Đau Thương Xin Dừng Bước

Chương 12: 12: Ngủ Cùng





Tô Thắng, Thái An Viên nhất quyết bắt cô về.

Thanh An cầm cặp lồng sải bước về bãi đỗ xe.

vừa mở xe bước lên Tô Lại đã chạy lại mở ghế phụ: “Cho anh đi nhờ chút, hôm qua anh say rượu bây giờ cũng không đi được, em thấy đấy sáng nay là Minh Triệu đưa anh tới.”
Thanh An lười đáp anh ta, cô đề xe lái ra khỏi công bệnh viện: “Anh về đâu.”
Tô Lai: “Anh qua nhà em chìa khóa nhà hôm trước anh để trong phòng em.”
Tô Lai nghỉ một chút lại nói: “Tí em không cần đưa anh về đâu.”
Thanh An không nói gì đưa Tô Lai về nhà mở, cửa vừa mở anh bước vào, cô vào bếp cất cặp lồng: “Anh tự vào lấy đi.”
Thấy Thanh An đang rửa cặp lồng anh tiến lại ốm lấy cô từ đằng sau.

Thanh An giật mình, ở cạnh anh ta nguy hiểm vậy: “Tô Lai anh bỏ ra.”
Tô Lai không bỏ ngược lại cắn tai cô thì thầm: “An An anh suy nghĩ rồi dù em không tha thứ anh vẫn bám theo em, em muốn lấy người khác mơ đi nếu em làm vậy anh với em sẽ đồng quy vô tận.”
Thanh An khó chịu Đẩy Tô Lai: “Chánh ra.”
Tô Lai không chánh ngược lại bế bổng Thanh An lên đi thẳng vào phòng.

Ném Thanh An lên giường đè lên cô, Tô Lai hôn Thanh An một hồi, đến khi tách ra Thanh An đã thở hổn hển.


Vuốt lưng cho cô dễ thở hơn Tô Lai lên tiếng: “Ai bảo em cứ phản kháng để yên anh hôn có phải đỡ mệt không.”
Thanh An giơ tay cho Tô Lai một cái tát thật đau, Tô Lai chỉ nhíu mày song vẫn tiếp tục cho tay vào áo cô không thành thật.

Đến khi quần áo trên người bị Tô Lai lột sạch Thanh An cũng không thèm phản kháng nữa.

Cởi xong quần áo của cả hai Tô Lai cũng không có động tác kế tiếp chỉ ôm Thanh An vào lòng.

Thanh An nằm một lúc cũng không thấy Tô Lai có hành động gì, chỉ ôm cô rồi nhắm mắt.

Thanh An khó chịu trong người, lúc nãy khi cởi qu@n áo Tô Lai không thành thật bây giờ trong người cô khó chịu vô cùng không lên cũng không xuống được.

Tít…..tít…..tít…….tít
Đạp một cái vào chân Tô Lai: “Dạy nghe điện thoại.”
Tô Lai khó chịu ngồi dậy với tay lấy điện thoại, sau đó lại nằm xuống ôm Thanh An, rồi mới ấn nút nghe: “Alo”
Triệu Minh: “Anh họ anh đi đâu vậy em đưa anh về nghỉ, bọn em đang đợi anh ngoài xe.”
Thanh An khó chịu nằm trong lòng Tô Lai lại càng khó chịu hơn cứ xoay đi xoay lại.

Tô Lai cười cười thơm cô một cái lấy chân ôm chặt lấy cô lên tiếng: “Về đi không phải đợi anh.”
Nói xong cúp máy, để Minh Triệu ngẩn ngơ.

cụp máy xong Tô Lai nhìn Thanh An trong lòng thơm cô một cái rồi, thì thầm vào tai cô: “An cục cưng hôm qua em nói mấy lời vô lương tâm, anh buồn bực uống hơi nhiều rượu hôm nay chỉ có thể ôm em ngủ thôi cái khác thực sự không làm nổi nữa.”
Thanh An đỏ mặt muốn cho anh thêm cái tát nữa không nổi còn trêu chọc cô làm gì.

Tô Lai hôm cô một cái thật sâu, khi tách ra hai người thở hổn hển, “Ngoan ngủ đi buổi tối thỏa mãn em.”
Thanh An xấu hổ cũng không muốn động đậy nhiều, nhắm mắt lại liền ngủ.

Tô Lai với Thanh An ngủ một giấc đến khi tỉnh lại không biết ngủ bao lâu rồi với tay lên tủ đầu giường muốn lấy điện thoại xem giờ.

Thanh An thấy đầu giường trống không mới nhớ điện thoại của cô ở ngoài phòng khách.

Muốn ngồi dậy lấy điện thoại Thanh An quay sang gối lại thấy điện thoại của Tô Lai để ngay bên cạnh cô, Thấy vậy cô nhấn mở màn hình muốn xem giờ.

Mở điện thoại ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ tin nhắn từ số lạ.

5 giờ chiều rồi, cô đập nhẹ vào người Tô Lai.

Tô Lai mơ màng tỉnh dậy thấy cô ngồi dậy cũng ngồi dậy theo: “Sao vậy.”
Thanh An: “Anh có điện thoại kìa.”
Tô Lai cầm lấy điện thoại mở tin nhắn đọc là Vân Hề, không nghĩ nhiều, anh kéo cô ta vào danh sách đen tin nhắn cũng không đọc.

Thanh An vẫn muốn ngủ nhưng lại lo cho Thái An Viên muốn gọi cho bà xem có cần mang gì không.

Tô Lai mới dậy đầu óc bù xù tay mắt vẫn nhìn vào điện thoại thấy một lúc sau anh vứt điện thoại sang bên cạnh: “Em đi đâu.”
Thanh An thấy vậy cũng lười dậy mà quan trọng là cô không mặc quần áo bây giờ muốn xuống giường cũng không được: “Dậy lấy điện thoại vào đây cho tôi.”
Tô Lai không dạy kéo cô nằm xuống lòng anh: “Không dậy em gọi thì lấy điện thoại của anh mà gọi.”
Thanh An cau mày đẩy người Tô Lai: “Không được anh đi lấy cho tôi không thì cút về nhà anh đi.”
Tô Lai thở dài đứng dậy ra ngoài tìm điện thoại cho cô.

Cần điện thoại vào Tô Lai đưa cho Thanh An rồi lại chui vào chăn nằm ôm cô, cúi người hít hít mùi tóc cô.

Thanh An mở màn hình mới phát hiện điện thoại hết bin: “Này tôi muốn gọi điện thoại cho tôi mượn điện thoại của anh, của tôi hết bin rồi.”
Tô Lai không ngẩng lên chỉ mải ngửi tóc Thanh An mắt nhắm lại: “ở bên cạnh em đây, em tìm xem.”
Thanh An lấy điện thoại gọi cho Thái An Viên, bà thấy số Tô Lai gọi bảo Hà Tuyết không muốn nghe, nhưng điện thoại cứ gọi không ngừng: “Alo.”

Thanh An: “Mẹ, Mẹ sao không? sao con gọi mãi mẹ mới nghe máy vậy.”
Thái An Viên nhẹ giọng đáp: “Mẹ không sao.”
Thanh An gọi hỏi thăm Thái An Viên hỏi bà có cần gì không, bà bảo cô hôm nay nghỉ ngơi đi mọi việc trong này có Hà Tuyết rồi.

Nói xong với Thanh An, Thái An Viên thở dài mới thế mà đã tha thứ rồi cái con bé này thật chẳng có tiền đồ.

Thấy Thanh An chup máy Tô Lai bên cạnh hỏi cô: “Mẹ có cần gì không.”
Thanh An lắc đầu: “Không.”
Vừa dứt lời Tô Lai, đè Thanh An xuống dưới thân, vô lại lên tiếng: “Vậy làm tiếp việc lúc trưa vây.”
Thanh An dẫy dụa lên tiếng: “Tôi buồn ngủ lắm anh đừng có làm bừa.”
Tô Lai vừa hôn cổ cô vừa lên tiếng: “làm song anh với em cùng ngủ.”
Thanh An tỉnh dậy lần thứ hai.

Không thấy Tô Lai, nhìn điện thoại 8 giờ rồi thấy tiếng nước trong phòng tắm.

ngồi dậy không tìm thấy quần áo mặc tạm áo sơ mi của Tô Lai vứt dưới đất, cài song nút cuối cùng thì Tô Lai đi ra..