Tiểu Như, mình muốn ly hôn với anh ta, mình nhất định phải ly hôn với anh ta!” Khó khăn lắm mới tìm được chỗ nào đó đứng riêng với Tần Như,
Tiếu Trác như phát điên lắc tay cô bạn thân.
“Cài cúc lại cho cẩn thận, “dâu tay” lộ ra rồi.” Rũ tay Tiếu Trác ra, Tần Như thong dong vuốt thẳng lại áo bị nhăn.
“A——” Tiếu Trác vừa cuồng loạn hét to vừa cài lại cúc áo, “Có phải đến bồ cũng không giúp mình?”
“Đừng có tức giận thế, nhỡ con gái nuôi của mình bị truyền gen của hổ mẹ thì làm thế nào?” Tần Như vẫn khoan thai.
“Chính vì con gái chúng ta, mình mới muốn ly hôn với anh ta! Bồ phải
thương con gái mà giúp mình!” Cô nắm tay Tần Như, hết sức nghiêm túc
nói.
“Mình lại đề nghị bồ thông báo cho ông xã bồ, để anh ấy biết sự tồn
tại của con gái chúng ta, như vậy khi anh ấy “trồng dâu tây” mới nhẹ
chân nhẹ tay.”
“A——”
“Bình tĩnh chút nào, bồ muốn bây giờ dạy con gái kỹ thuật sư tử gầm à?”
“Không, bây giờ mình muốn dạy con gái K người *( đánh người) thế
nào!” Tiếu Trác vừa nói vừa nhào người về phía Tần Như, cô muốn đánh cho người hại bạn trong tình cảnh này còn nói mát.
“A—— cứu mạng! Mưu sát nè! Con gái, con thấy rồi chứ? Phải báo thù
cho mẹ nuôi nhé… được rồi, mình đầu hàng, nhận tội … mình nhận phạt!”
Sau khi vui đùa một trận, Tần Như giơ cờ trắng, “Như thế không phải rất
tốt ư, Lãnh Vũ Hiên dù là con cóc, nhìn lâu cũng có thể thành hoàng tử,
huống hồ anh ta còn đẹp hơn cóc! Hơn nữa, vì con gái dễ thương nhất của
chúng ta, bồ còn có gì không thông suốt?”
“Tin hay không mình ném bồ tới tận Seberia mà nói mát?” Tiếu Trác chớp mắt, lắc lắc bàn tay trắng nõn.
“Không có cha, còn hơn có một người cha trêu hoa ghẹo nguyệt, bụng dạ hẹp hòi, không có phẩm cách, chỉ thêm mất mặt thôi!”
“Từng nghe qua Lơ thơ còn hơn không chưa? Hơn nữa đánh giá của bồ
dành cho Lãnh Vũ Hiên cũng có phần hơi thiên vị.” Tần Như phân tích một
cách chính xác.
“Mình và bồ không còn chung ngôn ngữ rồi, bây giờ bồ ra ngoài, cách xa tầm mắt của mình!” Tiếu Trác đuối lý bắt đầu chơi xấu.
“Nghe nói đây là nhà mình.” Tần Như liếc liếc xung quanh, vỗ vỗ vai
bạn, “Vài ngày nữa Richard và Peter cũng sẽ qua đây, hơn nữa bọn họ mua
nhà bên phía Hồng Kông rồi, lúc đó bồ và Lãnh Vũ Hiên chuyển về nhà
chồng rồi!”
“Mình nói rồi—— Mình muốn ly hôn với anh ta!” Tiếu Trác rít lên
“Cục cưng của ta, dù sao cũng đừng nghe ngôn ngữ không thuộc loài
người của mẹ con.” Không thèm để ý tiếng rít của người bạn thân, Tần Như dịu dàng vỗ vỗ vào bụng nhỏ của Tiếu Trác, sau đó nhìn cô, “Chi nhánh
công ty của chúng ta ở Hồng Kông phát triển hơn bao giờ hết, cũng nên
chuyển tổng công ty sang Hồng Kông, bồ dù sao cũng đều phải đi mà.”
“Năm nay Mark đi Hồng Kông nhậm giáo, vừa đúng lúc bồ đi Hồng Kông
làm quan, một công đôi việc. Chỗ đó phương tiện chiếu sáng phát đạt như
vậy, mình không làm bóng đèn cho hai người nữa.”
“Khuyết điểm lớn nhất của bồ chính là không dám tiếp nhận hiện thực.” Tần Như bất đắc dĩ nhìn tính bướng bỉnh của bạn, lúc này chuông cửa reo lên bên tai, “nhất định là bọn họ mua giường trở về rồi!” Tần Như vội
vàng quay người mở cửa, nhường Mark, George và công viên chuyển hai cái
giường bước vào, “có hai cái ư?”
“Ở dưới, đi thang máy 1 lần không được. Đúng, đặt hai cái ở đấy.”
Mark và George vội chỉ những công nhân đặt vào phòng. Nhà của Tiếu Trác
và Tần Như tuy là 5 phòng, nhưng do thường ngay không có người thân tới, hai nhà đều chỉ thiết kế 1 phòng khách, hiện tại nhiều người rồi, để bỏ đi chức vị “trưởng phòng khách”, Tần Như và Tiếu Trác quyết định mỗi
nhà bố trí thêm một phòng khách. Mọi người bận rộn một trận, cuối cùng
bố trí xong. Tiếu Trác ngại làm bóng đèn kéo George – người thích làm
bóng đèn cùng ra ngoài mua thức ăn.
Mark có thể ở riêng với người yêu lau lau giọt mồ hôi trên trán, ôm
Tần Như hỏi: “Sao không thấy Lãnh Vũ Hiên?” Mấy ngày này tên em rể đó
như cao su công nghiệp vạn năng cứ dính lấy em gái anh không rời, sao
hôm nay đột nhiên mất tích.
“Anh ta muốn trong mắt Tiếu Trác lúc nào cũng có đầy hình bóng anh
ta. Có điều tiếc rằng Lãnh Thị và Thụy Đạt to lớn quá.” Tần Như vẻ mặt
cười trên nỗi đau của người khác.
“Có thể tưởng tượng được.” Mark xua xua tay, dịu dàng nhìn người yêu, “Vừa nãy mẹ gọi điện nói mẹ và cha, ông một giờ nữa sẽ từ chỗ bạn ở Đài Trung trở về.”
“Vì thế?” Tần như cười nhìn Mark ánh mắt đưa tình.
“Vì vậy chúng ta có đủ thời gian cùng đi chuẩn bị lễ vật bái kiến …
lão mộc trượng tương lai.” Suy nghĩ một lúc, Mark có phần tự tin nói ra
cái khái niệm kỳ quái đó.
“ha… xin đi, là cha vợ!” Ôi, Người yêu “mù ngôn ngữ”của cô lúc nào mới có thể xuất khẩu thành văn đây?
“hi hi, thế à?” Mark cười thật thà, anh vẫn không hiểu một vài tục
ngữ Trung Quốc, “Anh vẫn thấy lạ, sao mọi người có thể quen gọi bố của
vợ là mộc trượng?”
“Ai là vợ anh, có ai đồng ý lấy anh đâu?” Tần Như đỏ mặt nũng nịu.
“Em đấy, nương nương của anh!”
“Là nương tử, tướng công ngốc của tôi.”
“Trác—— xin lỗi, tôi tưởng mọi người đều có mặt, xin mời cứ tiếp
tục.” Lãnh Vũ Hiên mở cửa nhà Tần Như nhìn thấy đôi bích nhân đang hôn
nhau, vội vàng ra ngoài đóng cả, trong lòng lại rất khó chịu, Tiếu Trác
đã lúc nào đối xử với anh như vậy khi tỉnh táo đâu.
Lãnh Vũ Hiên luôn uất ức bản thân số khổ sau khi ăn cơm tối xong thì vận may tới.
Cả nhà Blank cùng với Tần Như quyết định tối nay đi Đài Nam, thứ nhất có thể tới thăm người thân tương lai sớm, thứ hai cũng thuận tiện lái
xe đi thưởng thức cảnh đêm Đài Nam. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại Tiếu
Trác bị ép ở lại và Lãnh Vũ Hiên mặt mũi sung sướng.
Lãnh Vũ Hiên tâm trạng có phần vui vẻ huýt sáo, tắm xong, toàn thân
thơm mùi Eau de Cologne. Hi hi, anh rất mong chờ thế giới hai người!
Bước lên giường, khai thác Tiếu Trác đang mơ mơ màng màng đi vào giấc
mộng.
“Anh chết đi!” Tiếu Trác bị đánh thức hét lên với Lãnh Vũ Hiên – người quấy nhiễu cô tỉnh giấc.
“Ừ!” Lãnh Vũ Hiên lập tức nằm xuống giường, sau đó ngồi dậy nghiêm
túc nói, “ngày mai là lễ kỷ niệm năm của công ty Âu Dương, chúng ta cùng đi, em thích bộ dạ tiệc nào, anh tặng em.”
“Hẹn người yêu anh đi, em không rảnh.”
“Đừng nói linh tinh. Lần này anh sẽ cho rằng em đang ăn dấm *(ghen).” Lãnh Vũ Hiên nghiêm nghị cảnh cáo.
“Em chỉ muốn ăn anh!” Tiếu Trác tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, muốn ngủ một giấc sao mà khó vậy?
“Người ta sợ quá! Em phải nhẹ thôi, đừng thô bạo quá!” Lãnh Vũ Hiên vừa hờn dỗi vừa động thủ cởi áo ngủ của mình.
“Lãnh Vũ Hiên!” Thấy Lãnh Vũ Hiên đã cởi hết sạch, Tiếu Trác không nhịn được hét to, “anh cút đi cho tôi!”
“Bà xã, người ta gan bé, em đừng có hung dữ như vậy được không?” Lãnh Vũ Hiên như con hổ ăn thịt con heo phủ lên Tiếu Trác.