Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 37: Bàn bạc đối sách




Nhà Blank

Tiếu Trác bỏ hoa bầu dục vừa thái xong vào nồi chần tái, “Ầm——” lửa bốc tới xoong, mùi hương cũng theo đó mà bay ra.

“Trác Trác,” Mark Blank từ ngoài trở về, vừa tới nhà đã bước vào phòng bếp, “Việc của toà báo đều đã xử lý xong, đừng lo nữa.”

“Vâng, cảm ơn.” Cô có chút máy móc đem hoa bầu dục xào cho vào bát, tiếp theo chuẩn bị làm món khác.

“Khóc ra đi, Trác Trác, bờ vai của anh trai đưa em dựa nè.” Mark cầm cá mực và dao phay ra khỏi tay Tiếu Trác, đau lòng ôm cô vào lòng. Thà rằng em gái anh sợ mất vía, khóc lóc kể lể như những người phụ nữ khác, cũng không mong cô vất vả kìm nén tình cảm, ép buộc bản thân bình tĩnh như thế này, “Bây giờ em không còn là một người cô độc nữa, em có người nhà để dựa, đừng đơn độc chịu đựng áp lực nữa, được không?” Anh xoa đầu em gái, trong đôi mắt xanh thẫm tràn ngập sự xót thương và phẫn nộ, món nợ này anh nhất định phải đòi Lãnh Vũ Hiên trả!

“Anh hai, đồng ý với em, đừng đi tìm anh ta, em chỉ muốn sự việc nhanh chóng qua đi, em không muốn để ngoại biết quá khứ của em.” Cô dựa vào vai Mark, lặng lẽ khóc.

“Yên tâm đi, anh hai biết phải làm thế nào.” Anh ôm Tiếu Trác, cho tới khi vừa xử lý xong việc tòa soạn, hối hận chưa chặn Lãnh Vũ Hiên tại tập đoàn Thụy Đạt. Tên cặn bã đó, bây giờ anh thực sự muốn ra sức đập cho hắn ta một trận.

Bàn ăn của nhà Blank hôm nay rất thịnh soạn: canh quạ với hạt bo bo, cá tuyết hấp cải bắc thảo, mực xào ớt, sò xào trứng, thịt luộc, hoa bầu dục xào, thịt đông pha* (món ăn Tứ Xuyên, làm từ thịt lợn), sườn chua ngọt còn có món ăn truyền thống của Tần gia mà Tiếu Trác học từ Tần Như: sủi cảo nhúng thạch anh làm món chính. Một lúc sau nhà Blank lại bùng nổ trận tiêu diệt món ngon theo quy mô lớn. Mark nhìn Tiếu Trác ngồi bên vừa gắp thức ăn cho ông ngoại, vừa nói nói cười cười, trong lòng rất xót xa, cô em gái này của anh luôn lặng lẽ tự mình chịu đựng tất cả cực khổ, không biết khi nào thiên sứ lương thiện này mới có thể vì bản thân mình mà cười lấy một lần.

“Chết tiệt!” Khi tài xế đón Tiếu Trác công cốc trở về, cơn thịnh nộ của Lãnh Vũ Hiên dường như trào dâng tới tận nóc nhà Lãnh gia. Lãnh Vũ Hiên tức giận nghĩ rằng thật không nên mềm lòng để cô ta có cơ hội để thở. Tiếu Trác, tôi xem cô có thể trốn tới khi nào! Anh không tin báo chí ngày mai vừa ra, tên bảo vệ Mark Blank và toàn bộ gia tộc Blank có thể thờ ơ, cả đời này về sau, cô chỉ có thể là con dâu của Lãnh gia!

Nhưng mà, ngày thứ hai lật tất cả báo, tạp chí, Lãnh Vũ Hiên đều không thu được bất cứ cái gì, tâm trạng một chút vui vẻ cũng không có.

“Là tôi đã quá coi thường cô? Hay tôi quá mềm lòng với cô? Sau này tôi sẽ không cho cô cơ hội trốn chạy nữa.” Anh nhếch khóe miệng, vẻ mặt gian ác mê hoặc.

Tuy sự vỗ về của tình cảm người thân trong gia đình có thể che giấu được rất nhiều, nhưng bóng dáng Lãnh Vũ Hiên cứ luôn lượn lờ trong đầu cô. Cùng sống với nhau 1 năm, cô rất hiểu tính khí Lãnh Vũ Hiên. Hôm qua cô không quan tâm lời cảnh cáo của anh ta mà rời biệt thự đó, chính là trực tiếp tuyên chiến với anh ta, với tính khí của Lãnh Vũ Hiên nhất định sẽ lập tức phát động tấn công. Nhỡ may anh ta muốn trực tiếp làm ầm ĩ tới tận nhà Blank, cô phải ứng phó thế nào đây?

“Anh hai, em phải nhanh chóng trở về Đài Loan!” Tiếu Trác bất an cả một ngày, cuối cùng đợi tới đêm muộn, chắc chắn mọi người đều đã đi ngủ, cô tới phòng Mark bàn bạc đối sách.

“Không thể được, Trác Trác, em không cần lo Lãnh Vũ Hiên, anh sẽ xử lý cho em,” Mark nói, lúc này anh không thể để em gái một mình đối diện với khó khăn.

“Anh hai, anh không hiểu anh ta. Anh ta không quan tâm sự việc ầm ĩ, cũng không để ý sẽ ảnh hưởng tới bao người, anh ta chỉ quan tâm tới suy nghĩ của bản thân! Ở đây em lo ngại ông ngoại, lo ngại người thân, căn bản không có cách nào qua được chiêu của anh ta.” Tiếu Trác phân tích một cách lí trí, ở Anh cô chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả hành động của Lãnh Vũ Hiên, “nhưng trở về Đài Loan, em không còn bất cứ lo lắng nào phía sau!”

“Đừng nói những lời ngốc nghếch, anh không thể để em một mình đối diện với khó khăn lần nữa, ở Hồng Kông anh đã không can thiệp chuyện em và anh ta, vì lúc đó việc em được gả vào Lãnh gia đã không thể thay đổi, bây giờ em và anh ta chẳng còn quan hệ, anh không thể để anh ta làm em tổn thương thêm nữa!” Mark vỗ vỗ đầu cô an ủi, “Khi cần anh sẽ kể hết cho anh cả, cũng sẽ sắp xếp ông ngoại đi nghỉ, tránh những thị phi, em không cần lo.”

“Nhưng nhỡ may nếu ông ngoại biết quá khứ của em, ông nhất định sẽ càng day dứt và tự trách mình, anh cũng từng nói ông ngoại năm đó bị liệt chi dưới, chính là vì không chịu được việc qua đời của mẹ em. Nếu Lãnh Vũ Hiên lật tẩy quá khứ của em, với sức khỏe của ông bây giờ….” Cho dù cô giả vờ là người hạnh phúc đến vậy trước mặt ông ngoại, vẫn không thể ngăn được ông ngoại ngừng áy náy và tự trách mình, nếu chẳng may ông ngoại biết khó khăn cô phải chịu trong quá khứ, cô không dám tưởng tượng sẽ làm hại sức khỏe của ông ngoại cao tuổi như thế nào nữa.

“Anh biết nỗi lo lắng của em, nhưng việc này nhất định phải nghe anh. Anh đã hẹn anh ta đàm phán, có điều anh ta chiều nay vừa về Hồng Kông. Bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, những việc khác anh sẽ giải quyết.” Mark nói, “Sắp tới lễ chúc mừng năm thành lập của Viễn Hằng và đại thọ của ông ngoại, thả lỏng một chút, được không?”

“Em biết rồi——” Tiếu Trác đành thở dài, anh hai hiếm khi kiên quyết thế, xem ra cô đành phải nghe lời ngồi ở nhà. May mà Lãnh Vũ Hiên tạm thời về Hồng Kông, ít nhất hai ngày này cô có thể không cần lo lắng anh ta sẽ làm những việc gì?