Chưa tới bệnh viện, Tiếu Trác đã rơi vào hôn mê, khi cô tỉnh lại lần
nữa, phát hiện bản thân đã nằm trên giường bệnh viện, trên cổ tay truyền máu.
“Con? Con của tôi đâu? Nó không sao chứ?” Cô không màng nỗi đau trên người, túm lấy Lãnh Vũ Hiên bên giường,hỏi.
“Bình tĩnh chút, Tiểu Trác, bình tĩnh chút, con… sau này chúng ta còn có thể có.” Lãnh Vũ Hiên đau khổ nhìn Tiếu Trác kích động.
“A——” Cô cuồng loạn đau đớn gào thét, tuy sớm đã cảm nhận được nhưng
cô vẫn không thể chấp nhật cú đánh này, “Em không tin! Em không tin! Mấy ngày trước em còn nhìn thấy con trong sóng siêu âm, con không thể có
chuyện! Con vẫn còn! Con vẫn còn!”
“Tiểu Trác đừng đau khổ nữa, Tiểu Trác!” Anh cố gắng bấm cổ tay vung vẩy của Tiếu Trác, tránh cô làm rơi mũi tiêm.
“Anh buông tay! Anh đừng đụng tôi! Là anh hại chết con tôi! Là anh——”
“Tiểu Trác! Tiểu Trác!” Lãnh Vũ Hiên vội vàng ôm Tiếu Trác lại bị ngất lần nữa, “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Khi Tiếu Trác tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên rất cao. Cô quay mặt
sang một bên, cự tuyệt nhìn Lãnh Vũ Hiên ngồi đầu giường, vẫn luôn nắm
tay cô.
“Cuối cùng em tỉnh rồi.” Anh nắm chặt taycô, nhẹ nhàng vuốt một bên má cô.
“Ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh.” Cô nói từng chữ từng chữ bật máu cùng nước mắt.
“Đừng đối xử với anh như vậy, anh thực sự rất đau khổ, anh biết anh
là tên khốn, anh biết anh lại làm tổn thương em, nhưng xin em hãy tha
thứ…”
“Trác Trác!” Lời của Lãnh Vũ Hiên chưa nói xong liền bị ngắt bởi Tần
Như vừa bước vào, “sao có thể như vậy? Đừng buồn, đừng buồn…” Vì sao số mệnh lại thường chòng ghẹo người bạn thân đáng thương của cô? Tần Như
ôm Tiếu Trác trên giường bệnh, nước mặt lã chã rơi.
“Đều là mình không tốt, mình thường nói không cần nó, nó nghe thấy,
vì thế liền… Mình hại chết đứa con gái của chúng ta, là mình hại chết
nó…” Tất cả sự đau đớn bị nén xuống giờ tuôn ra hết thảy trên vai bạn
thân, giọt nước mắt đau khổ cũng ào ạt rơi xuống.
“Đừng nói những lời ngốc nghếch, không ai hại chết con gái chúng ta,
đây là ngoài ý muốn, không liên quan tới bồ!” Tần Như đau lòng xoa xoa
lưng bạn.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện!” Mark và George theo Tần Như bước vào
gọi Lãnh Vũ Hiên ra khỏi phòng bệnh, khi ba người họ trở về, vẻ “trang
trí” trên mặt Lãnh Vũ Hiên khiến anh giống người bị ngã lầu hơn Tiếu
Trác.
“Đừng buồn, Trác Trác.”
“Có anh ở đây, tất cả sẽ tốt đẹp!” Mark và George đau lòng ôm Tiếu Trác khuôn mặt đầy nước mắt.
“Ừ, em không sao. Ông ngoại chúng ta biết việc này không?” Tiếu Trác
đã dần bình tĩnh lau sạch nước mắt, lo lắng hỏi. Khách khứa bữa tiệc đều hôm qua tập trung ở đó, truyền thông cũng đếm không xuể, lại thêm sự
nổi tiếng của Lãnh Vũ Hiên, cô thực sự lo lắng việc này sẽ tăng thêm
gánh nặng tâm lý ông ngoại.
“Yên tâm đi, họ không biết. Nhà Âu Dương phản ứng kịp thời, trước
tiên áp chế tất cả tin tức tiêu cực. Cha mẹ anh đã đưa ông nội tới nghỉ
ngơi trong căn nhà nhỏ của mình. Mình và Mark, George cũng mượn cớ bận
việc công ty phải trở về, ông nội sẽ không sinh nghi.” Tần Như nắm tay
Tiếu Trác nghiêm túc nói: “Bồ nên ăn chút đồ, cho mình biết bồ muốn ăn
gì?”
“Mình có lựa chọn không?” Cô không đói, chỉ là trong ngực có nỗi đau không thể nói thành lời khiến cô không thể thở nổi.
“Đương nhiên có, canh gà dầu vừng và canh gà nhân sâm.” Tần Như kiên quyết nhìn Tiếu Trác.
“Được rồi, canh gà dầu vừng.”
“Mark, George bọn anh cùng em đi, ở đây có Lãnh Vũ Hiên là được rồi.
Nghỉ ngơi đi nhé, đợi chút chờ Mark mang đồ ăn vặt bồ thích ăn tới
trước.” Tần Như vỗ vỗ mu bàn tay bạn thân, sự hiểu ý bao năm cho cô biết Tiếu Trác lúc này cần nhất là nói chuyện với Lãnh Vũ Hiên.
“Được.” Tiếu Trác nắm tay Tần Như, cảm ơn sự quan tâm của cô ấy.
“Anh đi khám bác sĩ trước đi.” Thấy Tần Như đưa Mark và George vẻ
mặt không muốn rời phòng bệnh, Tiếu Trác nhìn Lãnh Vũ Hiên bị thương đầy mặt.
“Anh không sao, anh đáng bị như vậy.” Nếu có thể anh muốn dùng tất cả để đổi lấy sự khỏe mạnh cho Tiếu Trác và đứa trẻ trong bụng.
“Không trách anh, là em không tự biết làm một người phụ nữ mang
thai.” Cô thở dài một cái, để làm êm dịu đi nỗi đau như dao cắt trong
ngực.
“Đừng ép bản thân được không? Anh thà thấy em hận anh, trách anh như
vừa nãy.” Mỗi lần thấy Tiếu Trác vờ mạnh mẽ bình tĩnh gánh vác mọi khó
khăn, anh đau lòng đến phát điên. Anh không mong nhìn thấy Tiếu Trác lại khoác lên người vỏ bình tĩnh đó.
“Đừng làm khó Lý Na, phụ nữ kích động thường làm những việc sai, có
thể tha thứ.” Cô hận Lý Na, nhưng đồng thời cô cũng thương hoàn cảnh gặp phải của cô ta.
Trong nhật ký của mẹ, cô thấy rất rõ sự căm ghét và chửi rủa của mẹ
cô với Dư Tú Trung. Phụ nữ thất thế khốn đốn vì tình thường mất đi lý
trí mà hận người phụ nữ được thế bất hạnh. Khác nhau ở chỗ vài người
không thể khống chế bản thân, còn khuyến khích thêm sự hận thù đó, giống như Lý Na; nhưng có vài người lại biết dùng sự lương thiện để áp chế
hận thù, như mẹ cô.
“Điều nay anh không thể thỏa hiệp!” Anh sẽ khiến Lý Na phải dùng sự
đau khổ của nửa đời còn lại để trả giá cho sự ác độc của bản thân.
“Anh sẽ thỏa hiệp gì? Cho dù li hôn hay cái khác, anh luôn lấy câu
nói này kiên trì suy nghĩ bản thân. Anh không cảm thấy anh nên học cách
nhượng bộ sao?” Vì sao lại là câu nói mạnh mẽ như vậy? Thật không biết
vì sự cố chấp của Lãnh Vũ Hiên, cô còn có thể trả giá điều gì nữa?
“Đối với hôn nhân, anh không thể lui bước, đối với Lý Na anh không thể tha thứ!” Lời nói của anh khẳng định chắc chắn.
“Anh không cảm thấy em rất đáng thương ư? Với sự cố chấp của anh, em
đã một bước lại lùi một bước, liên tiếp nhượng bộ, anh biết những nhượng bộ này đem lại cho em bao nhiêu tổn thương không?” Cô tức giận hét lên.
“Anh chưa từng muốn làm tổn thương em! Nếu em không kêu gào đòi ly
hôn với anh, nếu em bằng lòng hòa hợp ở bên anh, em sẽ phát hiện ra thứ
anh mang đến cho em là hạnh phúc!”
“Giống như anh khăng khăng báo thù cho việc đã qua, bây giờ anh lại
khăng khăng mang lại cho em hạnh phúc! Em không phải transformer (có thể biến hình), tùy ý anh tháo dỡ, lắp ghép! Anh có từng nghĩ xem em bằng
lòng chấp nhận hạnh phúc anh mang đến không? Hạnh phúc anh đưa đối với
em mà nói có thể là một loại dày vò khác thì sao?”
“Anh không muốn nói lời làm tổn thương người khác.” Anh ấn đôi tay
vùng vẫy của cô, ngăn không cho cô làm rớt mũi kim truyền máu, “có điều
anh phải nói cho em biết, hạnh phúc của em chỉ có thể do anh mang tới,
cả đời này, anh là người đàn ông đầu tiên cũng là duy nhất của em!”
“Ha ——” Tiếu Trác tức giận quá hóa cười, hôm qua cô mới bị nhân tình
của anh ta đẩy xuống lầu, hôm nay anh ta còn có mặt mũi mà yêu cầu sự
chung thủy của cô, “Vậy còn em? Anh đếm đủ xem em là người phụ nữ thứ
mấy của anh? Hay nói mai sau anh còn có thể nuôi bao nhiêu phụ nữ nữa?”
“Em có muốn lời hứa của anh không? Hứa em mai sau là người phụ nữ
cuối cùng của anh?” Anh cầm tay cô nghiêm túc khác thường, anh bằng lòng hứa, chỉ cần Tiếu Trác bằng lòng yêu anh! Cảnh hôm qua khiến anh biết
rằng bản thân yêu Tiếu Trác biết bao, cô là người vợ yêu thương nhất cả
đời anh không thể buông tay!
“Em không cần lời hứa của anh, cũng giống như em sẽ không thể hứa với anh, chúng ta đều tự do, anh có thể tùy ý làm những việc anh muốn,
giống như em!” Tiếu Trác tránh cái nhìn chăm chú của Lãnh Vũ Hiên, đôi
mắt chân thành, tha thiết và nóng bỏng khiến tim cô đập nhanh không
ngừng.
“Đừng nói những lời tùy tiện, anh không muốn đến quyền nói chuyện của em với đàn ông cũng bị cướp mất!”
“Lãnh Vũ Hiên, đừng có nói với em giống như hoàng đế, em ghét bị ép buộc, đừng ép em quyết đấu với anh!”
“Em không thể, em ngược lại với anh, những thứ em quan tâm quá nhiều
quá nhiều! Anh có thể vì một việc mà phả hỏng cả tổ nghiệp Lãnh gia,
nhưng em, đến Tiếu Thiên Hào cũng không nỡ làm tổn thương!”
Tiếu Trác không nói gì nhìn Lãnh Vũ Hiên, anh hiểu cô đến vậy! Bỗng
nhiên, cô hiểu ra rằng cho dù cô nguyện đem thực lực cả gia tộc để quyết đấu với Lãnh Vũ Hiên hay không, cũng đều không có bất kỳ ảnh hưởng nào
với Lãnh Vũ Hiên, vì trước nay anh ta không hề quan tâm ngọc nát đá tan! Đổi câu nói khác, trừ phi Lãnh Vũ Hiên mất hứng với cuộc hôn nhân này,
nếu không cô mãi mãi không thể rút mình ra khỏi. Nói nhiều vô nghĩa,
Tiếu Trác lại nằm xuống giường nhắm mắt.
Lãnh Vũ Hiên lặng lẽ nhìn chăm chú vẻ mặt ngủ đầy mệt mỏi của cô,
trong mắt có sự bất đắc dĩ, đau lòng, suy sụp tinh thần không thể nói
lên lời.
Thái độ của Tiếu Trác đối với Lý Na như kim châm vào sâu trái tim
anh, anh biết tình yêu của Tiếu Trác dành cho anh còn lâu mới sâu đậm
như anh dành cho Tiếu Trác, thậm chí Tiếu Trác căn bản bài xích yêu anh.
“Tiểu Trác, đừng trách anh. Tình yêu của anh ích kỉ, anh không thể để em đi, cho dù trái tim em thuộc về nơi khác, anh cũng muốn giữ em lại!” Anh xoa đôi má trắng bệch của Tiếu Trác, trong lòng thầm nghĩ, “nếu
chúng ta không thể vui vẻ bên nhau, vậy để anh đau khổ cùng em nhé!”