Đấu Y

Chương 257: Tầng thứ sáu





Những lời trêu chọc của Hoa Tiên Tử, Lâm Khiếu Đường làm như không nghe thấy, bản thân không không có quyền chủ động, vậy thì ít lời một chút tốt hơn, nhiều lời chắc chắn có sai.

Lấy được tới hai mươi ba khỏa linh vương đan, trước đó hiển nhiên Lâm Khiếu Đường không hề nghĩ tới được, có nhiều dược vật phụ trợ trùng kích kinh hồn giai như thế này, chỉ cần tiến hành theo chất lượng, vậy thì bước vào linh hồn giai chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, lần sấm trận này coi như là thu hoạch rất phong phú.

Ngày tiếp theo, Sở Tĩnh Tư vẫn nghiên cứu thật kỹ ma thiên tế đàn, tựa hồ như đang tự tìm hiểu cái gì đó, Lâm Khiếu Đường thì thành thật ngồi một bên điều tức, điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, để phòng có chuyện đột nhiên sảy ra.

Lâm Khiếu Đường chung quy luẩn quẩn lo lắng Sở Tĩnh Tư sẽ đến tìm mình gây phiền phức, bất quá người ta căn bản không để chuyện này trong lòng, tu luyện giả hầu như ai cũng là người phi phàm, làm việc luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, kết hợp thì đã kết hợp rồi, đại đa số tu luyện giả kết hợp với nhau là vì muốn đề cao tu vi của cả hai, cũng chính là song tu nói theo cách thông thường, bất quá song tu thường kết thúc với điều kiện một phương không thể lợi dụng người kia nâng cao tu vi bản thân, quá trình song tu bình đẳng của hai bên lúc này tuyên bố kết thúc, hoặc cũng có thể là một phương trong đó tu vi tiến triển cực nhanh, vượt quá xa người kia. Nói chung trong giới tu luyện giả thường không nói đến chuyện thiên trường địa cửu gì gì đó, rất ít người từ phương diện thương yêu nhau và kết hợp. Hầu như tất cả tu luyện giả đều đặt mục đích tu thành đại đạo lên đầu, thoát ly phàm trận, cùng thời thiên địa đồng thọ, chỉ là không ai biết được thần giới rốt cuộc có hình dạng như thế nào…

Bất quá điều làm cho Lâm Khiếu Đường vô cùng buồn bực chính là, cô nàng Sở Tĩnh Tử này chí ít đã có hơn ba trăm tuổi rồi, cư nhiên ở một chỗ, cũng không biết là kỹ nghệ của nàng cần như vậy hay là nhu cầu nữ nhân thông thường, bất quá vô luận là loại tình huống như thế nào, nữ nhân khi bị hư thân hẳn là phải giận tím mặt mới đúng, lại thêm ấn tượng của nàng đối với mình không được tốt cho lắm, tỉnh lại có thể đem chính mình giết chết cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

Vài ngày chung sống vừa qua, Lâm Khiếu Đường quan sát thấy mặc dù bị Sở tiền bối này đối với hắn không có nhiều hảo cảm cho lắm, thế nhưng tâm tình của nàng lại không thể đoán được, tựa hồ như không có bất luận ý tức làm khó gì, khó có thể nữ nhân này thờ phụng giáo huấn tình nghĩa phu thê một đêm nha!

Những điều này làm cho Lâm Khiếu Đường miên man suy nghĩ, còn Sở Tĩnh Tư ngoài việc chăm chú nhìn vào ma thiên tế đàn nghiên cưu hàng ngày thì rất ít làm việc khác.

Cứ như vậy, thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua.

Ngày hôm nay, Lâm Khiếu Đường theo thói quen ngồi xuống đả tọa điều tức, thuận tiện ôn lại các kỹ nghệ của bản thân, bỗng nhiên một trận gió nhẹ nhành thổi qua, Sở tiểu thư khác thường bay đến bên cạnh.

- Dâm tặc, có nghĩ muốn ra ngoài hay không?

Sở Tĩnh Tư chớp mắt hỏi.

Biểu tình của Lâm Khiếu Đường cực kỳ khoa trương, đứng dậy nói:

- Muốn, đương nhiên là muốn, ai thích ở lại cái địa phương chim không thèm ỉa này cơ chứ?

- Vậy thì chúng ta đến tầng thứ sáu!

Lời nói của Sở Tĩnh Tư cực kỳ kinh người.

Lâm Khiếu Đường giật mình:

- Đi tầng thứ sáu?

Sở Tĩnh Tư gật đầu nói:

- Ta đã minh bạch đại khái ý tứ của các ký hiệu và hoa văn trên ma thiên tế đàn. Tầng thứ sau chính là cửa ra ngoài, chỉ cần vượt qua tầng thứ sáu là có thể.

Vừa nghĩ đến những kinh lịch trải qua khi sấm trận tầng thứ năm Lâm Khiếu Đường không tự chủ được sợ hãi, tầng thứ năm đã lợi hại như vậy, tầng thứ sao còn không nuốt sống người ta mới lạ, vô ý thức lắc đầu.

- Thế nào? Không dám đi?

Sở Tĩnh Tư khinh bỉ hỏi.

Lâm Khiếu Đường nuốt một ngụm nước bọt nói:

- Tốt nhất là tìm cách khác đi thôi!

- Ba ngày nữa là đến ngày kỵ của bản tiên tử, hàng năm cứ vào ngày này ta đều rơi vào tình trạng cuồng tính hóa, lục tình bất nhận, thị sát thành tính, với tu vi của ngươi hiện tại chỉ có thể trở thành con mồi cho ta mà thôi, có muốn đánh bạc một đường sinh cơ, hay là ngồi đây chịu chết, chính ngươi suy nghĩ đi!

Sở Tĩnh Tư xoay người rời đi.

- Chờ một chút!

Lâm Khiếu Đường hoàn toàn vô ý thức kêu lên.

- Thay đổi chủ ý rồi sao?

Sở Tĩnh Tư xoay người lại, dùng vẻ mặt thực hiện được âm mưu nhìn Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường chung quy có cảm giác mình bị đưa vào tròng, nhưng lại không dám mạo hiểm chờ ba ngày, bởi vì hắn đã từng nghe được một số lời đồn về Hoa Tiên Tử, thật hay giả hắn cũng không biết, bất quá không có lửa làm sao có khói, huống hồ hắn vẫn luôn luôn muốn đi ra ngoài, dù sao thì cũng chết, thêm một lần đánh bạc, lấy mạng làm tiền vốn cũng vậy mà thôi.

- Chỉ là đột nhiên nghĩ ra sắp tới có chuyện gấp cần phải làm, cho nên muốn nhanh chóng đi ra ngoài!

Lâm Khiếu Đường trả lời lấy lệ nói.

Sở Tĩnh Tư mỉm cười, không nói thêm lời nào, hướng về phía cầu thang tầng thứ sau bước đi, Lâm Khiếu Đường kiên trì đi theo.

Tầng thứ sau cư nhiên an trí rất nhiều ma pháp trận mười lăm cấp, mỗi một ma pháp trận này đều là thần trận đã thất truyền, uy lực không gì sánh được, tùy tiện ma pháp trận nào cũng có thể đưa cao thủ đỉnh cấp hiện nay đi tới chỗ chết, coi như là địa vương giai cũng không nhất định qua được.

- Dâm tặc, ngươi ngoại trừ có nội dương ra còn có một nội linh đúng hay không?

Sở Tĩnh Tư nhìn thấy chín đạo ma pháp trận trọng điệp phía trước đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Khiếu Đường hơi hơi kinh hãi, không nghĩ tới bí mật của mình cư nhiên bị người ta phát hiện ra, hắn đột nhiên có loại cảm giác không mặc quần áo, vô ý thức lắc lắc đầu.

Sở Tĩnh Tư nhẹ hừ một tiếng, không đồng ý nói:

- Khi ngươi và ta kết hợp, thân thể của ngươi ta đã rõ ràng như lòng bàn tay, mau mau phóng ra nội linh cho ta.

Lâm Khiếu Đường bừng tỉnh, lập tức đem nội linh phóng ra ngoài. Sở Tĩnh Tư kinh ngạc nhìn nội linh nhỏ bé màu xanh, cảm thán nói:

- Không nghĩ tới trên đời này thực sự có người có được nội dương và nội tinh đồng thời trong cơ thể, dâm tặc, khó trách thực lực của ngươi so với người cùng cấp mạnh hơn rất nhiều, thông thường chỉ khi đạt đến linh hồn giai mới có thể đem nội linh phóng xuất ra bên ngoài, thế nhưng ngươi đã có nội dương làm hòn đá đệm cơ bản, cho dù bản thân chỉ có tu vi đại sư giai thì cũng có thể thành thục phóng nội linh ra bên ngoài, hiệu quả so với cao thủ linh hồn giai cũng không kém hơn bao nhiêu, rất giỏi!

Trong lúc nghe được Sở Tĩnh Tư nói ra những lời này, đột nhiên Lâm Khiếu Đường sinh ra một ảo giác, tựa hồ như bên cạnh mình không phải là vị tiền bối cao nhân gì gì đó mà là một thiếu nữ bình thường nhất, thiếu nữ đối với một vật mới luôn tràn đầy mới mẻ.

- Nhìn ta làm gì? Nhanh nhanh đem nội linh của ngươi kích hoạt, chuẩn bị sấm trận, có thể đi ra ngoài hay không chỉ có thể xem xem nội linh của ngươi cố gắng như thế nào.

Trong lúc Sở Tĩnh Tư nói chuyện, trong cơ thể cũng đã phóng ra một linh thể trong màn quang mang màu lam.

Linh thể của Sở Tĩnh Tư và thân thể của nàng không khác nhau cho lắm, chiều cao chỉ có hơn hai mươi tấc, cả thân hình trong suốt. Linh thể vừa ra ngoài, Sở Tĩnh Tư nhất thời bị vây trong trạng thái nhập định không thể nhúc nhích, yên lặng đứng một chỗ.

- Dâm tặc, ngươi có thể cho nội linh của ngươi ly khai thân thể bao xa?

Linh thể giống như một tinh linh màu lam từ từ bay đến trước mặt Lâm Khiếu Đường hỏi.

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Trong vòng một nghìn trượng hẳn là không có vấn đề.

- Tốt lắm, để cho nội linh của ngươi đi thao sau ta không xa, nghìn vạn lần không nên thất lạc, mấy loại ma pháp trận mười lăm cấp đặc biệt này tuy rằng lợi hại, thế nhưng lực cảm ứng đối với nguyên linh lại cực thấp, chỉ cần chúng ta có thể đi qua quãng đường này liền có thể dễ dàng xuyên qua, đến được điểm mấu chốt thì có thể đem chín đạo ma pháp trận này tạm thời đóng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nguyên linh của Sở Tĩnh Tư thần khí nói.

Lâm Khiếu Đường đem chủ ý thức chuyển vào nguyên linh, nội dương nhất thời bị vây trong trạng thái hỗn độn, thân thể nhập định, mà nội linh huyền phù bên ngoài cơ thể từ từ trở nên có sức sống, không giống biểu hiện thờ ơ như vừa rồi.

Sở Tĩnh Tư chính là cao thủ địa vương giai, nguyên linh sớm đã thành thục, luyện hóa thành chân linh, hình dáng thân thể và thân thể hầu như không khác nhau nhiều lắm, chỉ là thu nhỏ đi rất nhiều mà thôi. Lâm Khiếu Đường dù sao mới chỉ đến tu luyện đến đại sư giai, nguyên linh đã đạt tới giai đoạn nội linh, ngay cả ngoại linh cũng chưa được. Nguyên linh của cao thủ linh hồn giai dần dần luyện hóa thành ngoại linh, đại sư giai thì gọi là nội linh.

Nội linh của Lâm Khiếu Đường còn chưa thoát khỏi bề ngoài non nớt, nhìn qua chỉ giống như một hài đồng, huyền phù cùng một chỗ với nguyên linh của Sở Tĩnh Tư giống như một người lớn dẫn theo một trẻ con.

- Tiểu bằng hữu, muốn đi theo tỷ tỷ a, không được không nghe lời nha!

Chân linh của Sở Tĩnh Tư làm bộ nghiêm trang nói, thậm chí còn vươn tay sờ sờ vào cái đầu nhỏ bé của nội linh Lâm Khiếu Đường.

Nội linh của Lâm Khiếu Đường quệt miệng nhỏ giọng thầm nói cái gì đó, lại tựa hồ như đang oán giân cái gì.

Một lớn một nhỏ, hai linh thể một trước một sau, không hề có trận bích kinh khủng của ma pháp trận, lúc đầu Lâm Khiếu Đường vẫn còn tập trung cao độ đề phòng, bất quá sau khi qua được năm đạo ma pháp trận, cuối cùng cũng đã minh bạch được ý đồ của Sở Tĩnh Tư, tâm trạng liền thả lỏng lại.

Trên thực tế, nguyên linh từ trong thân thể thoát ra ngoài vô cùng mềm yếu, hơn nữa lại rất dễ bị diệt sát, một khi nguyên linh tiêu tán thì bản thân chân chính tử vong, thân thể đã không còn nguyên linh giống như một cái xác không hồn.

Bất quá nguyên linh tuy rằng thuộc về năng lượng thể, chúng giống như một tia sáng không hề có trọng lượng, không có cảm giác, ma trận tuy mạnh nhưng cũng khó có thể bắt được nguyên linh, thậm chí mấy ma pháp trận đặc biệt này lại không có cảm giác, chỉ tưởng là một tia sáng vô hại mà thôi.

Còn có một điểm trọng yếu hơn, tốc độ của nguyên linh cực nhanh, thậm chí có thể đạt đến trình độ thuấn di.

Sau khi thuận lợi vượt qua được đạo ma pháp trận thứ tám, Lâm Khiếu Đường buông ra một hơi thở thật dài, hy vọng đã ở ngay trước mắt, thậm chí còn có thể nhìn thấy được chốt mở trong đạo ma pháp trận thứ chín.

Ngay khi nội linh của Lâm Khiếu Đường chuẩn bị tiến vào trong trận bích của ma pháp trận thứ chín chân linh của Sở Tĩnh Tư đột nhiên cả kinh nói:

- Chậm đã!

- Làm sao vậy?

Nội linh của Lâm Khiếu Đường lại càng hoảng sợ xoay người hỏi.

- Đây là ma pháp trân tê liệt không gian, coi như là nguyên linh cũng không có cách nào vượt qua.

Chân linh Sở Tĩnh Tư với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nói.

Thần sắc hai linh thể một lớn một nhỏ tối sầm lại, nếu như không thể vượt qua được đạo ma pháp trận cuối cùng này, vậy thì thực sự phải đợi mấy trăm năm nữa, đến lúc đó có thể sống sót được hay không đã là một vấn đề, hơn nữa tài nguyên tu luyện ở nơi này thực sự thiếu thốn đến thương cảm, muốn ở nơi này bế quan tu luyện thực sự là lừa mình dối người.

Đôi mắt của nội linh Lâm Khiếu Đường đột nhiên sáng ngời nói:

- Ngươi có biết chính xác vị trí chốt mở hay không?

Chân linh Sở Tĩnh Tư gật đầu nói:

- Theo như những ký hiệu dánh dấu trên tế đàn, ta nghĩ có thể xác định đại khái chốt mở ở chỗ nào.

Theo ngón tay tinh sảo của chân linh Sở Tĩnh Tư chỉ, xuyên qua đạo ma pháp trận thứ chín, nội linh của Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn thấy một viên bảo thạch màu vành khảm trên vách tường mật thất tầng thứ sáu.

- Chỉ cần quẹo phải ba vòng, xuống một chút nữa rồi kéo là được.

Chân linh Sở Tĩnh Tư cũng không biết Lâm Khiếu Đường định làm gì, thế nhưng vẫn đem phương pháp nói ra.

Nội linh của Lâm Khiếu Đường đem nguyên thức thúc đẩy lên cao nhất, đôi mắt hơi tỏa sáng nhìn chằm chằm vào chốt mở, bàn tay non nớt khả ái chậm rãi giơ lên cao.

Độ rộng của bộ ma pháp trận thứ chín không vượt quá một trăm trượng, bởi vì không gian ma pháp từ bên ngoài nhìn vào bên trong hầu như là trong suốt nên có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ đối diện.

Qua nửa ngày, nội linh của Lâm Khiếu Đường vẫn duy trì tư thế hai tay giơ lên trước mặt, chân linh Sở Tĩnh Tư dần dần mất đi kiên trì, đang muốn phát tác, đột nhiên nghe được âm thanh di chuyển rất nhỏ, theo hướng âm thanh phát ra thì nhìn thấy viên hoàng bảo thạch khảm trên vách tường xuất hiện một bàn tay nhỏ bé màu vàng nhạt đang ra sức lay động bảo thạch.

Lợi dụng nội linh trực tiếp thi triển kỹ nghệ, đây là lần đầu tiên Lâm Khiếu Đường nếm thử, không nghĩ tới so với tưởng tượng khó khăn hơn nhiều lắm. Nguyên linh là cho nguyên lực thực chất hóa mà hình thành, sau đó đem nguyên thức quán nhập chính là nguyên linh, khi nguyên linh thoát khỏi cơ thể, tuyệt đại bộ phận nguyên lực dùng để suy trì sự tồn tại của linh thể, muốn tách ra được một chút là một chuyện khó khăn phi thường, hơn nữa Lâm Khiếu Đường mới chỉ có tu vi đại sư giai, nguyên lực có thể tách ra được thiếu lại càng thiếu.

Bởi vậy, trong trạng thái nội linh có thể ngưng tụ một kim thủ cách đó hơn trăm trượng đối với Lâm Khiếu Đường mà nói tuyệt đối là một chuyện vô cùng khó khăn, hiện tại Lâm Khiếu Đường hầu như đã kiệt lực, thế nhưng chốt mở mới chỉ quay được một vòng…