“Oái, sao bồ tới đây?” Tần Như kinh ngạc nhìn Tiếu Trác vừa chia tay
lại đến lần nữa, nghiêng người cho cô vào, “Lãnh Vũ Hiên hôm nay đã đi
nước ngoài rồi à?”
“Không, mình phải về gấp trước 6h. Cho bồ xem vài thứ !” Tiếu Trác
ngồi trên sô fa, lấy từ trong túi ra mấy hộp nữ trang 一一 bày ra trên bàn trà.
“Mua đồ à?” Tần Như tiện tay cầm một bồ mở ra, “Ghim cài đẹp quá!”
“Đây là của Kỳ Kỳ, đấy là của mẹ Tần, đầy là của mẹ Tú Trung,” Tiếu
Trác 一一 mở hộp nữ trang, “sau đó, hai hộp này là của chúng ta.”
“Oa, chính là bộ lần trước chúng ta rất thích.” Tần Như cầm hai bộ
đá quý Tiếu Trác mở cuối cùng, ánh mắt thanh nhã lẫn nghi hoặc lấp lánh
trên mặt dây chuyền đá. Trong công ty đá quý Tinh Hà ở Đài Loan, bọn họ
vừa nhìn đã ứng ý dây chuyền này. Nhưng luôn luôn cho rằng tiền của mình đổi bằng mồ hôi nước mắt, cho dù là nhà giàu, nhưng đối với sợi dây
chuyền này cũng chỉ dám nhìn mà không mua, “một sợi hơn 1 triệu đấy!”
“Không có, mình đã từng nói rằng mình quen con gái ông chủ, giảm không ít cho mình, mới hơn 900 một sợi.”
“Mình muốn xỉu đây! Chúng ta phải bán bao nhiêu quần áo mới đổi nổi
đây!” Tần Như giọng phẫn nộ la rầy, như thể mình và Tiếu Trác đều là
người bán hàng rong, “Bồ còn mua nhiều thế này! Bồ mới nhiễm bệnh xấu
trút căm phẫn vào mua sắm từ khi nào vậy? Hơn nữa mua châu báu như trút
nước ! Đi, chúng ta đi trả lại những thứ này, dù sao bồ và ông chủ cũng
quen biết!”
“Ối trời, đừng lo!” Tiếu Trác ấn Tần Như đang kéo cô ngồi lại sô fa,
“Mình điên mà trút căm phẫn vào mua sắm? Vừa nãy khi về, mình còn nhìn
xung quanh không có người, liền ngồi một chút ở ngoài Lãnh trạch, không
biết sao lại khóc, vừa đúng lúc bị Lãnh Vũ Hiên buổi trưa về nhà lấy tư
liệu bắt gặp. Mình liền bịa chuyện do tâm trạng không tốt nên đánh mất
đồ trên taxi, đau lòng quá. Kết quả anh ta liền khoe khoang với mình là
anh ta bao gái cũng không chỉ mấy triệu, còn sợ mất chút đồ ư? Mình liền tương kế tựu kế nói đá quý mình làm mất trị giá hơn 4 triệu, hơn nữa
còn dùng gold card anh ta đưa để mua!”
“Vì thế bây giờ bồ liền quyét số tiền này ra!” Suy nghĩ của Tần Như
cuối cùng cũng bình tĩnh lại, “Bồ thật ngốc, sao không nói nhiều hơn vài triệu, quyét chết tên sô-vanh đó đi.”
“Mình cũng nghĩ, có điều lúc đó mình không biết anh ta để trong thẻ bao nhiêu vạn.” Tiếu Trác nói rất thương xót.
“Làm tốt lắm, quyét chết tên ngu đần ấy đi, sau đó bắt hắn ta đi dọn vệ sinh!”
“Ừ!” Tiếu Trác rất có lòng tin gật gật đầu, kẻ ăn chơi Lãnh Vũ Hiên
đó sẽ có một ngày tán gia bạn sản, “Đây là thẻ hội viên của Tinh Hà,
Hạng tiểu thư giảm giá không ít, vì thế còn lại hơn 80 vạn, tất cả giữ
trong thẻ. Bồ đem thẻ đưa cho phòng đối ngoại để dùng trong các mối quan hệ qua lại của công ty.”
“Thông minh, chúng ta lại tiết kiệm được không ít.” Tần Như nhận mấy
hộp châu báu, “Vậy những món quà này mình sẽ giúp bồ mang về Đài Loan
đưa cho mọi người. Trước tiên mình thay mặt mẹ cảm ơn bồ!”
“Chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi mà, không cần cảm ơn, tới lúc đó để dì Tần làm vài món móng heo muối là được rồi.”
“Mình Email cho bồ tư liệu cá nhân của hai quản lí phòng thị trưởng
và phòng thiết kế rồi đấy, về xem đi. Đúng rồi, bồ làm việc ở nhà có an
toàn không? Lãnh Vũ Hiên có thấy kỳ lạ việc bồ mang máy tính cá nhân qua đây không, anh ta không kiểm tra máy tính của bồ chứ?”
“Mình cũng lo lắng. May mà hiện nay anh ta không chú ý đến. Bồ rảnh
thì gửi tin tức qua QQ cho mình nhé, như thế khi anh ta hỏi, mình sẽ cho anh ta xem nhật ký chat nói rằng mình là kẻ nghiện mạng.
Tiếu Trác gãi cằm, xem ra cô phải nhờ cao thủ máy tính – “vua nham
hiểm” dạy một chút, thêm vài phương thức bảo vệ với laptop của mình.
“Tóm lại cẩn thận mọi lúc mọi nơi là được. 5h rồi, mình phải đi đây!” Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, đứng dậy khỏi sô fa.
“Được, mình tiễn bồ xuống.” Tần Như cũng đứng lên.
“Không cần đâu, tự mình xuống. Gặp nhau trên mạng sau!”