“Tiểu Trác!” Vừa nhìn thấy Tiếu Trác bước vào quán cafe, Tiếu Thiên
Hào lập tức xúc động đứng lên đón. Sau khi nhận được điện thoại của Tần
Như, cả buổi chiều ông đều ngồi trong quán cafe đợi để “tình cờ gặp” con gái, “Ngồi đây được không?” Ông cẩn thận nhìn nét mặt vô cảm của con
gái với vẻ cầu xin.
“Được.” Tiếu Trác lạnh nhạt ngồi vào ghế đối diện với Tiếu Thiên Hào. Lúc này cô mới hiểu, vì sao Tần Như sau khi đưa cô vào bệnh viện kiểm
tra lại mượn cớ có việc cần xử lí, kêu cô vào quán cafe đợi cô ấy làm
xong qua đón.
“Con……” Ban đầu muốn hỏi Lãnh Vũ Hiên có ức hiếp con gái không, nhưng sau khi nghĩ lại, kẻ đầu sỏ đẩy con gái cho tên quỷ Lãnh Vũ Hiên chẳng
phải chính là ông ư? Bây giờ ông có tư cách gì quan tâm tới con gái đây, “Con… con gần đây có khỏe không?” Càng căng thẳng, lưỡi Tiếu Thiên Hào
càng không theo sự sai bảo.
“Con rất tốt.” Tiếu Trác hờ hững nói, rồi vờ như tùy tiện hỏi, “Mẹ Tú Trung nói sau khi xuất viện cha thường hay đau đầu, bây giờ đỡ hơn chút nào không?”
“Đỡ, đỡ, đỡ hơn nhiều rồi.” Đột nhiên nghe con gái quan tâm tới sức
khỏe của mình, Tiếu Thiên Hào xúc động không biết nói gì, “Bây giờ cũng
đã ít khi đau đầu rồi.”
“Có phải muốn mời con uống cafe?” Nhìn dáng vẻ không biết nói gì của Tiếu Thiên Hào, Tiếu Trác giải vây giúp ông.
“À, đúng! Đúng! Cafe ở đây rất ngon, rất ngon, phục vụ!” Tiếu Thiên
Hào xoa tay nhìn phục vụ mang menu cafe lên, bỗng nhiên phát hiện đến
con gái bình thường thích uống cafe nào cũng không biết, “Hai café Địa
Trung Hải”. Lâu sau, cuối cùng ông hạ quyết tâm gọi cafe trên bảng hiệu
trong quán.
Chốc lát, hai cốc cafe Địa Trung Hải thơm lừng bốn phía được bê lên bàn.
“Cha nghe Tú Trung nói con rất thích uống cafe ở đây, hơn nữa còn
phải thêm hai viên đường.” Ông vừa nói vừa ân cần thêm hai viên đường
vào cốc cafe của Tiếu Trác.
Nhìn dáng vẻ mong chờ của Tiếu Thiên Hào, Tiếu Trác chầm chậm nâng cốc cafe lên uống một ngụm.
“Vị ngon không?” Tiếu Thiên Hào vẻ mặt căng thẳng hỏi, cứ như café là do chính tay ông pha.
“Rõ ràng mẹ Tú Trung chỉ nhớ nói cho cha biết con thích uống cafe ở
quán này,” Tiếu Trác đặt cốc café xuống bàn, lặng lẽ nói thật, “lại quên không nói cho cha biết con không bao giờ uống cafe Địa Trung Hải.”
“Hả, cha……cha……xin lỗi.” Tiếu Thiên Hào ủ rũ và áy náy, “Gọi cốc khác nhé?”
“Có điều, hôm nay con đột nhiên phát hiện cafe Địa Trung Hải cũng
không khó uống.” Tiếu Trác vẫn lạnh nhạt nói, lặng lẽ uống thêm ngụm
cafe.
“Tiểu Trác,” Tiếu Thiên Hào vẻ mặt kích động và vui mừng khôn xiết, “Con đã nhận cha rồi!”
“Cha luôn là cha của con.” Cô bình tĩnh nói với Tiếu Thiên Hào còn
đang xúc động, “Đây là lời hứa của con với mẹ lúc lâm chung. Con không
thể báo thù cha, cũng sẽ cố gắng ngăn cản người khác hại cha, con không
bao giờ thất tín với mẹ. Nhưng tất cả những thứ con có thể làm chỉ có có thế. Con không hận cha, nhưng không có nghĩa con có thể vô tư tiếp nhận cha. Về mặt huyết thông, con không thể không tôn người làm cha, nhưng
về mặt tình cảm con mãi mãi không thể coi người là cha. Con sẽ cố gắng
để cha và mẹ Tú Trung sống yên ổn tuổi già, để em gái con Kỳ Kỳ hạnh
phúc vui vẻ, con gửi lời chúc phúc chân thành nhất của con tới mọi
người. Đây là nhượng bộ lớn nhất con có thể làm.”
“Cha biết cha không đúng, cha đã làm nhiều việc có lỗi với hai mẹ
con.” Tiếu Thiên Hào đau khổ nắm tay Tiếu Trác cầu xin, “Cha không dám
tham vọng xin con tha thứ, cũng không dám yêu cầu con đối xử với cha như với Tú Trung và Kỳ Kỳ. Nhưng, xin con, con à, cho cha một cơ hội bù đắp sai lầm đã qua, được không?”
“Đừng như vậy, con không hận cha, thật đấy.” Điều này cũng giống như
người xưa đã nói “Yêu sâu sắc, hận đến cùng”, cô không coi Tiếu Thiên
Hào là cha, tất nhiên sẽ không hận Tiếu Thiên Hào chưa từng cho cô tình
yêu của người cha, “Cốc cafe này con mời, coi như chúc mừng cha xuất
viện.” Tiếu Trác đặt tờ tiền trị giá nghìn tệ lên bàn, “Mẹ luôn hy vọng
cha có thể hạnh phúc vui vẻ, đừng làm bà thất vọng lần nữa.
Không nhìn vẻ suy sụp tinh thần của Tiếu Thiên Hào, Tiếu Trác quay người chầm chậm rời khỏi quán cafe.
“Xin lỗi mẹ, con đã làm cho người đàn ông mẹ yêu nhất đau khổ rồi.”
Cô nói thầm trong lòng, “Con mãi mãi không thể tiếp nhận ông ấy, từ thời khắc mẹ nước mắt lưng tròng ra đi, con đã xác định con và cha mãi mãi
chỉ có thể là người xa lạ có quan hệ huyết thống!”