“Điều này không thể nào! Sao nó có thể là con gái tôi!? Rõ ràng nó là nghiệt chủng của Trác Hy Văn và người khác!”
Nghe thấy Tiếu Thiên Hào rên thầm yếu ớt trong phòng bệnh, Lãnh Vũ
Hiên liếc liếc cửa chớp và cửa phòng bệnh khép chặt, vốn định gõ cửa
liền rút tay lại, đút túi quần, lịch sự dựa vào cửa phòng bệnh quang
minh chính đại nghe tiếng cãi nhau của “nhạc phụ” và “nhạc mẫu” trong
phòng.
“ Ông dựa vào đâu mà nói Tiếu Trác là nghiệt chủng?” Giọng Dư Tú Trung không nén được tức giận.
“Dựa vào việc Hy Văn chưa từng yêu tôi, dựa vào việc chính mắt tôi thấy cô ấy lăng nhăng với người đàn ông khác.
“Bốp——” Một tiếng vang lanh lảnh cắt ngang giọng nói khàn của Tiếu Thiên Hào.
Lãnh Vũ Hiên ở ngoài phòng bệnh nhướng nhướng mày, rõ ràng má “nhạc phụ” của anh bị bàn tay của “nhạc mẫu” hỏi thăm qua.
“Tôi không cho phép ông sỉ nhục hai mẹ con nó một lần nữa! Chúng ta
nợ hai mẹ con họ đủ nhiều rồi! ‘lăng nhăng’!? Nếu đi dùng cơm ở nhà hàng cùng với người khác giới cũng được coi là lăng nhăng, vậy thì hành vi
năm đó của ông được coi là gì, là ‘thối nát’ hay là ‘lang chạ’? Tôi chịu đựng đủ người đàn ông ích kỷ như ông rồi! Năm đó ông tin lời xui bẩy
của người khác, cho rằng tôi lẳng lơ, ép tôi rời Đài Loan, đến con của
chúng ta cũng….. Sau đó, ông lại dùng chính tiết mục đó đối với Hy Văn.
Bây giờ, vì gia sản của ông, ông lại ép Tiểu Trác lấy Lãnh Vũ Hiên trả
nợ cho phong lưu của ông năm đó! Ông, chết tiệt đã hủy hoại tất cả mọi
người! Được, ông nói Hy Văn không yêu ông, ông nói Tiểu Trác là nghiệt
chủng, vậy tôi hỏi ông, nếu Hy Văn không yêu ông, sao cô ấy lại cả đời
không lấy chồng? Tại sao trước lúc chết lại đem tất cả con gái và tài
sản Trác gia phó thác cho ông? Nếu Tiểu Trác không phải con gái ông, hôm nay ông có cơ hội nằm đây sỉ nhục nhân cách mẹ con họ không?” ”Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Tiếu Thiên Hào đau khổ gào khóc đau đớn, “Trời
ơi, tôi đã làm gì? Tôi đuổi người phụ nữ tôi yêu, lại đem đứa con ruột
của tôi và cô ấy dâng tặng quỷ sa tăng, tôi làm những việc gì rồi? Tôi
đã làm những gì? Hy Văn, tôi có lỗi với em! Có lỗi với con gái của chúng ta…..
“Ầm——” Không báo động trước, cửa phòng bệnh bị mở ra.
“Nào, nhạc phụ, nhạc mẫu!” Lãnh Vũ Hiên tao nhã bước vào phòng bệnh,
“dựa vào sức lực ‘tán gẫu’ vừa nãy của hai người, vết thương của ông bà
rõ ràng đã không còn trở ngại lớn”. Anh nói toạc ra nhìn vẻ mặt hoảng
hốt, sợ hãi của vợ chồng Tiếu Thị với dải băng quấn trong phòng bệnh,
“làm con rể như tôi cũng có thể yên tâm rồi!” anh vừa nói vừa tao nhã
quay người, “Đúng rồi, giúp tôi nói với vợ tôi – Tiếu Trác, tôi vẫn chưa vui đùa xong, tốt nhất cô ấy nên nhanh chóng trở về Lãnh trạch.” Trước
khi rời phòng bệnh anh đột nhiên quay người, khóe miệng kéo ra một nụ
cười lạnh bất thường, “nếu không, tôi sẽ khiến cho cả nhà các người biết thế nào gọi là quỷ sa tăng!”
“Thượng đế, tôi đã làm gì!?” Tiếu Thiên Hào bất lực nhìn Dư Tú Trung mặt trắng bệch bên cạnh lẩm bẩm khẽ.
“Điện thoại, điện thoại đâu?” Giọng Dư Tú Trung run rẩy kinh khủng,
họ lại hại Tiếu Trác rồi, “Tôi phải nói với Tiểu Trác, tôi phải để nó
lập tức trốn đi.”
“Không, đừng.” Tiếu Thiên Hào giành lấy điện thoại trong tay Dư Tú
Trung, trong mắt thêm phần bình tĩnh, “Nếu Tiểu Trác biết sự việc đã bị
bại lộ, với tính cách của nó sẽ lập tức trở về! Chúng ta không thể liên
lụy tới nó nữa!”
“Đúng, ông nói đúng, không thể nói cho Tiểu Trác! Nó bây giờ đang ở
bên người thân sẽ càng an toàn!” Dư Tú Trung dần dần bình tĩnh trở lại,
“nhưng nếu Lãnh Vũ Hiên tìm nhóm thám tử thì nên làm thế nào?”
“Chỉ cần chúng ta không nói hướng đi của nó, tổ thám tử cũng chưa hẳn sẽ dễ dàng tìm thấy Tiểu Trác. Nhớ kỹ, gần đây nhất định đừng liên hệ
với Tiểu Trác!” Ông nhắm mắt, bây giờ ông chỉ có thể cầu nguyện Hy Văn
nơi thiên đường xa xôi phù hộ cho con gái.
“Âu Dương Lỗi!” Rất tốt! Tất cả đều là trò bịp bợm, đứa con gái chết
tiệt này không làm diễn viên thì thật phí! Lãnh Vũ Hiên sôi gan hận
không thể tìm thấy Tiếu Trác bây giờ! Anh tức giận đá cửa phòng bệnh, tự ý bước vào.
“Anh, sao anh không gõ cửa!” Lãnh Vũ Đình vốn đang thân mật với Âu
Dương Lỗi hờn dỗi oán trách, vẻ mặt thẹn thùng rời khỏi vòng tay của Âu
Dương Lỗi.
“Xảy ra chuyện gì, Vũ Hiên?” Âu Dương Lỗi ngồi trên giường bệnh thái độ bình tĩnh hỏi, tay vẫn chuyện ta ta làm, nắm tay vợ yêu.
“Tôi muốn biết tất cả mọi việc liên quan tới Tiếu Trác con gái lớn
tập đoàn Tiếu Thị, ba ngày sau!” Lãnh Vũ Hiên sắc mặt như không cho phép xen vào.
“Tiếu Trác?” Lãnh Vũ Đình ngạc nhiên kêu lên, “Hai người không phải
đã ly hôn rồi sao? Anh, anh hà tất vì việc đã xảy ra của chú, thím mà
liên tục báo thù? Nói ra cô ấy cũng rất bất hạnh….” Từ đầu tới cuối
người nhà họ Lãnh đều không tán thành anh họ lấy đại tiểu thư Tiếu gia
để báo thù, nhưng vì anh họ trước nay luôn cố chấp, lại thêm cha ngắn
tay chẳng với tới trời, đành do tiểu thư Tiếu gia vô cớ chịu liên lụy.
May mà lần này tới Đài Loan nghe bà Lưu nói rằng anh họ đã ly hôn với
tiểu thư Tiếu gia. Vốn dĩ mọi người đều cho rằng sự việc sẽ kết thúc như vậy, nào ngờ anh họ lại chuyện xưa nhắc lại, “Lỗi, đừng đồng ý với anh
ấy!”
“Được rồi, tuy có vài khó khăn, nhưng thám tử trong tay tôi rất tốt,
ba ngày sau anh sẽ biết tất cả về Tiếu Trác.” Âu Dương Lỗi ôm vai người
vợ chưa cưới đang lên tiếng chống đối. Thực ra anh cũng phản đối Lãnh Vũ Hiên mãi mãi bị hận thù của cha mẹ làm mờ mắt, cũng không muốn ảnh
hưởng tới người vô tội. Nhưng nhìn ánh mắt Lãnh Vũ Hiên anh quyết định
giúp anh ta việc này. Vì trong đôi mắt đó không hề có chút nào thù hận,
trực giác mách bảo anh.
“Còn nữa, tôi muốn biết quan hệ của cô ấy và George Blank của tập
toàn Viễn Hằng!” Chết tiệt, chẳng trách anh cảm thấy tên con lai tóc
vàng ôm Tiếu Trác quen đến vậy, sau khi nhìn thấy Vũ Đình anh mới đột
nhiên nhớ tới thằng cha đó là lãnh đạo mới của tập đoàn Viễn Hằng có
quan hệ nghiệp vụ với công ty của bác.
“George? ‘quý ông kim cương’ tầng lớp thượng lưu trong xã hội Anh
quốc?” Âu Dương Lỗi tinh nghịch huýt sáo, “anh ta lại là một người tình
đại chúng, anh muốn biết George có quan hệ với ‘cô’ nào?”
“Vợ tôi!” Lãnh Vũ Hiên lườm Âu Dương Lỗi một cái, tức giận đi ra khỏi phòng bệnh. Người tình đại chúng? Rất tốt! Tiếu Trác nợ của chúng ta
đáng để tính rồi!
“Vì sao phải giúp anh ấy? Sự việc vốn dĩ đã kết thúc rồi.” Lãnh Vũ Đình bất mãn oán trách vị hôn phu.
“Xuỵt——” Âu Dương Lỗi dùng ngón cái chạm nhẹ lên đôi môi đỏ của Vũ
Đình, “Lẽ nào em không nhìn thấy sự ghen tuông trong mắt Vũ Hiên à, vợ
ngốc?”
“Ghen tuông!?” Lãnh Vũ Đình lại một lần nữa ngạc nhiên kêu lên, khiến cho Âu Dương Lỗi vốn dĩ định hôn lên đôi môi đỏ của cô không thể không
gạt gạt nước bọt bị bắn trên má, “Anh họ em!? Sao có thể!”
“Sao không thể, vừa nãy ánh mắt anh em giống như ông chồng ghen, nếu
George mà ở trước mặt anh ấy nhất định sẽ bị anh em dùng dao chém chết.”
“Nhưng anh em vì báo thù mới lấy Tiếu Trác, hơn nữa loại người không có trái tim như anh em sao có thể yêu được phụ nữ chứ?”
“Đàn ông là nguyên tố kỳ lạ, gặp một vài phụ nữ đặc biệt sẽ phát sinh phản ứng hóa học đến bản thân cũng không biết.” Âu Dương Lỗi cười nhìn
Lãnh Vũ Đình, “Anh không phải là một ví dụ ư, trước khi quen em anh cũng không có trái tim.”
“Đáng ghét! Nhưng việc này sao lại có thể kéo theo tiểu thiếu gia nhà Blank? Tình sử của anh ta còn huy hoàng hơn cả anh trước kia.” Nói tới
điều này cô không nén được oán giận khó chịu nhìn Âu Dương Lỗi.
“Khụ…… vợ à chúng ta chẳng nói là bỏ qua chuyện cũ ư?” Âu Dương Lỗi
lúng lúng gãi gãi đầu, “Anh cũng chỉ gặp qua vài lần George Blank, có
điều phạm vi giao tiếp xã hội của anh ta đều ở châu Âu, chị dâu em rất
có sức hấp dẫn nhỉ?”
“Em chỉ nhìn qua ảnh, bà Lưu nói chị dâu em là phụ nữ Trung Quốc rất
truyền thống, thuộc bà chủ gia đình hiền thục đức hạnh. Nhưng anh hai
của em lại nói chị dâu em là phụ nữ hiểu biết độc lập có chủ kiến.” Lãnh Vũ Đình nhún nhún vai, “Cá nhân em cảm thấy mặt mày cô ấy rất lương
thiện. Không thể nói xinh đẹp, nhưng rất thanh nhã.”
“ha ha ha…. Xem ra cô ấy là người có nhiều mặt! Anh cả em chắc thực
sự gặp phải đối thủ rồi!” Âu Dương Lỗi giương khuôn mặt cười trên nỗi
đau của người khác, cầm điện thoại thông báo thuộc hạ điều tra tình hình gần đây của Tiếu Trác.