Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 11: Giọt nước mắt sơ suất




“Ôi, lại về rồi.” Tiếu Trác dùng cơm tại khách sạn cùng cô bạn, xuống taxi vẻ mặt khổ sở nhìn cửa lớn màu đen của nhà họ Lãnh. Lúc nào mới có thể hoàn toàn nói lời “vĩnh biệt” với nơi này đây? Nhìn trái phải, sau khi chắc chắn xung quanh không có người, Tiếu Trác ngồi lan can đá trong luống hoa nhỏ của nhà họ Lãnh, nghiêng đầu nhìn hình dáng đẹp đẽ của ngôi nhà họ Lãnh.

Thảm cỏ của nhà họ Lãnh giống Tiếu gia vừa dày vừa mềm, thảm cỏ của nhà ông trẻ và bà trẻ khi còn sống cũng dày và mềm, tuy thảm cỏ đó còn lâu mới to bằng ở đây, nhưng lại hoàn toàn thuộc về cô. Ông trẻ còn đặc biệt làm một cái xích đu giữa hai cây dạ hợp cho cô, cô thích nhất được ông trẻ đung đưa xích đu, mỗi lần đung đưa đều cao hơn, xa hơn nhiều so với bà trẻ.

Thực ra vừa bắt đầu cô đã không dám ngồi xích đu, cô sợ cao. Nhưng khi xích đu đung đưa, trong lòng hết sức sợ hãi lại bất ngờ phát hiện rằng ngồi trên xích đu có thể khiến cô nhìn thấy người mẹ đơn độc trên sống trên tầng hai qua cửa số sát đất.

“Mẹ không hề không yêu Trác Trác, mẹ rất thương Trác trác, chỉ là mẹ thích yên tĩnh, vì thế Trác Trác đừng làm ồn mẹ.” Bà trẻ vuốt má cô hiền hậu nói không biết bao lần câu đó, vì thế cô luôn luôn cố nén không đi tìm, tránh để người mẹ thích yên tĩnh tức giận.

Nhưng cô rất muốn ở bên mẹ, dù là nhìn mẹ một chút thôi cũng được! Bây giờ cuối cùng cũng có cách rồi, chỉ cần cô bạo gan ngồi trên xích đu, ra vẻ giả vờ vui sướng, để ông trẻ, bà trẻ dùng lực đẩy xích đu, cô đã có thể đung đưa rất cao rất xa, có thể nhìn rõ mái tóc dài của mẹ trên tầng hai, thỉnh thoảng cô còn có thể nhìn thấy nụ cười của mẹ, cho dù bà hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều lặng lẽ khóc……

“a……” Tiếu Trác vội vàng dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt rơi xuống, gần đây sao đột nhiên lại trở nên yếu đuối vậy, là do không thích nghi được với sự thay đổi môi trường và thói quen sống nên mới thế này chăng?

Sau khi đến nhà Tiếu gia, cô phát hiện cha cô – nhà chú Tiếu có thảm cỏ còn to hơn, xích đu tinh xảo hơn. Mẹ Tú Trung có nụ cười hiền từ như ông trẻ, bà trẻ, thường thay phiên ôm cô và Tiểu Kỳ Kỳ – đứa trẻ luôn khiến người khác yêu mến lên xích đu, đung đưa, đung đưa, đung đưa lên rất cao rất xa!

Nhưng bố rất tức giận, ông nói cô lớn rồi, xích đu nên để Kỳ Kỳ nhỏ tuổi hơn chơi. Từ đó cô không đung đưa xích đu nữa, cô đồng ý người mẹ đã mất là phải nghe lời cha.

Nhưng mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ lại kêu quản gia làm một cái xích đu trên thảm cỏ —— một cái xích đu tặng cô! Cô rất vui mừng! Ngồi trên xích đu đung đưa! Đung đưa nè! Vào thứ 7, chủ nhật còn có thể nhìn thấy cha ở thư phòng tầng 2: cha đang dạy em vẽ; cha đang dạy em nhận mặt mặt chữ; cha đang cùng em làm diều giấy…… Mẹ Tú Trung không ngừng giúp cô đung đưa, đung đưa nhé, cô không ngừng nhìn vào thư phòng của cha nhé, nhìn nhé……

Có một hôm, tiếng cười của cô quá to, cha đang cùng em xếp đồ chơi bằng gỗ, tức giận mở cửa sổ thư phòng lớn tiếng, kêu cô sau này không bao giờ được đung đưa xích đu nữa.

Bình thường tuy vẻ mặt cha vô cảm, không quan tâm tới cô, nhưng chưa bao giờ dữ tợn với cô như thế, lần đó cô sợ hãi phát khóc. Mẹ Tú Trung ôm cô xuống khỏi xích đu, vuốt vuốt tóc rồi đưa cô lên tầng trên.

Sau đó cô nghe thấy tiếng khóc của em gái, tiếng hét của cha và mẹ Tú Trung, họ đang cãi nhau, em gái sợ phát khóc. Đây đều là lỗi của cô! Cô không nên đung đưa xích đu, cha đã cảnh cáo cô rồi, đều trách cô!

Cô ngơ ngẩn ngồi trên thảm cỏ, nhón chân, ngửa mặt, cố gắng nhìn cảnh tượng cãi nhau ở tầng hai… đều là cô không đúng, đều trách cô! Cô khóc suốt, khóc suốt, tới khi mẹ Tú Trung xuống lầu ôm cô trong lòng.

“Chết tiệt!” Tiếu Trác rủa thầm, cho dù cô cố gắng thế nào, nước mắt vẫn không thể kiềm nén được mà rơi xuống, dùng ngón tay căn bản lau không sạch, cô giấu gương mặt đầy nước mắt vào hai tay, bờ vai run rẩy, tất cả lý trí đều nói với cô rằng lúc này không phải là lúc khóc, nhưng …… hai vai cô càng run rẩy hơn.

“Lạc đường rồi ư?” Giọng nói lạnh băng ngay trên đầu cô: “Đừng khóc nữa, nhà ngay trước mặt rồi.”

Giọng nói rất quen thuộc, là người cô quen ư?

Cô ngẩng đầu lên khỏi khửu tay, một gương mặt anh tuấn chiếu lên trong đôi mắt đen đầy nước mắt, dần dần rõ nét hơn ——

Shit! Nếu không phải sức kiềm chế cao, Tiếu Trác gần như chửi rủa ra khỏi miệng, sao cô có thể phạm thứ tội như thế trước cửa ngôi nhà họ Lãnh?

“Em tưởng rằng buổi trưa anh không về…..” Vừa nói xong Tiếu Trác lại chửi thầm bản thân hàng trăm lần, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh!

“Đúng không?” Quả nhiên lời Tiếu Trác khiến Lãnh Vũ Hiên nhướng mày lưỡi mác, “vì thế cô liền ra ngoài?”

“Hồng Kông là thiên đường mua sắm, cũng là thiên đường của phụ nữ, bây giờ phải định cư ở đây, em muốn đi shopping một chút.” Cô đứng lên, chỉnh lại quần áo. Rất tốt, cô đã có thể kiểm soát suy nghĩ của bản thân rồi. Cô si mê và oán giận nhìn Lãnh Vũ Hiên, “Dù sao anh cũng chẳng có thời gian đưa em đi.”

“Vậy thành quả shopping của cô đâu?” Lãnh Vũ Hiên vẫn kiểu nhìn cô vẻ khó đoán, đây mới là hình tượng của đại tiểu thư Tiếu gia chăng! Vừa nãy lại xảy ra chuyện gì? Gương mặt bất lực, đôi mắt thê lương, hiu quạnh lại không mất đi thái độ kiêu kỳ đó thuộc về ai? Đấy là nét mặt có chuyện, biểu hiện phức tạp đó sao có thể xuất hiện trên gương mặt đại tiểu thư sống trong nhung lụa, dốt nát ngạo nghễ chứ? Anh giơ tay muốn lau đi giọt nước mắt vẫn vương trên má cô, nhưng Tiếu Trác lại tránh như con chim sợ cành cong.

Đáng chết, Tiếu Trác lại chửi rủa bản thân một lần nữa, hận không thể đập tan dây thần kinh mẫn cảm của mình, “em, em tưởng rằng……” Cô lúng túng nhìn xuống đất, trong đầu suy nghĩ tìm một nghìn lời lí do thoái thác, “em tưởng rằng anh muốn đánh em. Hôm qua anh, em……”

“Tôi chỉ muốn lau giúp cô giọt nước mắt.” Là anh nghĩ quá nhiều ư? Đây cũng có thể là phản ứng bình thường của đóa hồng trong phòng ấm lần đầu gặp gió mưa. Tiếng khóc vừa rồi chắc là do việc hôm qua? Nghĩ tới điều đó anh không nén được đắc ý. “Đồ shopping của cô đâu?” Anh tiếp tục truy vấn.

“Em…… tâm trạng em không tốt, vì thế …… lúc ra khỏi taxi, quên không cầm.” Cô cúi đầu, lo lắng vặn ngón tay thon dài, thảm thương hỏi: “Có phải em vô dụng lắm không?”

”Không sao, đồ tôi tặng bạn gái cũng chỉ là những thứ đó.” Anh ác ý nói.

“Thế ư?” Cô vờ đau khổ nhìn Lãnh Vũ Hiên, “vậy chắc anh sẽ không tức giận vì em mất đồ chứ?” Cô tiếp tục lo lắng kéo ngón tay, “Anh biết không, vì em không mang nhiều tiền Hồng Kông, vừa khéo sáng sớm nay bác Lưu đưa em một tấm Gold card, vì thế đồ bị mất đều dùng tấm thẻ này trả.”

“Không sao, tấm thẻ đó vốn dĩ đưa cô dùng mà, cô tùy ý dùng.” Lãnh Vũ Hiên châm biếm nhìn khinh khỉnh, uổng công cái lão già chết tiệt Tiếu Thiên Hào đó thường ngày thích khoe khoang đến thế, lại thầm keo kiệt như vậy với người nhà, nếu không đường đường đại tiểu thư Tiếu gia sao có thể vì mất mấy thứ đồ mà đâm ra lo lắng thế chứ. Hứ, Eugénie Grandet!* (Một tiểu thuyết của nổi tiếng của Honoré de Balzac)

“Vậy em yên tâm rồi.” Tiếu Trác rất cảm kích liếc nhanh Lãnh Vũ Hiên, sau đó cúi đầu giấu nụ cười nơi khóe miệng. “Người ta vốn dĩ muốn đi công ty đá quý Tinh Hà mua lại một đôi nhẫn, ai ngờ không có đôi nào thích hợp. Có điều em đã thích một bộ nữ trang ngọc bích, trong cửa hàng lại đồng ý giảm giá, vì vậy em lập tức mua luôn, hơn 4 triệu! Ban đầu em vẫn rất lo lắng, sợ anh tiếc xót…. Bây giờ tốt rồi! Chồng em thật hào phóng, em sẽ không cần lo lắng nữa!” Cô ngước đôi mắt long lanh ngây thơ, cảm kích và phấn khởi nhìn Lãnh Vũ Hiên sắc mặt bắt đầu chuyển màu xám đen, “Anh sẽ không nói một đằng làm một nẻo chứ!”

“Đương nhiên không rồi!” Lãnh Vũ Hiên nghiến răng nói. Đồ đàn bà ngu xuẩn, còn có thể mất đồ! Lại mất 4tr như thế, thật là ngu đần! Ngu đần!

“Ông xã, anh đối với em thật tốt! Đi, chúng ta về nhà thôi!” Tiếu Trác phấn khởi khoác tay Lãnh Vũ Hiên cùng bước vào nhà họ Lãnh. Hừ, đồ sô-vanh chết tiệt, đợi anh lụi bại hết gia nghiệp, tôi sẽ mướn anh làm nhân viên dọn vệ sinh! Chút nữa tranh thủ đi cửa hàng đá quý lần trước, quyét thẻ mua bộ nữ trang 4 triệu tặng cho tiểu Như bọn họ. Dù sao Lãnh Vũ Hiên sẽ không mất công đi kiểm tra trương mục thu chi chi tiết của thẻ tín dụng