Đau Thương Nhưng Vẫn Muốn Yêu Anh

Chương 18: 18: Anh Là Ai Như Ngọc Đâu





Khi anh chạm vào cô, cảm nhận được cơ thể cô đang rất nóng.
Anh vội bế cô vào trong nhà.


Đặt cô lên giường, lấy tay sờ lên trán cô, " bị sốt rồi!"

Tống Như Ngọc tuy lúc nãy đứng không vững, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, chỉ là đôi mắt nặng trịch không mở lên nỗi.


Tần Hạo Thiên nhìn quanh một lượt.


Vốn Như Ngọc xấp xếp mọi thứ trong căn trọ rất ngăn nắp, nên cũng không khó, để anh tìm được khăn lông và thao nước.


Anh lấy ấm siêu tốc nấu nước nóng, rồi pha với nước lạnh, còn cẩn thận đưa tay vào thử độ ấm, sau đó dùng khăn lông lau quanh mặt, cổ, rồi hai cánh tay.


Lau liên tục cho cô, cảm thấy thân nhiệt cô có phần hạ xuống.
Anh lấy khăn lông ướt đấp lên trán cho cô, rồi đi ra ngoài, lái xe đến hiệu thuốc gần khu trọ để mua thuốc.


Tống Như Ngọc nãy giờ,mắt không nhướng nổi, nhưng cô cảm nhận được mọi hành động của Tần Hạo Thiên.
Chỉ tiếc là, cô không có chút sức lực nào để gượng dậy.
Chỉ muốn ngủ.


Tần Hạo Thiên mua thuốc về, anh vòng tay đỡ Như Ngọc ngồi dậy, tựa vào vai anh, cho cô uống thuốc.


Cô cố gắng hé miệng, nuốt được ngụm thuốc vào, khẽ nói lên được hai tiếng.
" Cảm ơn!"


Tần Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, đắp chăn lại cho cô, còn thay khăn lông chườm lên trán cho cô.


Chẳng mấy chốc thuốc đã có tác dụng, tống Như Ngọc ngủ thiếp đi.


Trong bếp, Tần Hạo Thiên đang nấu cháo.


Trong khi chờ Tống Như Ngọc tỉnh dậy, anh ngồi trên ghế, chỗ chiếc bàn đối diện giường ngủ của Như Ngọc.


Nhìn dáng vẻ say ngủ của cô, anh thấy trong lòng mình dâng lên một cảm xúc khác lạ.
Vô thức anh khẽ công môi, cười như không cười.


Đột nhiên điện thoại của Như Ngọc reo lên.


Tần Hạo Thiên cầm lên xem thử, người gọi là Trang Phi Phi, người này là bạn thân của Như Ngọc

Anh nhìn Tống Như Ngọc một cái, rồi ấn nghe máy.


Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói chói tai.
" Như Ngọc! Giờ cậu rảnh không, mình qua mời cậu đi ăn lẩu.
Hôm nay mình mới lãnh lương đấy, tháng lương đầu tiên."

Phi Phi cứ nói luôn một tràng, khi cô nói xong anh mới lên tiếng." Chào cô! "

Trang Phi Phi "..."

Mình gọi nhầm sao?

Cô xem lại màn hình, đúng là số của Như Ngọc, mới ngạc nhiên hỏi." Anh là ai? Như Ngọc đâu?"

Đầu dây bên kia giọng nói trầm thấp nam tính, " Tôi là Tần Hạo Thiên! Tống Như Ngọc đang sốt."

"Sốt, được rồi tôi sẽ tới ngay." Nói rồi Trang Phi Phi tắt máy, nhanh chóng đến chỗ Như Ngọc.


Khi cô đến đã hơn 8h tối.


" Tần Tổng! Như Ngọc.., cô ấy sao rồi?"

Trang Phi Phi nói chuyện rất khẽ, sợ làm ồn Như Ngọc.


" Tôi đã cho cô ấy uống thuốc, giờ không sao rồi, chỉ là còn đang ngủ vì say thuốc thôi."

" Hihi..., đã làm phiền anh rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc Như Ngọc.
Anh có thể về trước, tôi sẽ ở đây chăm sóc cậu ấy."

Anh ở lại cũng thật không tiện lắm, với lại anh còn việc phải làm.
Nghĩ vậy, Tần Hạo Thiên nói " Không có gì.
Vậy tôi về trước, cháo nấu sẵn trong bếp, khi nào cô ấy dậy nhớ cho cô ấy ăn."


Trang Phi Phi "..."

"Được, tôi biết rồi!"

Khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Tần Hạo Thiên, Trang Phi Phi mới định thần lại.


Tổng tài ngạo mạn, Tần Hạo Thiên đây sao?

Cô không thể tin được chính là anh ta.


Bộ dáng vừa rồi, không giống tổng tài ác ma trong lời đồn chút nào, vừa soái, vừa lịch thiệp chu đáo.


Cô khép cánh cửa lại, đi đến bên giường xem tình hình Như Ngọc.


Lúc này Như Ngọc không còn sốt nữa, chỉ là đang ngủ rất say.


Phi Phi ngồi bên cạnh, nghịch điện thoại một chút, giết thời gian để trong chừng Như Ngọc.


Khoản 9h hơn, Như Ngọc mới dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy Phi Phi, cô hơi ngạc nhiên.
" Sao cậu lại ở đây..?" Giọng Như Ngọc khàn khàn.


Thấy Như Ngọc dậy, Phi Phi bỏ điện thoại xuống, rót cho Như Ngọc ly nước.
" Lúc nãy mình gọi cho cậu, nhưng Tần Hạo Thiên bắt máy, anh ấy nói cậu đang bị sốt.
Mình liền chạy tới!"

" À.., ra là vậy?"

" Giờ cậu thấy trong người sao rồi?"

" Mình đỡ nhiều rồi, sáng nay mình dầm mưa, nên bị cảm chút thôi, không sao."

" À.., suýt quên mất.
Để mình lấy cháo cho cậu!"


Nói rồi, Trang Phi Phi lật đật vào bếp, múc một chén cháo cho Như Ngọc.


Như Ngọc nhìn thấy chén cháo, liền rất ngạc nhiên, " từ bao giờ mà cậu biết nấu ăn?"

Rõ là từ khi quen biết nhau, Như Ngọc chưa từng thấy Phi Phi vào bếp.


" Không phải mình.., là Tần Tổng."

" Tần Hạo Thiên? Như Ngọc cảm thấy bất ngờ, hỏi lại Phi Phi lần nữa.


"Đúng vậy! Khi mình đến thì anh ta đã nấu xong, còn dặn mình khi cậu dậy thì nhớ bảo cậu ăn."

"Vậy sao..?" Tống Như Ngọc hơi thất thần.
Cô nhớ lại những hành động của Tần Hạo Thiên, cảm thấy trong lòng có chút gì đó cảm động.


Người đàn ông này, bình thường thích ức hiếp, chọc ghẹo cô.
Nhưng không ngờ hôm nay lại quan tâm cô như vậy.


Con gái mà, đột nhiên được một chàng trai quan tâm,đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy xao xuyến bồi hồi.


Đặc biệt là cô gái chưa từng yêu đương như cô.



.