"Tôi nghĩ hai người đã ly dị rồi." Đào Lâm tiếp tục nói.
Lúc này Triệu Thần từ phát run đã trở thành hoảng hốt thở hổn hển. Loại cảm giác bị người khác nhìn thấu này khiến anh ta trong lúc nhất thời cảm thấy hoảng hốt.
"Trêи bệ cửa sổ có một dấu vết hình tròn hơi vàng, tôi nghĩ ở chỗ đó từng có một chậu hoa. Mặt khác trêи sàn gỗ còn có một số vết trầy xước nhỏ, chứng tỏ nơi đó từng có vật sắc nhọn va đập trêи sàn nhà lưu lại... Ví dụ như kính vỡ hoặc là một... Con dao. Đào Lâm khẽ nhếch khóe miệng lên.
"Có một cái gương từng được đặt ở trêи tường, sau một thời gian dài đã để lại trêи đó một đường viền trêи tường." Vừa nói Đào Lâm vừa chỉ vào tấm gương lớn đứng dựa vào tường của căn phòng.
"Anh đã mua một tấm gương mới lớn hơn để che dấu vết của tấm gương cũ nhưng vẫn để lộ ra dấu vết này."
Lúc này Triệu Thần hai chân đã mềm nhũn, đỡ khung cửa, ngơ ngác nhìn Đào Lâm trong phòng còn đang đi lại khắp nơi.
"Còn nữa, một chiếc khung ảnh mà treo trêи tường một thời gian dài thì vách tường sau khung ảnh so với các vách tường khác không có vật che chắn sẽ trắng hơn." Đào Lâm giơ ngón tay ra chỉ vào vách tường rộng lớn trước mặt trêи đó vẫn còn mấy dấu vết hình chữ nhật trắng mờ mờ gần như nhìn không ra.
"Nơi đó từng treo ảnh chụp của hai người, vào ngày xảy ra chuyện chúng đã hoàn toàn biến mất." Đào Lâm nói.
Mà Dư Tử Giang hơi nhíu mày, nhìn cậu thiếu niên tự tin chậm rãi tiến hành lý luận bằng ánh mắt xâu xa khó nói.
"Anh có biết những dấu vết này có nghĩa là gì nếu chúng xuất hiện tại hiện trường vụ án không?" Đào Lâm đến gần Triệu Thần còn đang khϊế͙p͙ sợ đến ngẩn người. Chỉ thấy anh ta run rẩy ngẩng đầu, dường như đang cảm thấy tất cả những điều trước mắt không thể tưởng tượng nổi.
"Đánh nhau." Đào Lâm đưa ra hai chữ lạnh lùng.
Mấy giây sau, Triệu Thần thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi thở dài...
"Không sai, tôi và vợ mình đã ly dị." Anh ta cố gắng hết sức đứng thẳng người lên nói.
"Hơn nữa hai người còn đánh nhau." Đào Lâm tiếp lời của anh ta.
"Cô ấy đập bình hoa, còn đập gương, ảnh chụp cũng bị cô ấy đập nát." Triệu Thần gương mặt hơi dữ tợn như đang nhớ lại chuyện đau lòng lúc trước.
"Là anh đã phạm sai lầm, anh yêu cô ấy rất nhiều nhưng cô ấy lại vẫn ra đi." Đào Lâm lại nói.
"Cậu nói không sai..." Giọng nói của Triệu Thần mang theo nức nở
"Anh đã phạm phải sai lầm gì vậy?" Đào Lâm hỏi.
"Tại sao cô ấy lại tức giận đến mức như vậy, cuối cùng còn bỏ nhà mà đi. ”
"Công việc của tôi quá bận rộn, cô ấy nói tôi không nhớ mình còn có một ngôi nhà." Triệu Thần khóc càng lúc càng lớn. Anh ta dùng tay đập liên tục lên đầu mình, dùng hành động để chứng tỏ sự hối hận vô cùng của mình.
"Xin hỏi cô ấy bây giờ đang ở đâu?" Đào Lâm nhìn Triệu Thần đau khổ cuộn tròn người bên cạnh khung cửa hỏi.
"Ra nước ngoài rồi." Triệu Thần ôm đầu, rặn ra ba chữ.
Bộ dáng thống khổ đến cực điểm của Triệu Thần khiến Dư Tử Giang nhìn mà cảm thấy đau lòng.
"Phiền anh cho chúng tôi biết thông tin liên lạc với vợ cũ của anh." Giọng điệu lạnh như băng của Đào Lâm không hề thay đổi chút nào, mà đều đặt ra những câu hỏi liên tiếp.
"Này, này... Cậu chậm từ từ mà hỏi người ta, đây là vết sẹo của người khác mà..." Dư Tử Giang nhìn không nổi kéo tay áo Đào Lâm.
"Xin vui lòng viết thông tin liên lạc của mình trong danh bạ điện thoại di động của tôi." Đào Lâm căn bản không quan tâm đến vấn đề Dư Tử Giang nhắc nhở, mà chỉ nhìn Triệu Thần đang khóc lóc đưa qua một chiếc điện thoại lạnh lẽo.
"Xin lỗi... Tôi và cô ấy đã mất liên lạc..." Triệu Thần khóc không thành tiếng.
"Cô ấy... Cô ấy đã khóa số điện thoại di động của mình. Còn đóng tất cả các trang liên lạc trêи mạng xã hội của cô ấy... Tôi... tôi không biết.
"Tôi không thể tìm thấy cô ấy... Mấy năm rồi! Tôi không thể tìm thấy cô ấy.
Hắn ta vịn lấy khung cửa hét lên, sau đó ngẩng đầu lên khóc tu tu.
"Này, này… Đủ rồi đấy..." Dư Tử Giang kéo Đào Lâm đến bên cạnh mình. Nhưng làm anh ta ngạc nhiên chính là cậu thiếu niên ấy khi đối mặt với sự đau khổ của người khác thì trong đôi mắt ấy lại hoàn toàn trống rỗng.
Cậu ta dường như chỉ muốn đào sâu để tìm ra chân tướng, cho dù có đem vết thương đã kết vảy của người khác đào ra.
"Vợ cũ của anh tên là gì? Số chứng minh nhân dân có thể cung cấp cho chúng tôi được không?" Bất chấp sự ngăn cản của Dư Tử Giang, Đào Lâm vẫn không chút mảy may dao động ném ra một vấn đề.
"Tên cô ấy là Vương Lộ! Số chứng minh thư nhân dân thì tôi không nhớ." Triệu Thần đối mặt với câu hỏi của Đào Lâm không chịu buông tha, rốt cục tức giận. Anh ta gào to lên, kϊƈɦ động đến mức trêи cổ nổi cả gân xanh.
"Cậu còn muốn biết cái gì nữa? Đủ chưa.”
"Đủ rồi." Đào Lâm gật đầu.
"Chúng ta nên đi thôi." Nói xong cậu ta quay đầu rồi rời đi.
"Xin lỗi anh nha." Dư Tử Giang ngượng ngùng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Triệu Thần tỏ vẻ an ủi.
"Cậu ấy chưa yêu ai bao giờ nên không hiểu nỗi đau của anh..." Dư Tử Giang khó xử gãi gãi cái ót, cuối cùng cũng theo bước chân của Đào Lâm rời đi.
Cuối cùng, Triệu Thần nghe thấy tiếng đóng cửa, giờ đây chỉ còn một mình anh ta ở lại trong căn biệt thự to lớn này.
Đi đến cạnh khung cửa sổ, anh ta điên cuồng cười lớn, nước mắt chảy ra còn chưa kịp khô, không khí trong căn biệt thự bỗng trở nên vô cùng quỷ dị ...
Bên phía ngoài biệt thự, Đào Lâm vừa bước ra khỏi căn phòng ấm áp đã cảm thấy rất lạnh.
Cậu ta vội vàng kéo áo khoác ngoài lại bọc kín thân mình, đút hai tay vào túi áo rồi sải bước thật nhanh về phía xe của Dư Tử Giang đang đậu.
Dư Tử Giang đi theo sau lưng Đào Lâm.
"Này, vừa rồi những lời cậu nói có hơi xúc phạm rồi đấy nhé." Dư Tử Giang nói: "Chúng ta là tới hỏi thăm tình hình chứ không phải là đang thẩm vấn tội phạm."
"Cậu vậy mà một chút cảm thông cũng không có … lại còn nắm lấy vết thương của người ta mà rắc muối vào."
"Lên xe trở về trước đã, hắn ta đang theo dõi chúng ta.” Đào Lâm thì thầm nói nhỏ, sau đó tự mình đi về phía trước, chỉ vài giây sau đã tới trước cửa ghế phụ lái.
Ngay khi Dư Tử Giang vừa mở cửa, Đào Lâm lập tức lên xe. Dư Tử Giang lập tức cũng đi vòng qua đầu xe tới vị trí ghế lái.
"Hắn ta đang nhìn chúng ta … Hắn ta đang nhìn chúng ta sao?" Anh vừa mở cửa, trước khi cúi xuống xe trong đầu đột nhiên lặp lại những lời nói thầm vừa rồi của Đào Lâm.
Sau đó Dư Tử Giang đột nhiên ngẩng đầu, vượt qua thân xe nhìn về phía tòa nhà tinh xảo.
Anh không nhìn thấy bóng dáng một người nào, nhưng bên trong một cánh cửa sổ mở hé lại thấy tấm rèm bên cạnh hơi đung đưa, Đào Lâm đã nói đúng!
Vì vậy Dư Tử Giang nhanh chóng lên xe.
“Cậu nói đúng.” Dư Tử Giang nói, “Hắn vẫn đang theo dõi chúng ta.”
“Chúng ta đi trước, trêи đường vừa đi vừa nói.” Đào Lâm nhắc nhở.
“Được.” Dư Tử Giang nhanh chóng khởi động xe, hơi thở ấm áp từ cửa gió lại phả vào mặt anh.
“Anh biết tiếp theo mình nên làm gì chưa?” Đào Lâm vừa cúi xuống thắt dây an toàn vừa hỏi Dư Tử Giang.
“Tôi đi tìm vợ cũ của hắn ta.” Dư Tử Giang đưa tay đỡ trán, sau đó xoay nhanh tay lái, bọn họ từ từ rời khỏi biệt thự của Triệu Thần.
"Làm sao tìm được ..." Đào Lâm quay đầu nhìn mặt Dư Tử Giang.
"Anh cái gì cũng không biết, chỉ biết cô ta đang ở nước ngoài, cô ta tên là gì cũng không luôn, lấy gì tìm?"
Dư Tử Giang bất đắc dĩ dùng ngón tay xoa xoa thái dương, Đào Lâm nói đúng, chỉ dựa vào một chút tin tức như vậy mà đi tìm người có khác gì mò kim đáy bể.