Biệt thự Lãnh gia
“Hu hu—— con muốn bác dâu, ôm ôm, bác dâu!” Lúc này đang há to miệng
khóc nức nở là Lãnh Kiến Tư —— con trai của Lãnh Vũ Ngang – con trưởng
Lãnh Triển Bá.
“Chị dâu, chị xem, lại phải làm phiền chị rồi. Kiến Tư rất thích chị
đấy!” Từ Tiểu Lộ – vợ Lãnh Vũ Ngang vừa vỗ về con trai trong lòng đang
khóc ri rỉ giơ hai tay bé xíu ra với Tiếu Trác, vừa cười với chị dâu họ
lần đầu tiên gặp mặt -Tiếu Trác.
“Không sao, đưa cho chị đi.” Nặn ra nụ cười mỉm, Tiếu Trác lại đành
phải ôm cậu nhóc đẹp trai 3 tuổi đó vào lòng. Không phải cô không thích
tên nhóc thịt phinh phính này, mà là cô thật không hiểu, Tiểu Kiến Tư
sao vừa nhìn thấy cô liền lập tức dính vào cô, không cho người khác ôm;
cũng không hiểu, vừa nãy rõ ràng sau khi cô đưa cho mẹ nó, đột nhiên
tỉnh dậy đồng thời lại dính vào cô lần nữa. Lẽ nào là vì di truyền gia
tộc, vì vậy cá tính người nhà họ Lãnh mới kỳ lạ như vậy?
Thật không hiểu Lãnh Triển Bá – người đứng đầu Lãnh gia sao lại nghĩ
tới việc đưa các thành viên Lãnh gia tới biệt thự gặp cô – người được
gọi là “cháu dâu”. Càng khoa trương hơn là Lãnh Vũ Đình ở Đài Loan và
Lãnh Vũ Trác đi diễn phim ở Thượng Hải, vậy mà vì không thể về nên đặc
biệt dùng webcam gặp mặt “chị dâu họ” này, mức độ nhiệt tình có vượt qua nhưng không thể theo kịp Tiểu Kiến Tư. Càng khiến cô không hiểu là, sao Lãnh Vũ Hiên có thể mặc kệ người nhà anh ta đến gặp người gọi là “vợ”
này, chẳng lẽ anh ta vẫn nghi ngờ mối quan hệ giữa bọn họ chưa đủ rắc
rối phức tạp ư?
Thật là một đám người kỳ lạ!
“Bác dâu, thơm, thơm!” Tiểu Kiến Tư lại bôi đầy nước bọt lên hai má
Tiếu Trác lần nữa, “bác dâu thơm Kiến Tư, thơm!” Sau đó lại dùng ngón
tay nhỏ mũm mĩm thịt chỉ vào hai má quả táo đòi “thơm lại”.
“Chụt——” Tiếu Trác không còn cách nào đành thơm N lần lên má quả táo của cậu nhóc đẹp trai.
“Kiến Tư thích bác gái nhất rồi!” Tiểu Kiến Tư được “thơm lại”, khoa
chân múa tay ôm cổ Tiếu Trác, miệng đầy nước bọt nói tiếng trung còn
chưa sõi, “Kiến Tư chỉ muốn bác dâu, bác dâu cũng chỉ muốn Kiến —— bác
trai” Tiểu Kiến Tư chớp chớp đôi mắt đen, có chút sợ hãi người đàn ông
cao to bế mình vút lên từ vòng tay bác dâu, cung kính giơ tay mũm mĩm
lên chào, “Chào bác ạ.”
“Ngoan——” Lãnh Vũ Hiên còn chẳng có thành ý khen ngợi cháu trai một
chút, một tay nhấc đằng sau quần yếm của thằng bé lên, giơ lên không
trung, không mảy may định thả đứa cháu trai lễ phép xuống đất.
“Bác dâu——” Thấy bác trai không có ý đặt mình xuống, Lãnh Kiến Tư đáng thương nhìn bác dâu bên cạnh ngoạc mồm ra.
“Lãnh Vũ Hiên, nhanh để Kiến Tư xuống!” Tiếu Trác vội lên trước định ôm Kiến Tư từ trong tay Lãnh Vũ Hiên, “trẻ con sợ cao đấy!”
“Nó chẳng phải đứa trẻ bình thường!” Không để ý yêu cầu của vợ, Lãnh
Vũ Hiên liếc Tiểu Kiến Tư đáng thương một cái, “Quỷ nhỏ, đi tìm cha mẹ
cháu đi.” Nói xong liền nhấc quần yếm của Kiến Tư ném vào em họ, em dâu
đang ngồi giữa phòng khách nói chuyện phiếm ăn điểm tâm.
“Hu hu—— Kiến Tư không cần bố, mẹ. Kiến Tư muốn bác dâu!” Kiến Tư bị
vứt trả trong lòng mẹ lập tức khóc to, “bác dâu, ôm Kiến Tư, bác dâu ——”
“Trông coi con của bọn em đi!” Không quan tâm đứa cháu trai khóc ầm
ĩ, Lãnh Vũ Hiên để lại câu cảnh cáo cho em họ và em dâu, rồi kéo Tiếu
Trác đang định bước lên ôm Kiến Tư ra khỏi phòng khách.
“Lãnh Vũ Hiên, việc gì anh phải khiến Kiến Tư khóc thế?” Nghe tiếng
khóc thảm thiết của Tiểu Kiến Tư từ phòng khách vọng đến, bản năng làm
mẹ của Tiếu Trác bất giác nổi lên.
“Em xem mặt em đầy nước bọt, tên tiểu tử thối đó hại em lốm đốm này.” Lãnh Vũ Hiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, rút khăn tay ra lau nước bọt bị Tiểu Kiến Tư “dâng tặng nụ hôn” trên mặt Tiếu Trác.
“Anh đừng thay đổi đề tài!” Thật sẽ bị lốm đốm không? Tiếu Trác hất
tay Lãnh Vũ Hiên, giằng lấy khăn tay của anh, tự lau sạch nước bọt trên
má.
“Em đừng bị ‘chiến thuật đau thương” của tên tiểu tử đó lừa, nó là
tên tiểu háo sắc cực kỳ!” Lãnh Vũ Hiên buồn cười nhìn hai má Tiếu Trác
đang hơi giận, “hóa ra bản năng người mẹ của em lại mạnh mẽ thế, sau này chúng ta có con rồi, anh há chẳng có chút vị trí có thể nói được ư!”
“Còn chưa đủ ư?” Ngay lập tức, Tiếu Trác lấy lại bình tĩnh, cô nhìn chằm chằm Lãnh Vũ Hiên hỏi.
“Hả?” Lãnh Vũ Hiên không vui nhíu mày, anh không hiểu sao mỗi lần cô
hơi có chút tính cách liền lập kiềm chế bản thân, trở về thế giới lạnh
băng phẳng lặng cũ đó, “em đang nói gì? Cái gì còn không đủ?”
“Em đang nghĩ, rốt cuộc anh hận vị phụ thân em bao nhiêu.” Tiếu Trác
day thái dương, mệt mỏi dựa vào tường, trong mắt lộ ra vẻ bình tĩnh lặng lẽ, “Tiếu gia, nhà Blank và Lãnh Thị các anh đều bị anh đưa vào kế
hoạch báo thù của anh. Sao, đây vẫn chưa đủ cho anh trút lên ư? Anh nhất định phải kéo thêm một đứa con làm chiến lợi phẩm báo thù của anh ư?”
“Em cho rằng mọi thứ anh làm thậm chí muốn một đứa con là vì báo thù
Tiếu Thiên Hào?” Cô đánh giá cao Tiếu Thiên Hào hay đánh giá thấp anh
đây? Lãnh Vũ Hiên tức giận trừng mắt nhìn Tiếu Trác, anh gần như bị ngữ
khí bình tĩnh nhưng lại lạnh lùng ép cho phát điên, “Anh thật sự nghi
ngờ thượng đế để em sống trên thế giới này chỉ làm anh tức giận!”
“Ha ha……” Tiếu Trác có phần châm biếm cười, quyết định không tranh
luận với Lãnh Vũ Hiên, “Tin em đi, dù thượng đế có hứng thú nhàn rỗi đó, em cũng không có bản lĩnh đó đâu. Tránh ra, Lãnh tiên sinh!” Tiếu Trác
vừa nói vừa đẩy Lãnh Vũ Hiên chắn trước mặt.
“Em muốn đi đâu, bà xã?” Lãnh Vũ Hiên túm Tiếu Trác định tới thư phòng.
“Đến thư phòng.” Đồ ngốc, “Đây là nhà anh mà! Đằng trước là thư phòng, anh không biết ư?”
“Đi tới đó làm gì?” Nói bừa, đằng trước là phòng rửa tay, phía trước phòng rửa tay mới là thư phòng.
“Đi xử lý các giấy tờ của công ty.” Lẽ nào đi nghe Rock ‘n Roll?
“Bà xã, em ở Anh, sao xử lý giấy tờ của công ty?” Nói dối cũng không biết đường, đây lại chẳng phải Hồng Kông hay Đài Loan.
“Ông xã, anh không biết bây giờ có một thứ gọi là máy fax, có thể
truyền các loại giấy tờ nơi này, có cần em tặng quý công ty một bộ
không?” Đúng là ngốc, đến máy fax trong thư phòng mình cũng không nhận
ra.
“Bà xã, anh ghét nhất phụ nữ thành đạt! Vì vậy em không được phép đi làm!”
“Hứ, thật không?” Thật là tên đầu heo chết tiệt họ “Sô” *( âm đầu của chữ Sô-vanh đã nhắc ở chương trên), “xem ra lần này đúng thật không có
cách nào cứu chữa rồi, thế giới quan của chúng ta tồn tại sự khác biệt
quá lớn, nhân sinh quan của chúng ta cũng hoàn toàn khác nhau, hôn nhân
của chúng ta có vết nứt không thể bù đắp. Honey, xem ra chúng ta đành
phải li hôn rồi! Ôi, trái tim em đau quá, anh biết em không nỡ biết bao
không? Hy vọng sau khi ly hôn chúng ta vẫn có thể làm bạn, sau này dù
rảnh hay không cũng đừng tới tìm em. Được rồi, bây giờ em có thể tới thư phòng chưa, ông xã?” Sau khi kịch hạ màn, Tiếu Trác thu lại miệng lưỡi
bị bỏ rơi, bình tĩnh hỏi.
“Ha ha……” Nhìn Tiếu Trác nét mặt một lúc vừa đau buồn, một lúc đã
bình tĩnh, Lãnh Vũ Hiên cười ha hả, “Đây mới là diện mạo thật của em ư,
con báo cái nhỏ?” Anh ôm eo Tiếu Trác lại gần mình, “Em có thể cười, có
thể khóc, có thể ầm ĩ, nhưng tất cả đều là mặt nạ che đậy bản tính bình
tĩnh, kiềm chế, hoặc có thể nói em yên lặng bản nhạc nhỏ ngán ngẩm này.
Tuy tài khéo ăn khéo nói của em làm anh có phần không tiêu hóa nổi,
nhưng —— anh thích!” Anh vừa nói, môi vừa chầm chậm kề sát “báo cái
nhỏ”, “ối trời! Em…. Sao em đạp anh?” Xuất quân chưa kịp lẹ người đã
chết trước, Lãnh Vũ Hiên chưa hôn được vợ đã bị giày cao gót của vợ hung dữ hôn lên chân.
“Vì em là báo săn có vuốt mà! Hừ!” Tiếu Trác thong thả bước qua Lãnh
Vũ Hiên đang ôm chân nhảy lung tung, thanh nhã đi tới thư phòng, “Đồ
ngốc đáng ghét, lãng phí của mình bao nhiêu thời gian!”
“Tiếu Trác, em đợi đó cho anh!” “Gấu đen” bị thương gầm lên với “báo săn” rời đi.
“Ầm——” đáp lại anh chỉ có tiếng đập cửa lanh lảnh.