“Sao luôn cảm giác sau lưng lạnh lạnh?” Tiếu Trác đang chọn mực ở khu hải sản trong siêu thị quay người nhìn khắp nơi, sau lưng cô chẳng có
ai, sao lại có thể như vậy?
“oa … oa… oa”
“Alo, ngoại.” Cô vội vàng ấn nghe điện, “Con sắp mua xong rồi … Con
biết rồi … Ông yên tâm … đừng “quấy rầy” con nữa, ngoại ….. ông cho con
cơ hội một lần độc lập tự chủ đi, để con khoe khoang trình độ tiếng anh
của con một chút mà …. Vâng … con sẽ…. dạ … bye, ngoại.” Tiếu Trác cất
điện thoại đi, nụ cười nơi khóe miệng vẫn còn. Vài ngày tới chính là lễ
mừng 60 năm tròn của tập đoàn Viễn Hằng, đồng thời cũng là đại thọ 80
tuổi của ông ngoại cô, cả nhà trên dưới trừ cô và ông ngoại đều bận rộn
cả. Để tỏ lòng quan tâm mọi người đã vất vả cả ngày bằng bữa ăn, cô đặc
biệt tự mình đi siêu thị mua nguyên liệu bữa tối, chỉ là ông ngoại cưng
chiều luôn lo lắng cô không mang theo tài xế sẽ có thể lạc đường hoặc bị mệt, cứ cách nửa tiếng lại gọi điện hỏi thăm “vị trí địa lí” của cô,
dường như lo lắng cho cô chỉ chớp mắt vài năm đã bước sang tuổi 30 không tìm được đường về nhà. Xem ra thượng đế dự định trong thời gian ngắn
đem toàn bộ tình thân cộng thêm lãi trả lại cho cô.
“Người đàn bà chết tiệt!” Lãnh Vũ Hiên đứng một góc ở siêu thị phẫn
nộ nhìn Tiếu Trác vẫn còn vừa cười ngốc nghếch vừa chọn hải sản, nhất
định là nhận điện thoại của Mark Blank mới cười không dứt. Anh vốn dĩ
tới đây vì muốn mua café đỡ cơn khát, ai dè lại bất ngờ gặp cô, thật là
mất bao công tìm không ra, lại ngẫu nhiên dễ dàng tìm thấy!Vừa khéo anh
đỡ phải trực tiếp tới nhà Blank đòi người rồi! Người đàn bà ngu ngốc
này, tên mặt trắng Blank đó ưu tú đến vậy, khiến cô ta vẻ mặt hạnh phúc
tới nỗi đi chợ làm đồ ăn cho hắn cơ à, trong 1 năm ở Lãnh gia cô ta chỉ
vào bếp có một lần! (Thôi xin, lúc Tiếu Trác giúp bà Lưu làm cơm, anh
đều ở ngoài lăng nhăng thì có! — Lời tác giả đó nha, hem fải lời Jini,
he he)
Tiếu Trác xách túi to túi nhỏ nhìn một xe taxi chạy qua mình không biết làm sao. Ôi, taxi hôm nay thật khó gọi!
Đột nhiên một xe BMW đen tới gần cô, dừng ngay trước mặt cô.
Cô cuống quýt lùi mấy bước, nhíu mày nhìn ghế lái xe qua kính chắn
gió màu đen, người này có biết lái xe không vậy!? Cô định dùng tiếng anh mắng tên tài xế ngu ngốc này một trận!
“My God!” Nhưng khi kính chắn gió màu đen chầm chậm hạ xuống trước
mặt cô, để cô nhìn rõ người trong xe, cô không nén được lùi mấy bước.
Trời ạ, sao lại có thể yếu thế này! Cô gần như sợ hãi nhìn người trong
cơn ác mộng bước ra khỏi xe.
“Anh tưởng rằng em sẽ ở Đài Loan, bên cạnh người cha yêu thương em.” Lãnh Vũ Hiên nhìn Tiếu Trác quá hoảng sợ với vẻ khó đoán.
“Cha, ông ấy….” Tiếu Trác nuốt nuốt nước bọt, thận trọng nhìn Lãnh Vũ Hiên, trong lòng cân nhắc dùng từ, “Cảm thấy đến một môi trường xa lạ
có thể tránh cho em bị đa cảm bởi cảnh vật trước mắt, nhanh chóng giúp
em chữa lành vết thương.”
“Vậy thì để anh kiểm tra xem tình trạng bình phục của em một chút!”
Còn giả vờ! Anh giành lấy túi đồ trong tay Tiếu Trác vứt trong xe, sau
đó túm cổ tay đẩy cô vào trong xe.
“Không, xin anh, để em đi! Em không muốn lại bị anh làm tổn thương,
anh căn bản không yêu em!” Cô vừa giả vờ nước mắt lã chã vừa ra sức vùng vẫy, trong lòng không ngừng nghĩ đối sách.
Được lắm, còn giả vờ! Lãnh Vũ Hiên nổi nóng ngút trời ném Tiếu Trác vào trong xe, tăng ga, “Vèo——”, xe chạy như bay.