần đây đã không còn ai dám đi trêu chọc đóa hoa hồng băng lãnh này, bất quá Lan trưởng lão có được tu vi sư giai cũng không rời gia tộc khiến cho tất cả mọi người ai ai đều kính trọng, dù sao với tu vi như vậy cũng đủ để tiến vào bất luận môn phái nào tiến hành bước tu luyện cao thâm hơn.

Cho dù Lan trưởng lão băng lãnh như sương, cũng không nói chuyện tư tình nhi nữ, nhìn qua tuy giống một thiếu phụ, tuổi tác cũng xấp xỉ lão tổ tông, nhưng cho dù là vậy trong lòng tất cả mọi nam nhân đều cảm nhận được nàng là một đối tượng tình nhân hoàn mỹ.

Tính tình Lan trưởng lão đã sớm khắc sâu vào trong cảm nhận mỗi đời nam sinh trẻ tuổi tại gia tộc. Bởi vậy khi Lâm Hạo cùng Lâm Hậu Sơn thấy đôi gò má của Lan trưởng lão lăn xuống từng giọt nước mắt, lực trùng kích trong lòng mạnh hơn xa so với Lâm Tĩnh Hàm nhiều lắm.

Lúc này, Lâm Khiếu Đường đứng ở trước cửa cũng cười tủm tỉm, bình tĩnh nhìn sang bốn người rồi mới mở miệng nói:

"Mọi người trong những năm qua có tốt đẹp hay không?"

Bốn người khiếp sợ đứng ngẩn người tại chỗ, trong lúc nhất thời tựa hồ không dời được nửa bước, không biết như thế nào cho phải, thậm chí không thể tin tưởng tất cả đều là sự thực, trong lòng bọn họ, người này hẳn là đã mất đi rồi mới đúng.

"Lão đại, thật là ngươi sao?"

Thiếu phụ áo lam rốt cuộc mở miệng nói, thanh âm nghẹn ngào, còn mang thêm cảm tình phức tạp.

"Ngươi, ngươi là Tiểu Lan?"

Lâm Khiếu Đường nhìn nữ tử trẻ tuổi phong vận cực kỳ làm cho người ta hít thở không thông, không quá khẳng định nhỏ giọng nói.

"Đúng vậy, là ta!"

Thiếu phụ áo lam liên tục gật đầu, nước mắt ào ào chảy xuống, cố cũng không gạt được, lại càng không khống chế được cảm tình, liều lĩnh vọt tới.

"Lão đại, ta nhớ ngươi ô ô ô..."

Thiếu phụ áo lam hoàn toàn quên đi ánh mắt của mọi người, vừa nhào vào lòng Lâm Khiếu Đường đã khóc lóc kể lể.

"Ngoan nào, đừng khóc, lão đại không phải đã trở về rồi sao!"

Lâm Khiếu Đường vẫn như ngày trước, nhẹ nhàng trấn an, vén mái tóc Tiểu Lan. Lúc này, cả mái tóc dài đen mượt đã tràn ngập ý vị thành thục, đã không còn vẻ ngây ngô ngày nào, thân thể mềm mại cũng không còn non nớt như xưa mà càng thêm đầy ắp kiều nhuận, mới chút động vào liền khiến cho người ta miên man bất định.

Ba vị thanh niên há miệng ngạc nhiên hết mức, nửa ngày cũng không ngậm lại được, cho tới bây giờ Lan trưởng lão vẫn đều cao cao tại thượng cư nhiên lại kêu một gã trẻ tuổi là lão đại, phải biết rằng ngoại trừ lão tổ tông, trong gia tộc nàng chính là người có địa vị cao nhất, coi như là tộc trường cùng đại trường lão cũng không bằng.

Ba vị thanh niên nhân đứng ngay sát phía sau vị thanh bào thanh niên, thấy Lan trưởng lão ngay trước mắt nương tựa vào trong lòng một vị nam tử, không muốn xa rời. Mặc kệ là thế nào, ánh mắt hay tâm lý cả ba người đều bị trùng kích mạnh mẽ. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ngươi, ngươi thật là Lâm Khiếu Đường?"

Lâm Bình như khúc gỗ lại gần, nhéo nhéo khuôn mặt Lâm Khiếu Đường mà nói.

"Xú tiếu tử, đừng động chân động tay, ta cũng không có ham mê biến thái đâu!"

Lâm Khiếu Đường đột nhiên hét lên.

Lâm Bình sửng sốt một chút, lập tức cười lớn nói:

"Ha ha ha, vẫn câu nói này, ngữ điệu không thể sai được!"

Đi vào trong phòng, Tiểu Lan vẫn như cũ ôm chặt Lâm Khiếu Đường không chịu buông tay khiến người kia cũng chỉ biết tùy ý tuân theo, khi đi qua bên người Lâm Vũ Nhàn, Lâm Khiếu Đường dừng lại vuốt cằm nói:

"Vũ Nhàn muội muội, ngươi biến hóa cũng không ít a, ta không tưởng tượng ra được một vị bảo bối bướng bỉnh lại biến thành một quý phu nhân như hôm nay."

Cánh tay Lâm Vũ Nhàn cũng vô thức mở ra, muốn như Tiểu Lan liều lĩnh xông tới, thế nhưng ba vị thanh niên cạnh cửa cùng với địa vị chính mình, tất cả dường như một chậu nước lạnh giúp nàng tỉnh táo lại. Khó khăn đưa đôi cánh tay hạ xuống, gạt đi khóe mắt đầy nước, rất chừng mực trả lời:

"Khiếu Đường ca ca, ngươi vẫn như trước, vẫn thích pha trò như vậy!"