Hội nghị tiến hành vô cùng sôi nổi, rất nhiều phương pháp mới của
Tiếu Trác đều được các quản lí và nhân viên ủng hộ và hưởng ứng, dồn dập bày mưu hiến kế, đến nỗi ban đầu hội nghị phải kết thúc vào buổi trưa
lại tiếp tục tới tận buổi chiều mới xong.
Cuối cùng Tiếu Trác và Tần Như đã rảnh hơn, vốn định nhân cơ hội này đi dạo Trung Hoàn, kết quả một cuộc điện thoại gọi tới, bên công ty Đài Loan xảy ra vài việc, cần gấp Tần Như qua đó giải quyết, hai người mệt
cả một ngày chỉ còn cách lập tức nhanh chóng ra sân bay.
Tiễn Tần Như lên máy bay qua Đài Loan, Tiếu Trác gọi taxi tới Trung Hoàn.
Xuống xe, cô một mình đi dạo các cửa hàng ăn uống náo nhiệt trên
đường, ở cuối đường có quán ăn chay, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng
kinh doanh phát đạt. Cô không thích những nơi náo nhiệt, nhưng lại
thích một mình nơi đây, có lẽ do quán này là một trong số ít nơi ghi lại thời kỳ sống cô độc của cô và mẹ.
*********************************************
Hai ngày vừa rồi, anh luôn lặng lẽ theo bước chân hình bóng đó, anh
tỉ mỉ quan sát đôi lông mày đen của cô, đôi mắt sáng của cô, thật sự rất giống, anh dường như muốn hò reo nhảy nhót, muốn chặn ngang ôm cô vào
lòng! Đã không nhớ rõ anh và cả gia tộc kỳ vọng bao lâu, tìm kiếm bao
lâu bóng hình này, anh dường như không dám tin vào vận may của bản thân, có điều anh vẫn phải làm xác nhận cuối cùng, vì trái tim chờ đợi bao
năm của cả gia tộc chịu không nổi một chút sơ suất. Khi nhìn thấy bóng
dáng đó bước vào quán ăn chay, mặt anh lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết,
không thể sai, anh gần như có thể xác định trăm phần trăm cô chính là
người anh luôn tìm kiếm….
Giống như mọi khi Tiếu Trác tìm một góc tương đối yên tĩnh ngồi
xuống. Cho dù chưa tới thời gian ăn tối, cô vẫn kêu hai món chay trước
đây mẹ nhất định gọi: sườn chua ngọt và gạch cua hồng, lặng lẽ nhấm nháp ký ức ở bên mẹ.
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Đi kèm với giọng nói đàn ông như có nam châm, một “vật thể to lớn” ngồi đối diện với Tiếu Trác.
“Xin mời, cứ tự nhiên” Cô ngẩng đầu nhìn anh chàng đẹp trai tóc đen
có đôi mắt xanh thẫm đối diện, gật gật đầu, gắp miếng sườn chua ngọt làm từ bột mỳ và ngó sen vào miệng. Kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy tên con lai
trước mặt này có chút như từng quen biết?
“Có thể nói chuyện với cô không?” Người đàn ông tóc đen vừa anh tuấn lại nhã nhặn dùng ánh mắt xanh thẳm chân thành nhìn cô.
“Tiếu Trác.” Cô giơ tay phải lịch sự giới thiệu. Lần đầu cô không
những không phản ứng đối với việc bắt chuyện cả gã đàn ông xa lạ còn có
cảm giác thân thiện không nói ra được, “Chúng ta quen nhau không?”
“Tôi nghĩ là có.” Người đàn ông tóc đen không nắm tay cô, mà cầm lên, để lại dấu ấn nụ hôn thuần khiết lên mu bàn tay trắng nõn, “Tôi là Mark Blank.”
“Blank?” Tiếu Trác khó mà tin được, kinh ngạc kêu lên.
********************************************
“Này, chào buổi tối!”
“Chào buổi tối!” Đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa lớn Lãnh
trạch*(ngôi nhà họ Lãnh), Tiếu Trác nhìn theo hướng có giọng nói, chỉ
thấy một cậu thanh niên đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai đang cười rất đẹp với mình, dưới ánh đèn đường, hàm răng cậu ta cực kỳ trắng, “Cậu tìm
ai?”
“Em tìm Lãnh Vũ Hiên, bác Lưu, đương nhiên nếu chị là Tiếu Trác, em
cũng tìm chị.” Cậu thanh niên dưới kính đen lại lộ ra nụ cười sáng như
ánh mặt trời, đồng thời thân thiện giơ tay ra.
“Tôi là Tiếu Trác.” Lịch sự bắt tay xong, Tiếu Trác cẩn thận đánh giá cậu thanh niên trước mặt, cô có thể khẳng định mình không quen người
trước mắt này, dù nụ cười này dường như đã gặp ở đâu, “nhưng tôi không
quen cậu.”
“Điều này đều trách anh họ ngốc nghếch của em, anh ấy bí mật kết hôn, dẫn tới việc đến chị dâu cũng không quen em, em là út ít của Lãnh gia,
cũng là em chồng nhỏ nhất của chị – Lãnh Vũ Trách, sao anh em và bác Lưu đều không nhắc tới em?”
”Rất không may là bọn họ không ai nhắc về câu với tôi, càng không may
Lãnh Vũ Hiên đi công tác ở nước ngoài, bác Lưu cũng đi Tây Tạng bái phật phải ngày kia mới trở về. Mà trước khi tôi xác nhận thân phận của cậu
sợ rằng không thể mời cậu vào nhà.” Tiếu Trác vẫy vẫy tay, nhìn vào ba
lô dưới chân cậu ta, xem ra cậu ta đến đây mượn phòng ở.
“Đám người không có chút thân tình này!” Cậu thanh niên nói rất tức
giận, từ túi quần lấy ra điện thoại bấm số “Em gọi anh trai em xác nhận …. Chết tiệt, không thể kết nối!”
“Lãnh Vũ Hiên khi ra nước ngoài công tác hiếm khi mở máy.” Tiếu Trác
bình tĩnh nhếch khóe miệng, thời gian này, Lãnh Vũ Hiên đa số “tiệc thân mật” với người đẹp nào đó trong phòng.
“không sao, em gọi cho bác Lưu.”
“Bác Lưu thời gian bái phật sẽ đoạn tuyệt với tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài.” Tiếu Trác lại lần nữa tốt bụng nhắc nhở.
“Chết tiệt…” Nghe âm bận đầu bên kia điện thoại, Lãnh Vũ Trách đành
cất điện thoại, bỏ kính xuống, điệu bộ như mất chó con nhìn Tiếu Trác
xin xỏ, “Chị dâu, chị không nhẫn tâm để em ngủ ngoài đường phố chứ, ngày mai em có thông báo, cả ngày hôm nay lại ngồi máy bay, mà chỗ ở của em ở Hồng Kông lại bị đám paparazzi vây kín…..”
“Tôi biết tại sao cậu lại quen mắt thế, cậu là diễn viên họ Đoạn.”
Tiếu Trác nhìn cậu thanh niên bỏ kính đen xuống bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô
xem qua vài bộ phim mà cậu ta diễn.
“Quá tốt rồi, chị dâu, chị nhận ra em rồi! Nghệ danh của em là Đoạn
Vũ, vì “Đoạn” là họ mẹ em.” Lãnh Vũ Trách cảm kích đeo túi lên, dáng vẻ
như muốn cùng Tiếu Trác vào nhà.
“Nhưng cậu vẫn không thể cùng vào với tôi, tôi chỉ nhận ra cậu là
diễn viên Đoạn Vũ. Nhưng cậu vẫn không thể chứng minh quan hệ của cậu và Lãnh gia.”
“Em ngất mất, chị dâu, chị thật bắt bẻ, em dù sao cũng là ngôi sao, làm sao có thể nhận họ hàng lung tung được chứ?”
”Không có cách nào, quy định nhà tôi khá nghiêm, trừ phi cậu chứng minh
cậu là người nhà họ Lãnh, nếu không tôi không có cách nào để cậu …….”
“ Chuông…….”
“Alo ——” Tiếu Trác đang nói liền lấy điện thoại reo ra khỏi túi, ngữ
khí bình tĩnh thận trọng lập tức biến thành mềm mại, “….. Vũ Hiên …. Em
không có ăn chơi trác táng ở ngoài, anh đừng nói những lời đau lòng thế, em đang đứng trước cửa nhà …. Vâng, bác Lưu ngày kia mới về … Em không
đi gặp cha ….. anh yên tâm đi, em sẽ không làm những việc anh không vui
đâu … Người đó , Vũ Hiên, bây giờ đang đứng trước cửa có diễn viên tên
Đoạn Vũ, cậu ta nói là em họ anh Lãnh Vũ Trách … Vâng, em để cậu ta
nghe.” Tiếu Trác vừa nói vừa đưa điện thoại cho Lãnh Vũ Trách, “Vũ Hiên
muốn cậu nghe.”
“Alo, anh ạ, là em đây!” Lãnh Vũ Trách nhìn sự thay đổi trước sau của Tiếu Trác bên cạnh với vẻ khó đoán, nhận điện thoại đặt lên tai….
“hừ, ai nói em ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm, em đến Hồng Kông
là để quay phim. Chỉ là gặp phải tính huống đặc biệt mới tới chỗ anh ở
nhờ …. Biết rồi, thông báo kết thúc là em đi ngay, anh tưởng rằng em vui lòng ở đây… Vâng, em để chị dâu nhận!” Lãnh Vũ Trách đưa điện thoại lại cho Tiếu Trác.
“Em biết rồi, Vũ Hiên….. Em sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta…Anh phải về
sớm nhé, alo —— alo—— alo….” Điện thoại đã bị ngắt, Tiếu Trác trong lòng thầm chửi rủa chục lần , sau đó nhanh chóng nở nụ cười, nhìn Lãnh Vũ
Trách, “Mau vào đi.”
“Cảm ơn, chị dâu!” Lãnh Vũ Trách lại lộ ra nụ cười rạng rỡ. Nhấc hành lý theo Tiếu Trách vào nhà. Có vẻ như bà chị dâu mà ông anh cưới này
thật không đơn giản, rõ ràng là kiểu phụ nữ mạnh mẽ sấm rền gió cuốn,
nhưng khi nhận điện thoại của anh mình chốc lát đã thay đổi thành nàng
dâu bé nhỏ bị ức hiếp, rốt cục là do tình yêu khiến cô ấy thay đổi như
vậy, hay là ……
*********************************************
Vừa chớp mắt, Lãnh Vũ Trách đã ở nhờ Lãnh trạch 4 ngày rồi, may mà
bản thân cậu ta cũng nhiều việc, thêm nữa bác Lưu cũng đã từ Tây Tạng
về, nên Lãnh Vũ Trách cũng chưa gây ảnh hưởng lớn tới công việc ở ngoài
của Tiếu Trác.
“bác Lưu, hôm nay ăn gì?” Hiếm có thời gian nghỉ ngơi nửa ngày, Lãnh Vũ Trách ngủ tới tận bữa tối mới dậy.
“Canh đậu phụ và đầu cá mặn, gà dầu mè và cải xanh, nấm hương.” Bà Lưu vừa bận rộn thái rau vừa trả lời.
“Chị dâu ạ?” Lãnh Vũ Trách đổ cốc sữa từ trong tủ lạnh, tìm tung tích Tiếu Trác khắp nơi.
“Cô ấy phải muộn chút mới về, không ăn cơm cùng chúng ta.” Bà Lưu cho đầu cá và rau vừa thái xong vào nồi đất.
“Bác Lưu, bác có thấy chị dâu giống người đi làm không, mỗi ngày sáng 9h chiều 5h.” Thời gian rời nhà và thời gian về nhà của Tiếu Trác luôn
rất có quy luật, còn thường xuyên bận rộn trong thư phòng tới rất muộn,
giống như nhân viên đi làm vậy.
“Là bác để cô ấy ra ngoài, bình thường cô ấy bị anh trai cậu áp bức,
hiếm có thời gian như bây giờ có thể để cô ấy ra ngoài cho khuây khỏa.”
“Cháu cảm thấy chị dâu không giống thiên kim tiểu thư bình thường. Chị ấy giống như người phụ nữ có sự nghiệp.”
“Lại nói lung tung, phu nhân vừa nhìn thì đúng là vợ hiền mẹ tốt, tay nghề nấu cơm của cô ấy rất tuyệt, nào giống mẫu phụ nữ mạnh mẽ chỉ biết làm việc không biết cuộc sống đó chứ.”
“Bác Lưu, cháu thấy, chị dâu là người hoàn mỹ trong mắt bác.”
“tiểu tử thối, phu nhân có chỗ nào không được chứ, cậu đừng có giống thiếu gia dường như lúc nào cũng bới lông tìm vết.”
“Bác Lưu đừng lo. Theo con mắt và kinh nghiệm đàn ông, anh cháu sớm
muộn gì sẽ phát hiện ra điểm tốt của chị dâu. Người mà trong lòng đã yêu mến tiếp xúc lâu sẽ phát hiện khuyết điểm của đối phương, bởi vì hai
bên đều quá hi vọng đối phương hoàn mỹ; cũng như vậy, người mà trong
lòng chứa đựng sự căm ghét tiếp xúc lâu sẽ phát hiện ra ưu điểm của đối
phương, bởi vì khuyết điểm của con người có hạn, lúc tìm không ra khuyết điểm, sẽ chú ý ra ưu điểm của đối phương. Huống hồ chị dâu gần như là
người hoàn mỹ.” Lãnh Vũ Trách vừa nói vừa uống cạn cốc sữa, kỳ lạ, tại
sao chị dâu không thể hiện mặt giỏi giang cho anh trai thấy nhỉ?
Đến tận 7h tối Tiếu Trác mới về tới Lãnh trạch, giống như trước đây, cô vừa về liền giam mình trong thư phòng.
“Cộc …. Cộc…. cộc”
“Bác Lưu, mời vào.” Tiếu Trác không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn báo biểu trong máy tính.
“Này, em giúp bác Lưu mang cho chị chút trà.” Lãnh Vũ Trách giơ chiêu bài mỉm cười của mình, bước vào thư phòng của Tiếu Trác.
“Cảm ơn” Tiếu Trác không đổi sắc giọng, đóng báo biểu trên cửa sổ, quay lại Lãnh Vũ Trách với nụ cười giống như thế.
“Rảnh không, nói chuyện chút đi, chị dâu.” Lãnh Vũ Trách tự mình ngồi xuống ghế sô fa trong thư phòng bắt đầu rót hồng trà.
“Đương nhiên.” Tiếu Trác nghĩ một đằng nói một nẻo, đứng dậy rời khỏi máy tính, ngồi cạnh Lãnh Vũ Trách trên ghế sô fa.
“Chị dâu, chị biết về anh trai em bao nhiêu? Hoặc em muốn nói chị hiểu sở thích của anh trai em không?”
“Đương nhiên. Anh ấy thích tennis, thích leo núi, thích làm việc có
quy luật, thích ăn đồ ăn Quảng Đông.” Tên tiểu tử này muốn đến làm gián
điệp ư, “Chị nhớ rõ mỗi một sở thích của anh ấy.”
“Ha ha, chị dâu, chị cứ như đang ở trên khán đài. Khi chị nói những
lời này, mắt phải mơ màng đầy ắp tình yêu mới thể hiện thành ý.” Lãnh Vũ Trách cười không khách khí, ánh mắt trong veo của Tiếu Trác khiến anh
nghĩ tới nha đầu Bình Phàm ngoài miệng tự nhận thích anh, thực ra trong
lòng lại xem anh là thần ôn dịch.
“Chị nghĩ cậu diễn kịch tới nỗi nhập tâm rồi, mới có thể cảm thấy
cuộc đời giống như kịch.” Tiếu Trác cười cười, không thay đổi sắc mặt,
ăn điểm tâm bà Lưu hâm nóng cho.
“Chị dâu, trước mặt người ngay không nói vòng vèo, chị không phải
trái hồng mềm, tùy ý anh em thích bắt nạt thế nào thì bắt nạt. Thực ra
anh trai em thích phụ nữ độc lập, tính tình của chị đúng là thứ anh em
rất thích, chị tội gì lại biến bản thân thành túi trút giận?”
”Chị cũng nói rõ với cậu. Anh trai cậu vì sao lấy chị, chị nghĩ gia tộc
nhà cậu chắc ai nấy đều biết, người cuối cùng biết việc này là chị tuy
đau khổ, nhưng không thể thay đổi tình cảm của chị đối với anh trai cậu. Chị không giả vờ gì cả, chỉ là tình yêu thì như vậy, trong nội tâm chị, không phải cậu – người ngoài cuộc có thể hiểu được.” Nói lịch sự với
tên tiểu tử này không bằng chủ động ra đòn.
“Ha ha ha, chị dâu, em thực sự nên tìm cơ hội để giới thiệu cho chị
quen tiểu nha đầu Bình Phàm. Hai người thực sự rất giống nhau, đều dám
giương đôi mắt trong veo nói những lời dối lòng.” Lãnh Vũ Trách cười,
chị dâu và Bình Phàm của anh nhất định gặp lần đầu như đã quen thân,
ngưu tầm ngư, mã tầm mã, “chị dâu, chị và anh trai em đều thích tự mình
mệt mỏi, cả hai một người liều mạng bới lông tìm vết, một người liều
mình một cách miễn cưỡng. Thực ra cuộc sống cần gì phải mệt mỏi vậy,
phơi bày nội tâm là được mà. Bất cứ ai tiếp xúc lâu sẽ phát hiện ra
khuyết điểm của đối phương, tương tự, cũng sẽ nhớ được ưu điểm của nhau, chị và ông anh em cuối cùng cũng vì ưu điểm của nhau mà nảy sinh tình
cảm.” Một đôi vợ chồng thông minh bị thế tục che giấu, tương lai của bọn họ nói không chừng sẽ rất thú vị.
“Cảm ơn sự chỉ bảo của cậu, cảm tình của chị đối với anh trai cậu đủ
để duy trì cuộc sống của chị và anh trai cậu rồi.” Tên ngu ngốc này, còn cho rằng mình là cao thủ tình trường, “Ngại quá, chị phải về phòng ngủ
rồi.”
“chị dâu, em ủng hộ chị, hi vọng chị sẽ giành thắng lợi trong cuộc đấu tranh tình yêu này.”
“Cảm ơn, chị không thích đấu, giữa chị và anh trai em chỉ có tình
yêu, không có chiến đấu.” Nói những lời đến bản thân còn cảm thấy buồn
nôn, Tiếu Trác thở hổn hển về phòng.