Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 123




Đôi tay gõ bàn phím khựng lại, Thượng Chi Đào ngẩng đầu nhìn Loan Niệm.

“Tôi không hiểu.” Cô nói: “Cùng nhau chăm sóc là thế nào?”

Loan Niệm nhìn cô thật lâu, nói: “Chờ Luc truyền dịch xong về nhà chúng ta nói tiếp nhé?”

“Được.”

Thượng Chi Đào hơi hoảng loạn.

Hình như lâu lắm rồi cô không trải qua cảm giác này, một câu nói của Loan Niệm đã làm tâm trạng cô rối bời, không thể làm được chuyện gì nữa.

Hai người không nói gì nữa, Luc truyền dịch xong không chịu tự đi, kêu ư ư đòi bế. Loan Niệm bế nó vè nhà, trên đường về không biết bao nhiêu người nhìn họ, có người còn nói móc mỉa: “Chắc chăm sóc bố mẹ mình còn không tận tâm thế này đâu nhỉ?”

“Liên quan gì đến anh? Có bệnh à?” Loan Niệm không đời nào nhịn cục tức này, vặc lại một câu: “Lo thân mình đi.”

Thượng Chi Đào hiểu Loan Niệm, anh vẫn luôn như vậy, không để mình chịu bất cứ ấm ức nào. Cô cũng cảm thấy những lời kia khó nghe, nhưng đôi khi cô sẽ làm như không nghe thấy. Những lời đàm tiếu khó nghe của hàng xóm về cô, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp mặt đối chất, đây có lẽ là sự khác nhau giữa người với người.

Họ vào trong nhà, Loan Niệm đặt Luc xuống, Luc vừa truyền dịch xong nên hết sức ủ rũ, nằm bẹp ở đó không nhúc nhích. Thượng Chi Đào muốn cho nó uống nước mà nó cũng không uống nổi, cô cuống lên, nước mắt lại chảy ra.

Cô gái chưa từng rơi nước mắt trước mặt Loan Niệm trước kia, giờ đây không còn cắn chặt răng không cho nước mắt chảy ra nữa. Loan Niệm đã từng hối hận vô số lần, khi cô khóc nức nỡ trước mặt anh, anh đã không ôm lấy cô. Bây giờ anh không bao giờ cho phép chuyện như thế xảy ra nữa.

Anh đặt tay lên vai cô, kéo cô vào trong lòng.

Không phải kiểu cô tựa đầu lên người anh, cơ thể hai người vẫn còn khoảng cách, mà là một cái ôm đúng nghĩa.

Luc đứng dậy, có lẽ nó muốn gây ra chút động tĩnh, bàn tay đặt sau lưng Thượng Chi Đào của Loan Niệm động đậy, ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ xuống dưới: Nằm xuống.

Luc được Loan Niệm huấn luyện đã lâu, dĩ nhiên hiểu chỉ lệnh này, nó lại nằm xuống, yên lặng nhìn hai người.

Loan Niệm rất hài lòng, tiếp tục chuyên tâm ôm Thượng Chi Đào. Hương thơm tỏa ra từ mái tóc cô khiến anh ngẩn ngơ, không làm chuyện gì đó thì khó mà buông bỏ.

Loan Niệm vuốt tóc cô, ngón tay luồn vào trong tóc, nâng mặt cô lên. Nước mắt vẫn chưa khô, hơi thở hòa vào nhau, Loan Niệm rũ mắt nhìn Thượng Chi Đào, ánh mắt triền miên quyến luyến khiến người ta hoảng loạn.

Anh cúi xuống, môi chạm môi, sợ cô kháng cự lại tách ra, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng môi anh cũng rơi xuống môi cô, lướt qua rồi đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô.

Loan Niệm mãi mãi là Loan Niệm.

Anh có thể nhẫn nhịn không chạm vào cô, ra vẻ là người khiêm tốn, nhưng mấy năm qua trong đầu anh đã “xử” Thượng Chi Đào bao nhiêu lần. Bây giờ mà bắt anh tiến hành theo trình tự thì đúng là chuyện viển vông.

Một khi lưỡi của anh đã xông vào chiến trường, sự ngang tàng của anh sẽ xông ra từ bên trong vẻ ngoài nho nhã tri thức, phô trương thanh thế khắp nơi trong miệng cô. Nhịp thở dần gấp gáp, anh bất chợt dùng sức ôm siết Thượng Chi Đào vào trong lòng. Thượng Chi Đào đụng phải cơ thể rắn rỏi, đột nhiên hoàn hồn lại. Cô đẩy mạnh anh ra, nhưng anh không chịu, cô cắn một nhát lên môi anh, hai tay dùng hết sức lực mới thoát khỏi vòng tay anh.

Hai người giằng co trong căn phòng tối tăm. Trong mắt Loan Niệm có một ngọn lửa, nó có thể thiêu cháy Thượng Chi Đào thành tro bụi. Cô che môi mình, quắc mắt nhìn anh, “Đây chính là chuyện mà anh muốn nói sao!”

“Đúng thế!”

“Có ai nói chuyện như anh không?”

“Anh cứ nói chuyện như này đấy thì sao?”

...

“Đây là giở trò lưu manh, không phải nói chuyện!”

“Em quen anh ngày đầu tiên à?”

“Nếu anh nói chuyện kiểu này, tôi không nói chuyện với anh nữa!”

“Tùy em!”

Loan Niệm mặc áo choàng rồi đi ra ngoài, tay đặt lên nắm cửa thì lại thấy không cam lòng, xoay người lại chậm rãi cởi áo vứt lên trên sofa, từng bước lại gần Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào hoảng sợ, cô chưa thấy Loan Niệm như này bao giờ, cô lùi ra sau hai bước thì bị Loan Niệm ấn vào tường sách, cô kêu khẽ một tiếng rồi bị Loan Niệm chặn kín môi. Anh quá muốn hôn cô, mặc xác cái gọi là tuần tự từng bước kia đi, ai cũng cả đống tuổi rồi, tuần tự cái quái gì chứ!

Anh bế thốc cô lên, cơ thể đụng mạnh vào người cô, lấp kín môi cô, hôn cô một cách dữ dội. Thậm chí anh còn thúc hông vào người cô, Thượng Chi Đào rên lên một tiếng không còn đường thoát, trong lòng rất ghét anh, dồn sức cắn rách khóe môi anh, mùi máu xộc lên, Loan Niệm tỉnh táo lại, hơi tách khỏi cánh môi cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Cuối cùng anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải vì muốn ở bên em suốt đời, hôm nay anh chắc chắn đã xử em cho hả cơn giận này rồi!”

Cả hai đều biết Loan Niệm đang nói gì, tiếng ngâm nga trong vô thức của Thượng Chi Đào chứng tỏ cơ thể cô đã đầu hàng, cơ thể đầu hàng nhưng trái tim vẫn muốn phản kháng.

Loan Niệm hôn cô một lần nữa rồi để cô xuống, đầu lưỡi liếm qua khóe môi, sau đó ngón cái quệt qua, hệt như một tên lưu manh đúng chất.

Thượng Chi Đào chấn động vì câu “muốn ở bên em suốt đời”, mãi một lúc lâu cũng không nói gì. Cô rời khỏi người anh và tường sách, đứng bên cạnh Luc, chỉ tay ra cửa: “Anh đến khách sạn mà ngủ!”

“Anh không đi!”

“Đây là nhà tôi.”

“Luc còn chưa khỏi, anh không đi.”

Vừa nhắc đến Luc, Thượng Chi Đào nguôi giận ngay. Nếu đến đêm Luc lại có chuyện gì thì cô rất sợ. Bất kể bề ngoài có kiên cường thế nào, quyết định việc trọng đại chỉ cần mấy giây, thì khi về nhà, đối mặt với Luc, cô lại trở thành một người yếu đuối.

“Vậy thì anh đến phòng ngủ phụ!” Thượng Chi Đào nạt anh.

“Anh còn chưa ăn tối, em đãi khách kiểu này hả?” Loan Niệm bật lại cô một câu, cởi áo len, mặc mỗi áo thun trắng đi vào phòng bếp.

Thượng Chi Đào thầm cười nhạo anh, còn biết mặc layer, đúng là bắt kịp mốt của giới trẻ. Lúc này cô rất nhát gan, không dám cười nhạo trước mặt anh. Cô sợ Loan Niệm lại biến thành dã thú, cô không thể kiểm soát được anh. Cô mang máy tính ra ngồi bên cạnh Luc, xử lý công việc từ xa. Thi thoảng cô lại ngước mắt nhìn anh, vẫn là bờ vai rộng, thắt lưng thon gầy cùng vòng ba hút mắt. Nhìn bóng lưng là biết không phải người dễ dây vào.

Rồi nghĩ tới cái câu “Nếu không phải vì muốn ở bên em suốt đời...” là cô lại cảm thấy con người anh đúng là không biết ăn nói tử tế. Thượng Chi Đào vuốt đầu Luc, nói nhỏ với nó: “Bố của em không phải người, bố của em có một cái miệng độc địa. Hay là chúng ta cho anh ấy uống thuốc câm đi chăng?”

Luc rõ ràng không đồng ý, ngồi dậy sủa một tiếng kháng nghị, làm Thượng Chi Đào giật nảy mình: “Em sủa cái gì!”

“Nó bị bệnh sủa một cái thì đã làm sao? Em quát nó làm gì?” Loan Niệm đi từ trong bếp ra, nói với Thượng Chi Đào: “Em đối xử dịu dàng với Luc một tí đi.”

...

Nói xong Loan Niệm trở vào trong bếp, trong tủ lạnh vẫn còn thừa đồ ăn anh mua trước kia. Anh hầm một con cá, kho sườn, định nấu thêm hai món nữa. Rau thả vào nồi phát ra tiếng xèo xèo, Thượng Chi Đào nghe thấy cửa kêu lên, ngẩng lên thì nhìn thấy Lão Thượng và bà Đại Trạch xách đồ đi vào nhà.

Loan Niệm nghe thấy động tĩnh thì thò đầu ra ngoài, chạm mắt với Lão Thượng và bà Đại Trạch, trong phòng im phăng phắc.

Thượng Chi Đào vội vàng giải thích: “Luc bị bệnh, anh ấy đến chăm sóc Luc.”

“Chào chú, chào dì.” Loan Niệm chào hỏi một cách lịch sự, thản nhiên đứng ở đó. Anh không sợ người khác tỏ vẻ khó chịu với anh, cả đời này người có thể tỏ vẻ khó chịu với anh cũng chỉ có mấy người, bố mẹ của Thượng Chi Đào chắc chắn cũng nằm trong số đó.

“Sao bố mẹ lại đến đây?”

“Hôm nay quán ít khách.” Bà Đại Trạch đáp, sau đó mới tỉnh ra: “Bố mẹ không thể tới đây à?”

“Được chứ ạ.”

Lão Thượng chắp tay sau lưng đi vào bếp, nhìn thấy trong bếp đầy hơi nóng, Loan Niệm nấu ăn rất cầu kỳ, có cả hương lẫn vị, kén chọn đến mức ngay cả chuyện nấu nướng cũng không chịu tạm bợ.

“Sắp nhừ rồi kìa.” Lão Thượng chỉ vào nồi rau rồi cất bước ra ngoài, nháy mắt với bà Đại Trạch, cười trộm một cái.

Nếu đã tình cờ gặp thì cùng nhau ăn một bữa vậy.

Bữa cơm này không được chính đáng cho lắm, Loan Niệm chưa thể làm hòa với Thượng Chi Đào, chưa được tính là bạn trai của cô, chỉ có thể coi anh là người cùng chăm sóc Luc, thế là lúc ăn cơm chỉ nói về Luc.

Rốt cuộc thì Loan Niệm cũng biết sự giáo dưỡng của Thượng Chi Đào đến từ đâu, bố mẹ cô cũng là người có văn hóa. Mặc dù cái ngày mẹ Thượng Chi Đào biết được thân phận của anh, bà vẫn không cư xử bất lịch sự với anh, chỉ đưa cho anh một đĩa đậu phộng, không mắng anh nửa lời.

Một nhà ba người họ ngồi cùng nhau, nhìn là biết là người một nhà. Bà Đại Trạch ngồi ngay ngắn trên ghế, Lão Thượng thì thoải mái hơn nhưng vẫn không ngồi thả lỏng người như người bình thường.

Lão Thượng hỏi anh: “Uống chút rượu không?”

“Vâng.”

“Không được uống!” Có phải con rể của bố đâu uống cái gì chứ! Bốn người một chó ở trong phòng, Thượng Chi Đào chỉ có thể lo thân mình, những người khác ai chịu nghe lời cô, ngay cả Luc cũng cãi lại lời cô.

Lão Thượng cố tình chuốc rượu Loan Niệm, muốn xem phẩm chất sau khi uống của anh. Loan Niệm biết điều này, Lão Thượng bảo anh uống thì anh uống. Một bữa cơm uống hết một cân rượu trắng, Loan Niệm bảy lạng, Lão Thượng ba lạng. Uống xong, Loan Niệm nói năng không rõ, nhưng vẫn mạch lạc rõ ràng, không có dấu hiệu gắt gỏng.

Lão Thượng và bà Đại Trạch chuẩn bị về nhà, nhân tiện hỏi Loan Niệm: “Ở khách sạn nào thế?”

“Ở khách sạn gần đây ạ.”

“Đi cùng nhé?”

“Vâng.”

Loan Niệm đứng dậy mặc áo rồi bước lảo đảo ra ngoài cùng hai người, lúc ra cửa còn nói với Thượng Chi Đào: “Lạnh, đừng ra ngoài tiễn nữa.”

Lão Thượng và bà Đại Trạch nhìn Loan Niệm đi vào khách sạn mới yên tâm ra về. Mười phút sau, một người đàn ông đi từ trong khách sạn ra ngoài, mặt hơi đỏ, không hề liêu xiêu, đi thẳng tới nhà Thượng Chi Đào. Lão Thượng đã sơ ý rồi, mới có chút rượu như này, tưu lượng của Loan Niệm luyện từ bao nhiêu năm nay, trước khi dự hội nghị quan trọng còn có thể uống nửa lạng rượu trắng lót dạ.

Anh lên tầng, ấn mật mã rồi bước vào nhà, Thượng Chi Đào vừa mới thay sang đồ ngủ, nghe thấy tiếng khóa cửa kêu thì ra ngoài, nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Loan Niệm trưng vẻ mặt “em làm gì được anh” cởi áo choàng dạ rồi đi lấy vali của mình, mở ra, lấy đồ ngủ rồi đi sang phòng ngủ phụ, chuẩn bị thay đồ. Nghe thấy tiếng chân Thượng Chi Đào bước về phía này, anh cười xấu xa, cởi phăng áo thun, khoe ra cơ thể nam tính.

Thượng Chi Đào vừa đi đến cửa thì nhìn thấy cảnh này, mặt bỗng chốc đỏ bừng, sau đó đụng phải ánh mắt trêu đùa của Loan Niệm, “Anh cởi thêm cái nữa cho em ngắm nhé?” Anh đặt tay lên dây thắt lưng, rút ra một cách chậm rãi, quăng xuống đất.

Thượng Chi Đào bị anh chèn ép cuống cả lên, chính cô cũng không nhận ra cô đã bắt chước câu cửa miệng của Loan Niệm “Có bệnh à!” Xoay người bỏ đi.

Đây là lần đầu tiên hai người ở dưới một mái nhà sau khi trùng phùng, Loan Niệm ở phòng ngủ phụ, Thượng Chi Đào ở phòng ngủ chính. Đêm đã khuya mà cả hai đều không ngủ được, nằm nghe động tĩnh ở bên ngoài. Con tim Loan Niệm đập thình thịch trong ngực, anh cười nhạo mình: “Mẹ nó có phải hai mươi tuổi đâu! Mày cuống cái gì!”

Sao có thể không cuống cho được, người phụ nữ anh ngày đêm mong nhớ đang ở ngay đối diện, anh không tài nào ngủ được. Thế là dứt khoát xuống giường ra ngoài tìm nước uống, uống nước xong là đi tìm Thượng Chi Đào. Cô không khóa cửa phòng, bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn tin tưởng anh.

Loan Niệm đẩy cửa đi vào phòng, phòng khách sau lưng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, cũng chỉ là ngọn đèn ngủ mà thôi. Thượng Chi Đào nằm trên giường không nhúc nhích.

Loan Niệm mượn ánh đèn nhìn dáng vẻ nhát cáy của cô, không nhịn được phì cười, sau đó anh thôi cười, nói với cô: “Thượng Chi Đào, anh biết em chưa ngủ. Anh muốn nói với em mấy câu, em không cần đáp lại anh.”

“Anh đã nghĩ thông suốt mọi chuyện sau khi em rời đi, cũng biết rằng em đã chịu nhiều khổ sở trong mấy năm chúng ta ở bên nhau. Anh biết em bắt đầu mối quan hệ với anh, không phải là muốn làm bạn tình của anh, mà là vì yêu anh.”

“Anh biết anh vô cùng bỉ ổi, cậy em yêu anh mà làm chuyện bậy bạ với em, nhưng anh muốn nói một chuyện là, lần đầu tiên anh rung động với em là ngày anh đẩy cửa tiệm cà phê ra rồi nhìn thấy em ngồi ngay ngắn ở đó. Sự đứng đắn của em không giống một người hiện đại.”

“Anh chính là gã đàn ông khốn nạn, gã đàn ông xấu xa, người khiến em đau khổ mấy năm qua. Nhưng anh chỉ muốn nói, mấy năm ấy, anh thật lòng với em. Anh biết là em có thể cảm nhận được.”

“Anh nói muốn cùng em chăm sóc Luc, là thật. Nhưng thực tế thì chuyện anh muốn làm nhất là anh được chăm sóc em và Luc. Cuộc đời này còn rất dài, anh cảm thấy anh không phải vội vàng, anh sẽ từ từ tiến tới.”

Hai mắt Thượng Chi Đào nóng lên, mũi cũng tắc nghẹn, cô nằm yên lặng ở đó, nghiền ngẫm những lời mà Loan Niệm nói. Cô từng nhiều lần nghĩ rằng, liệu có phải cô ở thời điểm hơn hai mươi không đáng được yêu? Sau này cô đã ngộ ra điều cô thấy hạnh phúc nhất chính là dù xảy ra chuyện gì vào thời điểm ấy, cô đều giữ được tính cách độc lập. Sau này, vào mỗi lần lang thang trong màn tuyết lớn ở Cáp Nhĩ Tân, cô đã vô số lần hồi tưởng lại từng chuyện vụn vặt khi ở bên Loan Niệm, cô biết anh đã từng yêu cô.

“Xin lỗi em, vì mọi điều đã qua.”

Dứt lời, Loan Niệm bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.