Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 118




“Hôm nay sắp đóng cửa rồi, không làm cơm nữa.” Bà Đại Trạch đứng dậy bỏ đi. Bà nói không làm cơm nhưng người vào sau gọi món bà vẫn làm như thường. Thái độ ghét bỏ hết sức rõ ràng, chỉ thiếu điều mở miệng đuổi người.

Vậy mà Loan Niệm vẫn ngồi yên ở đó, cứ vậy uống rượu cùng một đĩa đậu phộng. Đậu phộng của quán rất ngon, anh đã uống nửa cân rượu. Bà Đại Trạch vừa đón khách vừa nhìn anh, có ý định đuổi anh ra ngoài nhưng sau nghĩ lại thì lại thôi. Chấp nhặt gì với một người đi đường xa tới đây? Bà xoay người vào phòng bếp, nói với Lão Thượng đang uống trà: “Cái cậu họ Loan kia đến rồi.”

Lão Thượng vừa nghe thấy thế, đứng lên toan bước ra ngoài: “Để tôi đi mắng cậu ta một trận!”

“Mắng cậu ta làm gì? Ông ngồi xuống cho tôi! Không được để ý đến cậu ta!” Bà Đại Trạch ra ngoài đón khách, để mặc Loan Niệm ngồi ở đó. Đôi khi bà lại liếc anh một cái, trông thấy vẻ ngoài tuấn tú lịch thiệp của anh, thầm nghĩ mắt chọn của của Đào Đào tạm được, chí ít cũng yêu đương với một người ra hồn.

Loan Niệm uống rượu, uống một mạch tới khi khách ở bàn cuối cùng đi khỏi.

Bà Đại Trạch dọn dẹp xong nói với anh: “Đóng cửa rồi, đi về đi!”

Loan Niệm đứng lên thanh toán, bà Đại Trạch chỉ vào mã QR. Loan Niệm quét mã nhưng không nhấn vào nút trả tiền, nói với bà Đại Trạch: “Nghỉ ngơi sớm đi ạ. Tuổi cao mà thức khuya không tốt cho sức khỏe.”

Bà Đại Trạch nhìn anh, nghĩ bụng Đào Đào đi xem mắt toàn yêu cầu người biết ăn nói, đây chẳng phải người biết ăn nói hay sao? Bà không hiểu được suy nghĩ của lớp trẻ, nhưng người khiến Đào Đào khó chịu thì đúng là không phải người tốt. Bà “hừ” một tiếng, dọn dẹp quầy thanh toán. Loan Niệm ra khỏi cửa, chuyển cho bà mười ngàn.

Bà Đại Trạch nhận được thông báo chuyển tiền, nhấc chân đuổi theo nhưng người đã đi khỏi đó, biến mất trong đêm tuyết của Cáp Nhĩ Tân.

Thượng Chi Đào nhận được điện thoại của bà Đại Trạch vào lúc nửa đêm.

“Sao vậy mẹ.”

“Bạn trai cũ của con vừa mới đến đây.”

Thượng Chi Đào nhìn qua đồng hồ, đã hai giờ đêm rồi, “Bạn trai cũ gì cơ? Bạn trai cũ nào nhỉ?”

“Loan Niệm.”

Thượng Chi Đào tỉnh táo lại tức thì, “Anh ta đã nói gì với mẹ?”

“Chẳng nói gì. Đi khỏi đây rồi.” Trước khi cúp máy, bà Đại Trạch nói thêm: “À đúng rồi, cậu ta chỉ ăn một đĩa đậu phộng và uống nửa cân rượu, chuyển khoản những mười ngàn. Mẹ còn không tiếp đón cậu ta.”

“Bao nhiêu cơ?”

“Mười ngàn.”

“Con biết rồi.”

Bị điên rồi sao? Thượng Chi Đào thầm mắng anh, một đĩa đậu phòng mà trả những mười ngàn, anh có tiền sao anh không mua luôn quán nhà tôi đi?

Thượng Chi Đào cúp máy rồi gọi điện cho Loan Niệm, anh từ chối cuộc gọi của cô.

Khốn kiếp, thế này là thế nào?

Thượng Chi Đào tức điên lên được.

Cô nổi cáu, máu nóng xộc lên, cảm thấy thuốc cô uống hôm nay coi như uổng phí. Nằm lên giường, vơ lấy điện thoại, nhắn tin cho Loan Niệm: [Anh có ý gì? Anh đến quán làm gì? Anh khăng khăng muốn bố mẹ tôi biết chuyện nhơ bẩn kia sao? Không cần anh phải nói, giờ tôi sẽ nói cho mẹ tôi luôn, nói là trước đây tôi không đứng đắn, làm chuyện bậy bạ với cấp trên.”

Thượng Chi Đào cầm điện thoại định gọi cho bà Đại Trạch, chuẩn bị nói hết chuyện của cô và Loan Niệm cho bà. Tay để trên nút gọi đi rất lâu, cuối cùng vẫn không dám gọi cho mẹ. Nếu ba mẹ mà biết được cô làm bạn giường của cấp trên khi làm việc ở Bắc Kinh thì họ sẽ đau lòng vô cùng, con gái mình nuôi lại làm chuyện thiếu đứng đắn như thế!

Cô bỏ điện thoại bên gối, cảm thấy vẫn chưa trút được cơn giận, lại nhắn tin cho Loan Niệm: [Ăn một đĩa lạc mà trả những mười ngàn, chỉ mình anh có tiền hả? Sao anh không trả tiền theo viên đi?]

Chưa đến một phút sau, cô lại được chuyển khoản ba trăm ngàn.

Loan Niệm còn nhắn tin cho cô: [30 viên (Đồ ăn kèm nhà em quá ít)]

Chốc lát sau lại là một tin nhắn khác: [Em tiện thể nói với mẹ em chuyện em bán túi và bỏ đi không nói một lời đi. Khách quan công bằng chút.]

Thượng Chi Đào bị Loan Niệm chọc tức tỉnh cả ngủ. Cô biết anh vốn là một người khó chơi, cũng biết anh rất biết cách chọc tức người khác, có điều trước kia anh chọc tức người khác rất nhàn, còn hôm nay phải dùng cách thức cồng kềnh như thế.

Loan Niệm vẫn luôn canh cánh về chuyện cô bán túi, cô cứ ngỡ lúc ở Thị trấn tuyết cô đã nói rõ ràng với anh, cũng đã xin lỗi anh, chuyện này coi như đã qua. Còn anh thì sao? Lại dùng con dao cùn của anh tổn thương người khác.

Cô cho số của anh vào danh sách chặn rồi ngủ tiếp.

Trước kia Thượng Chi Đào là một người rất dễ ngủ, mấy năm nay áp lực quá lớn, giấc ngủ ngon cũng trở nên hiếm hoi. Nhưng vào ngày mà cô vừa hoàn thành dự án lớn và quyết định cho cả công ty nghỉ phép, cô nhất định phải đánh một giấc đã đời.

Hôm sau ngủ dậy thì đã là buổi trưa, Thượng Chi Đào nhớ ra Lumi bay chuyến 4 giờ chiều nay, vội vàng đánh răng rửa mặc rồi mặc bừa bộ đồ ra ngoài, vội tới khách sạn đón cô ấy.

Loan Niệm cũng có ở đó.

Thượng Chi Đào hơi sửng sốt, với tính nết của anh trước kia, mấy ngày hôm nay liên tục nghe những lời cô nói, lẽ ra phải nhấc chân bỏ về rồi mới đúng.

Mấy người đều im lặng suốt đường đi, Thượng Chi Đào đưa họ đến sân bay. Lúc xuống xe lấy hành lý, Thượng Chi Đào lấy mấy hũ đã được bọc kỹ ở cốp xe đưa cho Lumi, “Mẹ em bảo là chị thích ăn, bảo em gói cho chị mấy hũ.”

“Mức độ chiều chuộng chị của mẹ chúng ta sắp vượt qua cả cô rồi. Để lát nữa chị đích thân gọi điện cảm ơn mẹ chúng ta.”

“Ăn hết thì bảo em. Dạo này bà ấy lại nghiên cứu những món ngon khác, đến lúc đó em lại gửi cho chị.”

Hai người buôn chuyện mãi không xong, Thượng Chi Đào lại lấy ra một phần quà cho Will, “Cảm ơn anh đã phê duyệt cho chúng tôi tổ chức sự kiện lần này, hi vọng không làm anh thất vọng.”

“Chưa đến hai trăm tệ, đây là cá cơm khô mẹ tôi làm.” Thượng Chi Đào giải thích.

Will gật đầu, nhận lấy túi, “Cảm ơn.”

“Không biết Luke cũng ở đây nên tôi không chuẩn bị quà cho anh, mong được lượng thứ.”

Lumi thầm kêu trời trong lòng, Thượng Chi Đào đối xử phũ phàng với Loan Niệm như thế này, đúng là nằm ngoài phạm vi chịu đựng của tâm lý cô ấy. Thế mà mặt Loan Niệm vẫn không đổi sắc, chỉ nhìn Thượng Chi Đào một cái rồi xoay người bỏ đi.

Lumi đuổi theo Loan Niệm, nói với anh: “Luke, hôm nay sau khi xuống máy bay tôi phải đến nơi khác, chỗ dưa muối này tôi không tiện cầm, có thể tặng anh không?”

Loan Niệm nghiêm túc nhìn Lumi, nói với cô một cách chân thành: “Cô biết vì sao cô làm việc kiểu đối phó bao nhiêu năm mà vẫn không bị sa thải không?”

“... Vì sao thế?”

“Vì cô thông minh.” Loan Niệm đưa tay nhận lấy hũ dưa muối, “Cô nói lại với cô ấy, lần sau chuẩn bị quà cho đủ. Cho dù tôi không có mặt thì cũng phải chuẩn bị riêng một phần. Chưa hiểu phép tiếp đãi còn mở công ty tổ chức sự kiện?”

Khỉ gió.

Lumi mắng thầm một câu, mồm mép của Lừa Ngang Ngược đúng là “cực phẩm”. Thái độ của anh mà tốt hơn một tí thì có phải hôm nay cô ấy đã chuẩn bị dưa muối cho anh rồi sao? Cơ mà hũ dưa muối này không có phần của anh đâu! Thậm chí cô còn muốn chui vào trong đầu Loan Niệm xem trong não anh có chứa phân hay không.

Lumi lại đuổi theo Loan Niệm, “Sếp có thể tự nói với cô ấy mà!”

Câu này chọc phải chỗ đau của Loan Niệm, dù anh muốn nói thì Thượng Chi Đào sẽ cho anh cơ hội ư? Mấy năm nay chẳng thấy tiến bộ gì, chỉ được cái nước chặn số người khác là nhanh.

Lumi thấy anh im lặng, lại bồi thêm một câu: “Flora chặn số sếp rồi đúng không? Thế thì sếp không tự nói với cô ấy được nữa rồi.” Sau đó duỗi tay lấy lại túi quà, xoay người bỏ di. Cô ấy không đời nào cho Loan Niệm ăn dưa muối! Đây là dưa muối mà bà Đại Trạch tự tay làm, Lumi thích ăn nhất.

Con người Loan Niệm, rõ là một người tốt mà lại có cái miệng vụng về, còn có khuôn mặt liệt kia, trong công ty có bao nhiêu người sợ anh? Vậy mà nhân viên thực tập mới vào lại thích anh, lén hỏi Lumi rằng: “Luke còn độc thân sao?”

“Ừ, theo đuổi đi.” Lumi thốt ra một câu như vậy.

Cô gái kia thật sự theo đuổi Loan Niệm, ngày nào cũng giả vờ tình cờ bắt gặp Loan Niệm, chủ động làm báo cáo giúp anh, Loan Niệm ở công ty đến lúc nào là cô ta tan làm lúc đấy, kiên trì được khoảng hai tuần.

Đột nhiên một ngày nọ cô gái kia trông rất ủ rũ, Lumi hỏi cô ta: “Cô sao thế?”

“Luke bảo em tránh xa anh ấy ra.”

Những chuyện khác Lumi chỉ nghe từ người khác, nhưng ai cũng nhận ra rõ Luke càng ngày càng nghiêm khắc trong mấy năm qua. Không chỉ vậy, điều khiến người ta không thể hiểu được là anh không qua lại với phụ nữ. Yilia xinh như thế, thích anh đến nhường ấy mà anh vẫn dửng dưng như không. Lâu dần, tin đồn xuất hiện, rằng xu hướng tính dục của Loan Niệm không phải phụ nữ. Tin đồn lan rất nhanh, nói rằng đàn ông xung quanh anh ai cũng điển trai, lại chơi chung một nhóm.

Lumi nghe thấy vậy thì rất tức giận, sao Luke có thể thích đàn ông? Cô ấy muốn đính chính thay Luke, nhưng người trong cuộc chẳng hề bận tâm. Lâu dần, mọi người ngầm thừa nhận xu hướng tính dục của Luke là đàn ông.

Khi máy bay rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, cõi lòng Loan Niệm rất trống trải.

Có những người bạn không thể gặp được, nhưng cô ấy luôn ở trong ký ức của bạn, dù mấy năm trôi qua vẫn chẳng hề nhạt phai. Giờ gặp lại, cô ấy là một người miệng lưỡi xéo xắt, chuyên nói những lời tàn nhẫn, đâm vào lòng anh đau vô cùng.

Loan Niệm chưa từng nếm trải cảm giác này, anh thậm chí còn không biết phải xử lý ra sao. Từ nhỏ anh đã quen lấy cứng trị cứng, không chịu khuất phục và không chịu cúi đầu. Anh từng nghĩ khi gặp lại Thượng Chi Đào mình sẽ nói những gì, thậm chí anh còn nghĩ sẵn những lời muốn nói. Ai dè những lời soạn sẵn không được dùng đến, sau khi gặp cô anh chỉ muốn làm rõ vì sao cô lại giảm giá bán số túi kia đi, vì sao cô không từ mà biệt.

Thượng Chi Đào đã giải thích cho anh, đáp án càng khiến anh buồn hơn.

Lần đầu tiên anh nhận ra anh bó tay chịu thua trước Thượng Chi Đào.

Xung quanh cô có rất nhiều đàn ông, cô có thể qua lại với họ một cách thoải mái. Còn nói chuyện với anh thì toàn chọt trúng chỗ đau, không buồn nhìn anh thêm một lần.

[Sếp Loan về rồi đấy à?] Trần Khoan Niên hỏi anh ở trong nhóm chat: [Có thể mời tôi ăn cơm không?]

Loan Niệm không nói nửa lời.

Trần Khoan Niên lại nói: [Sếp Loan chịu cú sốc nặng nề rồi sao? Cậu mời tôi đi ăn, tôi sẽ dạy cậu cách tán gái.] Trần Khoan Niên nói năng không kiêng dè điều gì, anh ta đã chiếm được trái tim của người đẹp, nên đâm ra sốt ruột thay Loan Niệm. Anh ta cảm thấy Loan Niệm không bằng Tống Thu Hàn, tuy tính cách của Tống Thu Hàn cũng không tốt, trước đây Trần Khoan Niên còn lo Tống Thu Hàn sẽ cô độc suốt đời, nhưng khi gặp được Lâm Xuân Nhi, Tống Thu Hàn đột nhiên thông minh ra. Còn Loan Niệm thì sao, dây dưa với một cô gái bao nhiêu năm mà vẫn chưa tỉnh ra.

Cái quái gì cũng không hiểu!

[Tới quán bar đi.] Loan Niệm cất hành lý xong xuôi là đến quán bar. Trần Khoan Niên và Đàm Miễn đã có mặt, đang uống rượu, trông thấy Loan Niệm là cười nhạo anh: “Xem người đàn ông ngã lòng kìa!”

Họ bắt đầu thuyết giáo, nào là làm sao để nói ngọt như mía lùi, làm sao để dỗ con gái người ta vui vẻ, làm sao tiến thêm bước nữa với cô gái ấy vào lúc thích hợp, Loan Niệm nghe nhức cả đầu.

Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, “Các cậu cùng đi học lớp đào tạo đàn ông đểu à?”

Hai người kia quay sang nhìn nhau, mãi một lúc sau mới nói: “Vì tốt cho cậu thôi.”

“Tốt cho tôi à, thế thì cậu chuyển công việc sưu tầm đến Cáp Nhĩ Tân đi!”

“Tôi không đi đâu, lạnh lắm.”

“Vậy thì bây giờ tôi sẽ gửi video ở Gold Coast vào hai năm trước của cậu cho cô tiến sĩ khảo cổ học trong lòng cậu.” Loan Niệm lấy điện thoại ra, Trần Khoan Niên vội giơ tay đầu hàng: “Tôi đi.”

“Vậy thì cậu gọi điện trao đổi công việc ngay và luôn đi.” Loan Niệm gửi số điện thoại của Thượng Chi Đào cho anh ta.

“Gọi bằng điện thoại của cậu chẳng phải là được rồi sao?” Nói xong câu này, anh ta mới bừng tỉnh, “Lại chặn số cậu rồi hả?”

Chữ “lại” này rất nhạy cảm, Loan Niệm liếc anh ta một cái, không nói năng sao.

Trần Khoan Niên gọi điện thoại, nghe thấy giọng nói rất dịu dàng ở đầu kia: “Xin chào.”

“Thượng Chi Đào phải không?” Trần Khoan Niên vắt chân chữ ngũ, “Một người bạn giới thiệu cô với tôi, nói các cô là công ty tổ chức sự kiện ở Cáp Nhĩ Tân. Tôi muốn tổ chức một triển lãm sưu tầm và buổi ra mắt đồ sưu tầm, nhờ cô có được không?”

Thượng Chi Đào thoáng ngẩn ra, “Xin hỏi anh có tiện cung cấp thông tin về công ty cùng với yêu cầu sự kiện không?”

“Tôi kết bạn với cô nhé?” Trần Khoan Niên nhướng mày với Loan Niệm.

“Được.”

Trần Khoan Niên ngắt máy rồi thêm bạn bè trên Wechat với Thượng Chi Đào, vừa lải nhải: “Chuyện này có gì khó? Tại sao lại có người dăm lần bảy lượt bị chặn số thế nhỉ?”

Sau khi thêm bạn bè, anh ta truyền đạt yêu cầu của mình, một lúc sau Thượng Chi Đào gửi cho anh ta ý tưởng và báo giá bước đầu của cô, làm việc rất cẩn thận.

Sau đó còn hỏi anh ta: [Tôi có thể hỏi là người bạn nào giới thiệu cho anh không?]

Loan Niệm nói: “Không cần trả lời. Hỏi tên thì cậu không cần nói, cứ bảo cậu họ Trần là được.”

“Sợ người ta nghe thấy tên cậu là không nhận mối làm ăn này chứ gì?” Trần Khoan Niên chậc chậc, “Trong đời này, cuối cùng cũng thấy có một người có thể trị được người khó trị như Loan Niệm rồi.”

Trần Khoan Niên không trả lời Thượng Chi Đào, nhưng lại hẹn ngày kia đến Cáp Nhĩ Tân khảo sát tình hình.

Loan Niệm cũng đi theo.

Thượng Chi Đào đến sân bay đón người, vừa nhìn là thấy ngay Loan Niệm sau đó là Trần Khoan Niên đi bên cạnh anh. Cô từng thấy ảnh của Trần Khoan Niên.

Có những chuyện rất lạ lùng, bao nhiêu năm ở bên nhau trước kia, cô chưa từng gặp bạn bè của anh. Vậy mà giờ đây chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tuần, cô đã gặp Tống Thu Hàn rồi đến Trần Khoan Niên, từng người bạn của Loan Niệm lần lượt xuất hiện.

“Thượng Chi Đào phải không?” Trần Khoan Niên chủ động đưa tay ra.

“Chào sếp Trần.” Thượng Chi Đào cởi găng tay để bắt tay với anh ta, sau đó lại duỗi tay về phía Loan Niệm: “Chào sếp Loan.”

Trần Khoan Niên “phụt” một tiếng, cười hai người kia giấu đầu lòi đuôi. Sau đó anh ta nhịn cười, thảnh thơi nhìn hai người họ.

Loan Niệm đưa tay nắm lấy tay cô, tay của cô lạnh toát, đầu ngón tay khẽ mân mê mu bàn tay cô, rút tay lại.

“Khẩu vị của sếp Trần thế nào? Có kiêng món gì không?” Thượng Chi Đào vừa lái xe vừa hỏi Trần Khoan Niên.

“Nghe nói có một quán...”

Thượng Chi Đào nhìn Loan Niệm một cái, anh đang nhìn ra ngoài cửa, bóng của sống mũi hiện lên trên mặt, đường nét sườn mặt thật sự rất hút mắt. Cô không biết anh đang nghĩ gì, tại sao lại đến đây quấn lấy cô sau mấy năm xa cách. Anh đến là vì ý định kia sao? Giống như trước kia, anh cũng giăng sẵn một tấm lưới, từ từ kéo cô vào trong lưới. Anh có mục đích gì?

Sau khi Phó Đống đón Trần Khoan Niên vào khách sạn, Thượng Chi Đào kéo cánh tay Loan Niệm.

Loan Niệm dừng bước nhìn cô rồi nhìn vào tay cô.

“Anh có ý gì?” Thượng Chi Đào rụt tay lại dưới cái nhìn chăm chú của anh.

“Chẳng có ý gì. Giới thiệu khách hàng cho em mà thôi, em cứ coi như tôi đang giúp người nghèo đi.” Đông Bắc quá lạnh, hôm nay nền nhiệt lại giảm mạnh, mang tai Loan Niệm đã đỏ bừng lên vì lạnh, mũi cũng đỏ, mắt cũng đỏ. Hôm qua anh đã nghe hết những lời mà cánh Trần Khoan Niên nói, họ nói nếu cậu muốn làm lành với cô ấy, thì cậu phải hạ cái tôi của mình xuống.

“Có phải anh muốn ngủ với tôi giống như trước đây?” Thượng Chi Đào lại phát cáu vì thái độ ngạo mạn của Loan Niệm, cô cảm thấy chỗ thuốc mình uống hôm nay cũng uổng phí.

“Được.” Cô gật đầu, “Tôi hiểu rồi. Sếp Loan lại muốn bỏ ra số tiền lớn để lên giường với ngươi ta, ồ không, lần này còn nhờ đến cả quan hệ nữa.”

Cô đặt tay lên tay nắm cửa, trước khi mở cửa nói với anh: “Tối nay, mẹ nó ai mà hối hận thì chính là cháu!”

“Anh ở lại cho tôi!”