Đấu Y

Chương 282: Tiểu hình giao dịch hội (Hạ)





Nhìn kiện trấn thiên giới trong tay gã hoàng kim kỵ sĩ, hai mắt của An Đức Liệt tỏa sáng:

"Hán Mạc, kiện trấn thiên giới này chính là một bảo bối a, đề thăng nguyên lực bản thân lên gấp ba lần, không phải là một đại sư giai nếu sử dụng trấn thiên giới cũng có thể chống lại một gã linh hồn giai hay sao, chỉ là cái giá này có phảih cao một chút hay không?"

Hán Mạc Nhĩ cười cười nói:

"Nếu như không phải tại hạ cần có nguyên thạch dùng gấp, đừng nói là mười lăm vạn, cho dù hai mươi năm vạn cũng tuyệt đối không lấy ra trao bán, bản thân giữ lại chắc chắn có tác dụng rất lớn, ai biết được hải thú nhất tộc khi nào tấn công vào nơi này, có trấn thiên giới, tại hạ không dám nói có bao nhiêu lực lượng tiêu diệt hải tộc, thế nhưng tuyệt đối có đủ năng lực để tự bảo vệ mình."

"Đúng vậy đúng vây!"

An Đức Liệt gật đầu tán thành, đôi mắt màu lam sậm tham tham nhìn trấn thiên giới trước mặt, tựa hồ như muốn mua ngay lập tức lại như do dự.

Lời đối thoại của hai người, Lâm Khiếu Đường nghe vào lỗ tai, thế nào cũng thấy như đang diễn kịch, so sánh với một người rao hàng một người hợp tác giả bộ cần mua đẩy giá trị hàng hóa lên cao không khác gì nhiều.

La Nhĩ thở dài lắc đầu tiếc nuối nói:

"Nguyên thạch trên người bản ma pháp sư ta đang thiếu, nếu không nhất định phải mua cho được kiện trấn thiên giới này, ai!"

Hán Mạc Nhĩ giả bộ lực bất tòng tâm, hồi lâu vẫn không có ai nói câu nào, Hán Mạc Nhĩ trực tiếp đứng dậy nói:

"Nếu như không có ai chịu trả giá, vậy thì tại hạ xin cáo từ tại đây, đến một giao dịch sở khác xem xem có người nào hứng thú với nó hay không?"

Trên mặt lão ma pháp sư và An Đức Liệt hiện lên vẻ tiếc nuối.

"Chờ một chút!"

Hán Mạc Nhĩ đã đi tới cửa bình tĩnh dừng lại cước bộ, chậm rãi xoay người lại, nhìn gã trọng trang chiến sư lần đầu tiên mở miệng nói.

"Mười ba vạn muốn hay không?"

"Này..."

Hán Mạc Nhĩ lộ vẻ khó khăn.

"Hán Mạc Nhĩ nam tước, vị này chính là thánh đường sở thẩm phán chánh án đại nhân, Thích Lâm đại chiến sư, phó chánh án đại nhân lần đầu tiên tới bản hội sở, nam tước ngài có thể nể mặt mũi bản bá tước, đem vật đó bán cho phó chánh án đại nhân được không? Bản bá tước sẽ không thu phí dụng phần trăm, ngươi xem thế nào?"

An Đức Liệt hào sảng nói.

Hán Mạc Nhĩ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng nói:

"Nếu như bá tước đại nhân đã nói như vậy, tại hạ không chấp nhận thì quá không phóng khoáng rồi, phó chánh án đại nhân, kiện trấn thiên giới này là của ngài."

Thích Lâm lấy ra một cái túi rất kỳ lạ, bên trong căng phồng vật gì đó khá cứng rắn, trực tiếp vứt cho vị mỹ nữ bên cạnh đang đứng hầu hạ chính mình.

Nhìn cái túi, Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái, cái túi này có thể chứa được tới mười ba vạn nguyên thạch hay sao. Túi trữ vật cũng là một loại trang bị không gian, thế nhưng thông thường thể tích không gian của nó so với nhẫn trữ vật kém hơn rất nhiều, bình thường chỉ dùng để chứa đựng một phẩm hoặc là tu luyện giả cấp thấp mới sử dụng.

Sau khi hai bên trao đổi lẫn nhau, Hán Mạc Nhĩ tiếp nhận cái túi giật minh nói:

"Trung cấp nguyên thạch?"

Thích Lâm lạnh lùng gật đầu:

"Đúng vậy, tổng cộng có 130 khối, các hạ cần phải kiểm tra rõ ràng đó."

Mọi người trong phòng đều hơi lộ ra vẻ kinh sắc, trung cấp nguyên thạch cực kỳ hy hữu, số lượng bán xuất cực kỳ nhỏ bé, thông thường chỉ có trung tâm của khu mỏ quáng thạch mới có thể xuất hiện một ít trung cấp nguyên thạch, tỉ lệ so sánh là 1 trung cấp nguyên thạch đổi 1000 sơ cấp nguyên thạch, thế nhưng nếu như dùng để chân chính trao đổi, giá trị của nó thậm chí cao hơn mức đó rất nhiều.

Nguyên thạch trung cấp bất luận là độ tinh khiết hay tác dụng, nguyên khí ẩn chứa bên trong đều cường liệt hơn nguyên thạch sơ cấp vô số lần, thời điểm phụ trợ tu luyện cũng có tác dụng lớn hơn rất nhiều.

Theo như lý thuyết thì 130 trung cấp nguyên thạch và 13 vạn nguyên thạch có cùng giá trị, thế nhưng thực tế giá trị của trung cấp nguyên thạch lớn hơn nhiều.

Hán Mạc Nhĩ mang theo nét tươi cười giấu giấu giếm giếm rời khỏi căn phòng, trên mặt của An Đức Liệt và La Nhì cũng hơi hơi rung động.

Quang hoa trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, nhìn thoáng qua Thích Lâm, chỉ cần cùng với người này làm một bút giao dịch có lẽ đủ nguyên thạch dùng. An Đức Liệt và hai gã kia rõ ràng là cùng một phe, nếu như theo chân bọn họ giao dịch căn bản không thể chiếm được tiện nghi, thậm chí có thể dẫn đến xung đột không cần thiết.

Trọng yếu hơn nữa chính là số lượng nguyên thạch mà Lâm Khiếu Đường cần dùng cực kỳ khổng lồ, A Mạn Đạt nhắn lại mỗi lần khởi động cần tới năm vạn nguyên thạch, kỳ thực chính là hải nguyên thạch, hải nguyên thạch có độ tinh thuần so với nguyên thạch khai thác trên đại lục cao hơn rất nhiều, một khối sơ cấp hải nguyên thạch có thể trao đổi được với mười khối sơ cấp nguyên thạch khai thác trên đại lục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Bởi vậy, A Mạn Đạt nhắn lại là năm vạn hải nguyên thạch thế nhưng thực tế lại là năm mươi vạn nguyên thạch, Lâm Khiếu Đường nghiên ma pháp trận và những lời A Mạn Đạt nhắn lại có thể xác định được tụ nguyên trận không phải là ma pháp trận mười ba mười bốn cấp thế nhưng chế tác lại không hề dễ dàng hơn chút nào, hơn nữa một lần khởi động cực kỳ hao tốn nguyên thạch, năm mươi vạn không tính quá nhiều.

Cũng chính bởi vì muốn khởi động tụ nguyên trận cần xa xỉ nguyên thạch nên đã làm cho ma pháp trận này trong tình huống bình thường cực kỳ vô dụng, không có tài nguyên của cải khổng lồ tốt nhất không nên sử dụng.

Lâm Khiếu Đường vốn nghĩ muốn thử bán ra "nguyên tinh", "nguyên tinh" là một loại kim chúc cực kỳ hiếm có, cấp bậc gần tiếp cận với "bi huyền kim", hắn cũng tinh luyện ra được từ bộ thượng cổ khôi giáp, loại tài liệu này thông thường dùng trong các trang bị ma pháp hoặc là pháp bảo, tuyệt đối là tài liệu cực phẩm.

Sau khi Tân Tây Á thu được lời truyền âm bí mật của Lâm Khiếu Đường, không đợi Thích Lâm mở miệng đã lấy ra một khối nguyên tinh cỡ nắm tay nói:

"Đây là nguyên tinh, nguyên tinh thuần nhất, ra giá tám vạn."

La Nhĩ và An Đức Liệt đối mặt nhìn nhau, nguyên tinh là thứ tốt, bất quá đối với hai bọn họ thì lại không có nhiều tác dụng, La Nhĩ tuy là ma pháp sư, thế nhưng cơ bản không tự luyện chế ra trang bị cho bản thân.

Trong mắt của Thích Lâm hơi tỏa sáng, vừa mới định hỏi cái gì đó, Lâm Khiếu Đường đã cầm khối nguyên tinh trong tay Tân Tây Á, nhanh chóng chạy tới trước mặt Thích Lâm, cực kỳ khoa trương khoe khoang nói:

"Chánh án đại nhân, đây là thứ tốt a, một thân trang bị này của ngài nếu như có thêm nguyên tinh thì giống như hổ mọc thêm cánh, hầu như có thể trung hòa đại bộ phận công kích ma pháp, càng có khả năng làm cho công kích của bản thân thêm phần sắc bén, một nguyên liệu rất hiếm có a, đại nhân có hay không muốn suy nghĩ một chút?"

Đối với cử động đột ngột của thanh niên này, An Đức Liệt và La Nhĩ hơi có chút buồn cười, người này rõ ràng là đến lấy lòng tài chủ, nhất định là vừa rồi Thích Lâm lấy ra trung cấp nguyên thạch gây nên tác dụng.

Thích Lâm cau mày, hứng thú vừa mới dấy lên thì lại bị những lời lẽ của thanh niên trước mắt làm cho hơi phiền phức bất quá khi hắn vô ý đảo mắt qua nguyên tinh thạch trên tay của thanh niên, cơ mặt lập tức co rúm lại, trên mặt cư nhiên hiện rõ mấy văn tự "ta muốn linh vương đan, nếu như ngươi muốn bán thì đi ra ngoài bàn bạc, nơi này không tiện."

Thích Lâm hàm ý nhìn thoáng qua thanh niên, thản nhiên nói:

"Đây là nguyên liệu dùng cho ma pháp sư, ta không cần!"

Lâm Khiếu Đường giả bộ biểu tình cực kỳ khoa trương, có vẻ như không thể tưởng tượng được.

"Phó chánh án đại nhân, đồ tốt như vậy mà ngài không cần, ánh mắt của ngài thực sự không được tinh tường cho lắm, ngài nên suy nghĩ lại một chút."

Ngôn ngữ nói ra cực kỳ lỗ mãng, An Đức Liệt và La Nhĩ cảm thấy rất kỳ lạ, thanh niên này rõ ràng đã có tu vi đại sư giai hậu kỳ đỉnh phong, vì sao lại lỗ mãng như vậy, cảm giác giống như một tên côn đồ đầu đường xó chợ, không hề có chút phong phạm người làm đại sự.

"Ta đã nói là không cần, chính là không cần!" Thích Lâm không nhịn được nói.

"Thực sự không cần?"

Lâm Khiếu Đường lần thứ hai hỏi xác định.

Trên mặt của Thích Lâm hơi hiện ra vẻ tức giận, Lâm Khiếu Đường nhún nhún vai bất đắc dĩ hướng về phía Tân Tây Á đánh mắt một cái, tỏ vẻ cực kỳ tiếc nuối hướng ngoài cửa bước đi, Tân Tây Á vô cùng mất hứng đứng dậy, lộ ra bộ dạng rất không vừa ý với những hành động của đồ đệ đi theo ra ngoài.

Mỹ nữ tóc vàng vẫn đứng bên cạnh hầu hạ Tân Tây Á với vẻ mặt thất vọng nhìn theo Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á cùng nhau bước đi, vốn tưởng rằng gặp được khách hàng lớn, không nghĩ tới xuất ra vật phẩm mà không ai muốn.

Nhìn về bóng lưng của Lâm Khiếu Đường, Duy Lạp vẫn đứng bên cạnh An Đức Liệt lóe lên một đạo tinh quang trong mắt.

Trong phòng chỉ còn lại An Đức Liệt, La Nhĩ và Thích Lâm.

"Phó chánh án đại nhân, người có vật phẩm gì cần bán ra hay không?" An Đức Liệt thử thăm dò hỏi.

Thích Lâm bỗng nhiên đứng dậy:

"Không có, bản chánh án đến đây chỉ vì muốn mua một số vật phẩm, nhị vị nếu như không có vật phẩm gì khác bán ra, bản chánh án còn có việc muốn làm!"

An Đức Liệt hơi hơi sửng sốt một chút, đánh mắt về phía Duy Lạp, tựa hồ như có ý tứ trách cứ, Duy Lạp vẻ mặt vô tội.

Sau khi Thích Lâm rời khỏi gian phòng, An Đức Liệt không đồng ý nói:

"Duy Lạp, tin tức lần này như thế nào lại không chính xác như vậy, không phải nói Thích Lâm muốn bán ra "quang nguyên giới chỉ"hay sao? Tại sao hắn lại không lấy thứ đó ra kia chứ?"

Duy Lạp lộ vẻ khiếp ý, cẩn thận trả lời:

"Tin tức của thám tử hẳn là chuẩn xác, không chừng là gần đây Thích Lâm đột nhiên đổi ý."

"Hừ, bản bá tước giữ ngươi lại không phải để nuôi không, lần sau còn xảy ra những chuyện này đừng trách ta không nói tình cảm."

An Đức Liệt khiển trách.

Hai mắt Duy Lạp mông lung, nước mắt lưng tròng, thế nhưng không dám khóc thành tiếng.

La Nhĩ tham lam nhìn vào vóc người vô cùng mê người của Duy Lạp, bỗng nhiên dùng bộ dạng không nhìn được nói:

"An Đức Liệt, lần này ngươi đã sai rồi, Duy Lạp tiểu thư đã tận lực, nhưng không thể nào dự đoán được các yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến kết quả, sao có thể trách nàng cơ chứ?"

An Đức Liệt tức giận nói:

"Trước kia, từ trong tay tiểu tử La Địch Ni Áo kia đổi lấy nữ nhân này còn tưởng rằng một vốn một lời, khi bản bá tước tu luyện sẽ có điểm tác dụng, không nghĩ tới chính là hàng giả, đã không có bao nhiêu tác dụng lại còn bị động tay động chân rồi, nếu như bản bá tước có cơ hội gặp lại tiểu tử La Địch Ni Áo kia, không thể tha cho hắn được."

La Nhĩ có chút suy nghĩ nói:

"Chính là tiểu tử đã đem trấn thiên giới đổi cho bá tước?"

An Đức Liệt hừ một tiếng rồi nói:

"Ngoại trừ tên ăn cơm nát ấy thì còn ai vào đây nữa, nếu như không có sư phụ Đặng Cổ Tháp của hắn thì bản bá tước đã sớm tới Long Thạch đế quốc giết chết hắn rồi."

"Bá tước đại nhân muốn giết chết ai đi nữa thì cũng nên đem thu hoạch ngày hôm nay phân chia một chút trước đi thôi."

Hán Mạc Nhĩ trước đó rời đi bỗng nhiên từ một gian phòng khác đi tới, trong tay còn cầm theo một túi trung cấp nguyên thạch.

Nhìn thấy túi trung cấp nguyên thạch tâm tình của An Đức Liệt rõ ràng chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, lại có chút hối hận nói:

"Đám tiếc không thể trao đổi được kiện "quang nguyên giới chỉ" đó, thứ này có tác dụng phụ trợ tu luyện giả quang nguyên môi, có nó bản ba tước không cần bao nhiêu thời gian liền nhanh chóng đột phá đại sư giai tiến vào linh hồn giai."

Hán Mạc Nhĩ cười nói:

"Có được nhiều trung cấp nguyên thạch như thế này hẳn là làm cho quá trình tu luyện của bá tước đại nhân dễ dàng hơn không ít, bá tước ngài quan tâm ta nhiều hơn."

130 trung cấp nguyên thạch và khối ký ức lam ma thạch ghi chép lại bản ma pháp bí tịch "tiểu lưu tinh vũ", ba người phân phối vô cùng đơn giản, La Nhĩ lấy đi "tiểu lưu tinh vũ" và một phần nhỏ trung cấp nguyên thạch, An Đức Liệt và Hán Mạc Nhĩ mỗi người lấy 55 trung cấp nguyên thạch, ba người vô cùng vui mừng.

Phân phối hoàn tất, La Nhĩ nhỏ giọng nói thầm bên tai An Đức Liệt vài câu, An Đức Liệt có chút không cam tâm tình nguyện, thế nhưng rất nhanh khuôn mặt liền thả lỏng hiện rõ nét thỏa mãn tươi cười.

Duy Lạp vẫn một mực chờ đợi bên cạnh vô cùng lo lắng, rất sợ An Đức Liệt tức giận, nhìn thấy hai người này nhỏ giọng to nhỏ, lấy tu vi của nàng không thể nghe được câu nào, trong sự khủng hoảng, đột nhiên nói:

"Bá tước đại nhân, Thích Lâm đội nhiên rời đi hay là có quan hệ với gã tu luyện giả thanh niên kia."

Lời này lập tức khiến cho An Đức Liệt tập trung chú ý:

"A? Phải? Bọn họ biết nhau?"

Duy Lạp lắc đầu nói:

"Không biết, hẳn là không nhận ra, thế nhưng hành vi cử chỉ của gã tu luyện giả thanh niên đó cực kỳ quái dị, lấy kinh nghiệm của Duy Lạp, hắn và Thích Lâm tựa hồ như đã trao đổi bí mật với nhau điều gì đó."

An Đức Liệt biến sắc, cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện xác thực có điểm cổ quái, lập tức hướng về phía Hán Mạc Nhĩ và La Nhĩ nói:

"Nếu như quả thực là như vậy, bọn họ hản là sẽ không đi quá xa, đi xem."

La Nhĩ và Hán Mạc Nhĩ đã lấy được thứ mình muốn, liếc mắt nhìn nhau, chưa động thân, hai mắt An Đức Liệt híp lại, trầm giọng nói:

"Nhị vị chẳng lẽ không muốn trợ giúp bản bá tước một chút hay sao?"

Hán Mạc Nhĩ khẽ cười nói:

"Bá Tước đại nhân, Thích Lâm chính là người của giáo hội, lại còn là phó chánh án đại nhân tôn quý, quan hệ giữa Áo Phỉ Khắc chánh án và Thích Lâm lại càng không đơn giản, thậm chí ngay cả thánh nữ Tạp Tây Lị Á đại nhân đối với vị trọng trang chiến sư này cũng cực kỳ coi trọng, lấy thực lực của giáo hội, Thích Lâm không cần bao nhiêu thời gian nhất định đột phá đại sư giai tiến vào hàng ngũ cao thủ linh hồn giai, vô luận là xét về mặt nào đi nữa, ta và La Nhĩ đều không có bất cứ lý do nào đi mạo hiểm quá lớn như vậy, huống hồ bọn họ đã ly khai trong thời gian không hề ngắn, nếu muốn truy tìm tung tích bọn họ chắc chắn không dễ dàng, còn nếu như bọn họ thực sự có giao dịch nào đó, hiển nhiên không thể tiến hành trong thành này được.