Thấy Tiếu Trác vẻ mặt không gợn sóng bước ra khỏi quán café, Tần Như
đợi từ lâu, giúp cô mở cửa xe, nói: “Tính cố chấp của bồ giống cái đầu
bò!”
“Mình không hận ông ta, giống như mình không trách bồ đã âm thầm sắp
xếp lần gặp mặt này.” Không thanh minh, Tiếu Trác chỉ thờ ơ ngắm cảnh
vật phía sau qua cửa xe.
“Nhưng lại không tha thứ cho ông ấy!” Tần Như bất mãn nhìn Tiếu Trác, “Sao bồ nhất định khiến bản thân mang một gánh nặng chứ? Đối xử tốt với bản thân một chút, cũng cho ông ấy một cơ hội bù đắp không được ư?”
“Mình đã nói việc không thể xoay chuyển, thì có tư cách gì nói tới bù đắp đây?” Cô oán hận nói, ánh mắt thê lương của mẹ là nỗi ám ảnh cô mãi mãi không thể gạt nổi trong lòng.
“Được, dù việc này không thể xoay chuyển, vậy bồ và Lãnh Vũ Hiên? Hai người cũng không thể xoay chuyển ư? Bồ đừng nói với mình, bồ không chỉ
muốn đuổi ông ngoại của đứa con nuôi của mình, còn muốn đá cha của con
nuôi mình nhé!”
“Tuy mình không phải bà vợ giàu có nhất, nhưng nuôi vài trăm người
vẫn không thành vấn đề.” Cô vẫn hờ hững, “huống hồ nuôi con gái nuôi của bồ, con gái ruột mình chứ?”
“Bồ —— Bồ muốn ăn đánh à? Bồ muốn con gái nuôi mình có chướng ngại
tâm lí à?” Tần Như tức giận hét to với Tiếu Trác, “Bồ biết tầm quan
trọng của người cha đối với sự trưởng thành của đứa con không?”
“là con của mình, thì phải học cách trưởng thành trong môi trường chỉ có mẹ!” Tiếu Trác yếu ớt nói, trong câu chữ lại lộ ra sự kiên quyết
khác thường.
“Lãnh Vũ Hiên sớm muộn sẽ biết, dù bồ có cách ly hôn với anh ấy, anh
ấy cũng sẽ giành đứa con này!” Lãnh Vũ Hiên còn cố chấp hơn Tiếu Trác,
sẽ không chịu để yên.
“Vậy mình sẽ đoạt lấy nó, mình đã nói mình sẽ không để con mình làm
Tiếu Trác thứ hai!” Cô sẽ không đưa con cho Lãnh Vũ Hiên, nỗi đau của
chính mình khiến cô biết, đàn ông không thể yêu thương đứa con được sinh ra bởi người phụ nữ anh ta không yêu! Nếu con gái sau khi sinh ra đã
định sẵn sẽ đi theo con đường của cô, vậy thì bây giờ cô thà để nó trở
về thiên đường tìm khởi điểm khác.
“Bồ thật là không thể hiểu nổi!” Tần Như đột ngột dừng xe, vẻ mặt lạ
lùng nhìn Tiếu Trác. Không được, cô không thể để người bạn thân này tổn
thương bản thân cô ấy và đứa trẻ, tuyệt đối không thể!
“Uống hết sữa lập tức đi ngủ!” Tần Như khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đưa Tiếu Trác tới tận cửa nhà.
“Vâng, mình nhất định uống sữa, nhất định ngủ sớm, bồ cũng sớm……”
“Ầm——” Vừa nghe xong lời đảm bảo của Tiếu Trác, Tần Như lập tức không nể mặt đập cửa.
“Ôi——” Thở dài, Tần Như lấy ra chìa khóa bước vào nhà. Cô không bật
đèn, chỉ lần dựa vào trí nhớ tới phòng ngủ, chầm chậm dựa vào cạnh
giường ngồi lên sàn nhà, cô độc nhấm nháp căn phòng đen kịt.
Hôm nay Tần Như đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, sinh mệnh nhỏ trong
bụng cô đã hơn hai tháng rồi. Hiếm có là, bác sĩ nói đứa bé này bình
thường, hoàn toàn khỏe mạnh! Đúng là cục cưng kiên cường, hai tháng này
cô từ Anh về Đài Loan, nhận người thân, rồi dây dưa với Lãnh Vũ Hiên,
tới bây giờ lại bận rộn làm thêm hàng ngày, dường như không có phút giây nhẹ nhõm, mà cụ cưng vẫn lớn dần khỏe mạnh trong bụng cô….. Tuy bây giờ chưa nhìn được giới tính cục cưng, nhưng linh cảm của giữa mẹ con khiến cô cảm thấy sinh mệnh nhỏ ngoan cường này nhất định là con gái!
Buổi chiều những lời nói trên xe của cô hoàn toàn kích động Tần Như.
Quen nhau hơn chục năm, cô hiếm khi thấy một Tần Như tính cách tốt từng
nổi nóng, nhưng lần này Tần Như thực sự nổi giận với cô. Trừ việc làm
cho cô các món bà bầu nên ăn và mệnh lệnh cô không được làm thêm ra, cả
buổi chiều Tần Như đều lạnh mặt, không nói thêm với cô một câu. Cô biết bạn thân chỉ muốn tốt cho cô, cô cũng biết cô ấy tức giận sự cố chấp
của mình.
Nhưng, cô có khúc mắc với cha, băn khoăn với Lãnh Vũ Hiên, cô thực sự không thể nào bắt tay giảng hòa với họ.
Cô là kẻ may mắn trong bất hạnh, tuy mẹ không yêu cô, cha khiến cô
tổn thương, chồng căm ghét cô, nhưng cô còn có bạn và người thân yêu cô
giúp cô.
Nhưng con gái sau này có may mắn như cô không? Cô gần như không dám
nghĩ tiếp nữa. Đôi mắt đầy hận thù của Lãnh Vũ Hiên dường như báo trước
vận rủi tương lai con gái. Chủ nhân đôi mắt đó không thể đối xử tốt với
đứa con, vì anh ta hận mẹ và ông ngoại của đứa trẻ đó.