Đồng hồ cổ treo trên bức tường trắng nặng nề gõ lên tiếng chuông nửa đêm.
“Á, 12h!” Xem ra đêm này cô phải ở một mình rồi! Cô thu dọn laptop,
lấy bộ quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày trong hành lý bước vào phòng tắm. Sau khi tắm nước nóng một cách thoải mái, Tiếu Trác mặc áo ngủ dài có in hình Snoopy, vẻ mặt mãn nguyện mở cửa phòng tắm chuẩn bị ngủ một
giấc, khi vừa ra đến cửa lại bị một lực thô bạo ôm vứt lên giường.
“Á, anh, anh muốn làm gì đấy?” Tiếu Trác tỉnh lại sau sự kinh ngạc
trợn tròn nhìn Lãnh Vũ Hán toàn thân đầy mùi rượu trước mắt như chim sợ
cành cong, lùi về phía sau. Không khí xung quanh liền trở lên loãng hơn
vì dự cảm không tốt trong lòng, tuy bản thân tự biết sẽ có ngày như vậy, nhưng việc giữ mình trong sạch từ trước đến nay khiến cô không thể nào
chấp nhận để một người đàn ông xa lạ đụng chạm. Cô ấn chặt trái tim đang đập điên cuồng, trong mắt hàm chứa sợ hãi việc sắp xảy ra.
“Chồng có thể làm gì với vợ?” Anh châm biếm nhìn ánh mắt kinh sợ Tiếu Trác hỏi vặn. Hừ! Già mồm! Con gái Tiếu Thiên Hào có lẽ nào chưa từng
gặp qua tình thế này?
“Anh, đừng qua đây!” Cô cố gắng tìm lấy một sợi phản kháng trong đôi
môi trắng bệch, toàn thân run rẩy nhìn Lãnh Vũ Hiên đang trút bỏ quần
áo, sự bình tĩnh vốn có và tất cả các kế hoạch ban đầu bị hơi thở thô lỗ nam tính đánh bại.
“Sao nào, không bằng lòng?” Lãnh Vũ Hiên mặt tuấn tú lạnh tanh từng
bước từng bước áp sát Tiếu Trác dáng vẻ như con thỏ trắng hoảng sợ, gần
như bái phục nhìn đôi môi trắng bệch, run cầm cập của cô, con gái Tiếu
Thiên Hào quả nhiên không đơn giản, kỹ thuật diễn xuất thực sự hơn hẳn
người khác một bậc, “Tôi tưởng là em cam tâm tình nguyện lấy tôi vì em
yêu tôi!”
“Em……” Lời nói của Lãnh Vũ Hiên tình cờ báo lên một tiếng chuông cảnh giác cho Tiếu Trác đang hoảng loạn, suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng lộ ra
một tia bình tĩnh. Việc đã tới hôm nay, sợ hãi, lùi bước đều muộn rồi.
Cô chẳng phải vì bảo vệ người nhà mới lấy anh ta ư? Cô chẳng phải vì bản thân mà mới luôn đóng giả bộ dạng si mê sâu sắc với anh ta ư? Cô sao có thể tận mắt nhìn kế hoạch của mình chưa kịp thực hiện đã bị sự yếu đuối của bản thân làm cho hỏng toàn bộ.
“Nhưng, anh không hề yêu em.” Cô dần dần hồi phục lại sự bình tĩnh
vốn có, lập tức đổi sang bộ dạng đau khổ của phu nhân bị bỏ rơi nơi khuê phòng, “Anh vừa với người phụ nữ khác……”
“Tôi đúng là vừa với người phụ nữ khác,” chẳng muốn quan tâm sự hờn
tủi của cô, anh kéo nốt sự ràng buộc trên người xuống, kéo Tiếu Trác
vùng vẫy không ngừng xuống giường, “Nhưng điều đó có quan hệ gì? Ai bảo
cô là con gái của Tiếu Thiên Hào! Ông ta dụ dỗ mẹ tôi lại bạc tình bỏ
rơi bà, ông ta ép mẹ tôi tan nát con tim mà tự sát, ông ta khiến ba tôi
chịu nhục nhã, buồn sầu mà chết! Là ông ta đã cướp đi cha tôi! Năm đó
ông ta tán tỉnh vợ người khác, hôm nay tôi cũng có thể chà đạp con gái
ông ta! Biết tại sao tôi lấy cô rồi chứ! Tôi phải khiến cho cha cô nhìn
thấy —— đứa con gái ông ta yêu quý nhất cũng có một ngày trở thành đồ
chơi cho đàn ông!” Không có bất cứ sự dịu dàng nào, chỉ có tràn đầy thù
hận, anh thô lỗ chiếm đoạt vợ mới cưới của mình.
“Chết tiệt!” Lãnh Vũ Hiên bò dậy khỏi giường, “Cô lại là……” Anh nhìn
màu đỏ tươi trên khăn trải giường, nghĩ lại sự không thành thục vừa nãy
của cô, đột nhiên đã hiểu sự sợ hãi và giả vờ hết sức già mồm của cô,
“Tôi……” Nhìn cô như con búp bê vải bị xé nát ngồi trên giường, anh lại
không biết nên nói gì để an ủi người vợ vừa là kẻ thù xa lạ này. Con gái của Tiếu Thiên Hào mà có thể giữ mình trong sạch, tư liệu của nhóm thám tử nói rằng cô rất si mê mình, trong phòng đặt đầy bài báo liên quan
tới anh, lẽ nào vì yêu thầm anh mới có thể giữ gìn trinh tiết?
“Em có thể mượn phòng khách của anh không?” Cô mở to đôi mắt trống
rỗng ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, hỏi không chút sinh khí. Ngay lúc này,
cô đã không có sức lực để giả vờ si tình để nói những lời kịch khuôn sáo buồn nôn nữa. Vậy hãy để cô buông thả một lần, từ bỏ mặt nạ giả của phu nhân Lãnh, mặc sức dùng sự chân thật bản ngã để thương tiếc tất cả mọi
thứ mà bản thân đã mất.
“Không, phòng ngủ cho cô!” Đối diện với bộ dạng con rối gỗ kết bằng
dây của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên lại có thôi thúc vả cho mình hai cái.
Anh lo lắng cào tóc, rời phòng ngủ. Sao lại có thể như vậy? Bị người yêu thầm đã lâu cướp đi trinh tiết lẽ ra khiến cô ấy đau khổ gấp trăm lần
lấy một người không yêu cô chứ! Tiếu Thiên Hào cũng sẽ càng đau gấp trăm lần! Nhưng tại sao anh không cảm thấy chút nào niềm vui thích trả thù?
Vì đôi mắt trống rỗng đó ư?
Nghe tiếng máy khởi động đã đi xa, đau khổ vùi đầu vào trong chăn, cố gắng kìm nén sự nóng bỏng trong khoang mắt. Bao năm nay lần đầu tiên cô không thể giấu đi bi thương trong lòng vì một nụ cười lạnh nhạt, “Sớm
muộn cũng phải tới bước này…” cô cố gắng ngăn cho những giọt nước mắt
tràn xuống, không ngừng an ủi bản thân, “tất cả sẽ qua đi.”
Đúng vậy, tất cả đều sẽ qua đi.
Nhìn căn phòng tối đen dần dần chuyển sáng, đồng thời ánh sáng vàng
rực không ngừng rọi vào, Tiếu Trác chậm chạp dậy khỏi giường kéo rèm
phòng ngủ. Hít sâu một hơi, cô vươn đôi vai mảnh khảnh như đứa trẻ tham
lam hưởng thụ ánh nắng trong lành buổi sớm. Cô hy vọng ánh nắng rực rõ
chói lòa này có thể quyét sạch tất cả dư vị bẩn thỉu trên người cô.