Dinh thự nhà Blank, London, nước Anh
“Tiểu Lan, cà vạt của bố thắt chưa thẳng à?” Ông John, người đứng đầu nhà Blank đang ngồi trên xe lăn căng thẳng hỏi con dâu bên cạnh.
“Không có, cha à. Hôm nay cha rất đẹp!” Lý Lan con dâu của John Blank cười, đẩy bố chồng tới trước gương, “Bố xem, Henry đã kém xa bố rồi!”
“Đúng thế bố ạ! Hôm nay bố thực sự rất có sức sống!” Henry Blank – con trai John Blank cũng phối hợp với vợ an ủi bố.
“Richard và Peter sao vẫn chưa về?” John Blank lại một lần nữa nhìn đồng hồ cổ trong góc phòng khách.
“Cha, bây giờ là thời gian tắc đường, bọn họ không thể về nhanh đến vậy.” Lý Lan cười nhẹ nhắc bố chồng lần nữa.
“Con nói Trác Trác có đột nhiên thay đổi ý định không tới gặp bố
không? Bố đã làm bao việc có lỗi với bà ngoại và mẹ con bé, nó có thể….”
“Cha, cha yên tâm đi, Trác Trác là đứa trẻ lương thiện. Hơn nữa Mark
cũng đang ở bên cạnh Trác Trác, nó sẽ không để em gái nó đi qua nhà mà
không bước vào cửa đâu.”
“Đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn sai Richard và Peter đi đón, ba anh
em chúng coi như bắt cóc cũng sẽ mang công chúa của chúng ta về nhà.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, các con đẩy bố vào trong sân đợi được rồi, bố muốn sớm gặp Trác Trác.” John Blank vẫn sốt ruột lo lắng như cũ, chỉ lo sơ suất sẽ bỏ qua cơ hội được gặp đứa cháu ngoại của mình.
“Con biết rồi, chúng ta đợi ở ngoài.” Henry Blank và Lý Lan cười lắc lắc đầu, cha họ thực rất muốn gặp cháu ngoại của mình rồi.
“Rất căng thẳng ư?” Anh lớn Richard Blank của Tiếu Trác mở cửa xe cho cô, lại bất ngờ phát hiện lòng bàn tay em gái đầy mồ hôi.
“Tóc em có lung tung không?” Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo vuốt
vuốt Lưu Hải* trước trán (Lưu Hải* : tiên đồng trong truyền thuyết Trung Quốc, trước trán để một chỏm tóc ngắn).
“Không lung tung, đẹp đến ngơ ngẩn rồi, giống như công chúa.” Anh họ
thứ ba Peter Blank của Tiếu Trác rút khăn tay ra giúp em gái lau mồ hôi
trong lòng bàn tay.
“Xin mời, công chúa của chúng ta, hoan nghênh về nhà!” Cửa lớn nhà
Blank ở ngay trước mắt, anh hai Mark Blank của cô đã làm tư thế mời.
“Về nhà.” Khóe miệng Tiếu Trác nhướng lên hiểu ý, chầm chậm bước tới
cửa lớn của dinh thự nhà Blank trong sự vây chặt của các anh họ.
“Ôi, con ta, con ta!”
Cửa lớn màu bạc chầm chậm mở ra, Tiếu Trác chưa kịp nhìn rõ kiến trúc bên trong thì bị kéo ngay vào vòng tay yếu ớt nhưng ấm áp, một người
lớn tuổi ngồi trên xe lăn ôm chặt lấy cô trong vòng tay. Đỉnh đầu cô ươn ướt, cô biết đó là nước mắt của ông ngoại.
“Ông ngoại, con đã trở về rồi.” Trái tim cô độc đã lâu cháy bỏng vì
nước mắt ướt đẫm, cô tưởng rằng người thân cả đời mình không bao giờ có
thể gặp lại đang thực sự ôm cô như vậy. Nhắm mắt, lệ tuôn dài trên đôi
má trẻ trung, chầm chậm rơi xuống lòng ông cụ.
“Cháu ngoại ta, gọi thêm một lần nữa, gọi thêm một lần nữa.” John
khóc không thành tiếng, ông chưa từng nghĩ mình có thể may mắn như vậy,
sinh thời lại có thể nghe được tiếng của đứa cháu ngoại!
“Ngoại, con rất nhớ ông, con về nhà rồi.” Cổ họng cô nghẹn ngào, lúc
này trái tim cô và ông ngoại đã thấu hiểu nhau, bản thân cô cảm nhận
được sự đau khổ, cảm động, vui mừng của ông. Hóa ra đấy chính là cảm
giác của sợi dây liên kết cốt nhục
“Ngoan, ngoan, Trác Trác của ta! Để ông ngoại nhìn con nào!” John
buông Tiếu Trác, bàn tay già nua nâng đôi má đẫm lệ. Trong chốc lát, ông dường như nhìn thấy người vợ Trác Trinh Nhã đã mất từ lâu, dường như
nhìn thấy đứa con gái Trác Hy Văn rời xa ông khi chưa đầy 2 tuổi, “Trinh Nhã, Hy Văn, tôi phải cảm ơn mọi người thế nào đây vì đã đưa Trác Trác
tới bên tôi? Tôi có lỗi với mọi người….”
“Ông ngoại, đừng khóc nữa, nếu không con sẽ cho rằng ông không vui
khi gặp con mới như vậy.” Tiếu Trác thấy ông ngoại quá đau khổ, nắm bàn
tay run rẩy của ông an ủi. Anh hai nói tim ông không khỏe, không nên quá kích động.
“Vâng ạ, bố, chúng ta đều không thể khóc, nếu không ngày mai mọi
người đều biến thành cá mắt lồi đấy.” Lý Lan nước mắt lưng tròng, quan
tâm lau sạch nước mắt của bố chồng và cháu gái.
“Đúng, đều không thể khóc, Trác Trác ngồi máy bay cả ngày nhất định
mệt rồi, cha, chúng ta đưa Trác Trác đi thăm phòng con bé đi.” Henry
Blank đẩy xe lăn của phụ thân.
“Đúng, đúng. Trác Trác và ông ngoại cùng đi xem phòng con đi. Mợ con
đã sắp xếp lâu rồi.” Cảm ơn, Trinh Nhã. Cảm ơn bà đã đưa Trác Trác về
nhà, tôi nhất định sẽ chăm sóc cháu ngoại của chúng ta thật tốt! John
nói thầm trong lòng.
Lúc hoàng hôn, Tiếu Trác một mình nằm trên thảm cỏ nhìn ánh tà dương, vừa chớp mắt, cô đã về nhà được 3 ngày rồi. “Về nhà” – một từ ấm áp
thơm ngát. Sau khi bà ngoại, mẹ từ trần, bên cạnh cô chỉ có hai người
thân: mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, cô luôn cho rằng đợi đến khi Kỳ Kỳ lấy
chồng, mẹ Trú Trung qua đời, cô sẽ trở thành một bà lão cô độc. Không
ngờ trong phút chốc ông trời lại mang đến cho cô ông ngoại – người yêu
cô hơn cả tính mạng; cậu, mợ coi cô như con gái ruột, còn tặng cô 4
người anh họ vừa thương cô vừa đặc biệt xuất sắc. Cô chỉ trong chốc lát
thành người giàu có về tình cảm.
“Ách!Tao —— sắp bị mày —— đè chết rồi!” Tiếu Trác vốn yên tĩnh trốn
mọi người vui vẻ, thở hồng hộc cố gắng đẩy chú chó Sharpei to lớn màu
vàng, toàn thân nhăn nheo đột nhiên ngồi lên bụng cô, “Mày nên giảm béo
đi, đồ dã thú!”
“Trác Trác, anh tới cứu em đây!” Thấy “hai chục cộng 7 năm” sắp “băng hà” dưới mông con dã thú, kỵ sĩ bảo vệ công chúa trong pháo đài—— anh
cả Richard Blank và anh ba Peter Blank kịp thời chạy tới, hai người một
người lôi chân trước, một người kéo chân sau, cuối cùng con Sharpei cỡ
lớn nặng khoảng 60kg cũng được khiêng khỏi bụng Tiếu Trác.
“Khụ khụ …. Khụ khụ …. Em sắp không thở nổi rồi!” Tiếu Trác được sự
giải cứu vội vàng ngồi lên hít hít hơi thật lớn không khí trong lành.
Con dã thú chết tiệt, sao lại quên mất nó chứ, ông trời còn ban tặng cho cô một con dã thú – Sharpei thường thích ngồi lên người cô.
“Con chó dê, đã nói là mày không được chấm mút gì em gái tao!” Peter
hung dữ tóm da mặt dày của con chó Sharpei vàng đe dọa, “Cẩn thận không
tao đá mày ra khỏi cửa nhà!”
“Dã thú, hôm nay không được ăn cơm tối!” Richard mải giúp Tiếu Trác
vỗ lưng cho dễ thở cũng dùng vẻ mặt đe dọa con chó to lớn xấu xí đó.
“Gâu——” không thèm để ý tới lời uy hiếp của các thiếu chủ nhà Blank,
dã thú đầu tiên nhe răng trắng thị uy với Richard và Peter, sau đó lắc
lư thân hình to lớn chầm chậm lại gần công chúa nhà Blank, đồng thời cái mặt to đầy nếp nhăn áp sát vào công chúa, nhanh như chớp dùng lưỡi dày
tặng công chúa một cái mặt toàn nước bọt.
Con dã thú hôn trộm thành công trước phản ứng không kịp của kỵ sĩ
ngốc bảo vệ công chúa xoạc 4 chi hình tứ trụ, lắc lư da bụng dày lao
điên cuồng chạy trốn.
“Dã—— thú” Peter tức giận hét, đuổi theo hướng trốn chạy của con dã thú.
“Con chó xấu xí chết tiệt!” Richard phụ trách ở lại vội vàng lấy khăn tay ra lau sạch nước bọt trên mặt Tiếu Trác.
“Ha ha..” Tiếu Trác ngồi trên thảm cỏ chẳng cảm thấy khó chịu chút
nào vì bị hôn trộm, mà còn bị màn rượt đuổi xa xa một người một chó
khiến cho ha ha cười lớn. Đặc biệt là thấy Peter và dã thú vì đuổi nhau
mà song song rơi vào bể bơi ngoài trời càng khiến cô cười ngặt nghẽo.