Đau Thương Hóa Yêu Thương

Chương 39: C39: Rời đi thật sự bỏ rơi cô




“Một ngày đẹp trời khi vừa bước chân xuống dưới giường liền phát hiện anh đã biến mất em mãi mãi, không hề nói một lời, không hề nói câu chào tạm biệt giống mọi khi. Anh nhẫn tâm như vậy tại sao em lại yêu anh tới như vậy kia chứ?”



“Đương nhiên, tôi trước giờ nói được làm được!”

Lục Thiên gật đầu cười: “được, tôi cũng chỉ muốn cậu ta có thể hạnh phúc và bảo vệ được tính mạng của mình mà thôi.”

Thâm Tình nhìn về phía cửa phòng, chẳng có ai, tại sao tên này lại nhìn chằm chằm về đó vậy chứ.

“Này, anh là ai vậy?”

“Bắt đầu để ý đến tôi rồi sao? Tôi là một kẻ một ngày làm nhất nhiều nghề. Nghề nào tôi cũng làm, nếu cô muốn tôi giúp gì thì có thể nói với tôi. Đúng rồi, ăn nhiều một chút đấy, vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn nên cô không thể xuống giường được.”

Lục Thiên dừng lại một chút, sau đó nói: “Tôi còn có chuyện nên ra ngoài trước, đây là thuốc mà cô cần phải uống, và đây là thuốc bôi. Yên tâm tôi cũng là bác sĩ nên sẽ không làm hại người. Đúng rồi, tôi đã nói hết những thứ mà tôi muốn nói rồi, nếu cô muốn giữ cậu ta lại cô có rất nhiều cách. Nhưng tôi nghĩ sẽ khó đó, bởi vì cậu ta không muốn cô tổn thương.”

Nói xong liền bỏ đi. Nhưng hình như nhớ ra cái gì đó bỗng nhiên dừng lại nói: “tên của tôi là Lục Thiên, cô có thể gọi tôi là Thiên Thiên hoặc Tiểu Thiên, hay là gọi cả tên lẫn họ của tôi cũng được.”


“Anh cút xa đi một chút đấy!”

“Cô bé, con gái không nên như vậy, đừng nóng tính quá sẽ không có ai yêu thương cô đâu.” Lục Thiên cười, sau đó rời đi thực sự.

Thâm Tình nhìn bóng dáng của anh ta, lại nhìn xuống bát chào của mình. Thật nhạt nhẽo mà, anh ta nói cái quái gì vậy chứ? Cô chẳng hiểu gì. Thật ra cô chỉ thầm mắng Lục Thiên, nhưng trong lòng cô lại nghĩ kiểu khác.

Thâm Tình cúi xuống ăn cháo, nhưng cô không hề hay biết rằng, từ cái ngày mà Tần Thư Hàn bế cô rời khỏi con thuyền kia thì cuộc đời của cô đã dính chặt với hắn rồi, muốn dứt ra cũng không được, mà ở lại cô phải làm người chịu tổn thương và áp lực.

Bên ngoài, Tần Thư Hàn đang dựa người vào bức tường phía sau, Lục Thiên nhìn hắn bằng một ánh mắt áy náy. Biết vậy vừa rồi hắn đã không hỏi cô gái kia mấy câu hỏi kia rồi. Giờ nhìn thấy gương mặt của Tần Thư Hàn buồn như vậy hắn thật sự không lỡ nhìn.

“Cậu nghe hết rồi đúng chứ?” Anh hỏi Tần Thư Hàn.

Tần Thư Hàn đi về trước, đến chiếc bàn ở phòng khách sau đó ngồi xuống. “Tôi không nghĩ gì, chỉ mong cô ấy có thể hạnh phúc khi không có tôi ở bên cạnh mà thôi. Thật ra cô ấy nói những lời kia không hoàn toàn sai, chỉ trách tôi mà thôi.”

Lục Thiên chính là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thư Hàn như vậy, thật sự lần đầu tiên nhìn thấy hắn vì một cô gái mà trở thành như thế này.

“Cậu không sao thật chứ?”

“Tôi thì làm sao có chuyện gì được chứ? Đúng rồi, tối nay tôi sẽ đi khỏi nơi này.”

Lục Thiên chạm nên vai của Tần Thư Hàn. “Quyết định rời khỏi cô ấy rồi sao?”

Tần Thư Hàn đẩy tay của Lục Thiên ra nói: “Đúng vậy, từ giờ sẽ không xuất hiện nữa.”

Lục Thiên gật đầu cười nhưng không nói gì, anh chỉ nhìn gương mặt của Tần Thư Hàn mà thôi.



Ngày hôm sau, cô bước xuống giường và có thể đi lại được bình thường. Cô sờ vết thương trước ngực và vết thương ở bụng, nó đã không còn đau như hôm qua nữa rồi, thuốc hôm qua tên Lục Thiên đó đưa thật là tốt đó.


Cô đi ra ngoài, không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Thư Hàn đâu nữa. Hắn cứ thế mà rời xa cô không nói một lời?

Đang mải suy nghĩ thì Hàn Tam bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây khiến cô không khỏi giật mình.

“Chị Thâm Tình, chị tỉnh rồi sao, may quá ông trời thật sự nghe lời cầu xin của em rồi.”

Thâm Tình nhìn cậu ta bằng ánh mắt kinh sợ hỏi: “Hàn Tam? Sao cậu lại ở đây? Mà đây là đâu vậy?”

Hàn Tam nhìn cô cười. “Hôm qua có một anh đẹp trai đến nhà chị nói muốn đưa em đến gặp chị, còn nói chị bị thương rất nặng đang ở nhà của anh ấy nếu muốn đến thì chuẩn bị đồ đạc. Lúc đầu em nghe lời chị không tin người lạ đâu, nhưng anh ấy nói yên tâm sẽ không có ai làm gì em hết nên em đã đi. Chị không phạt em đúng chứ?”

Thâm Tình nhìn Hàn Tam, cậu ta đã nói như vậy rồi thì làm sao cô có thể phạt được chứ. Cô không nói vậy, sau đó nhớ ra liền hỏi: “Vây anh ta đi đâu rồi?”

“Dạ, sáng nay lúc em mở mắt ra cũng không thấy anh ấy đâu hết, trong căn nhà to lớn này cũng chỉ còn em và chị mà thôi.”

Thâm Tình nhìn gương mặt Hàn Tam trước mặt. “Ừm, ăn sáng xong chúng ta cùng nhau trở về.”

“Chị ơi…” giọng nói của Hàn Tam ấp úng.

Thâm Tình vội lớn tiếng nói: “Sao vậy? Giọng nói lại e dè như con gái thế hả? Làm con trai nói chuyện phải cứng rắn ra dáng một chút chứ, có chuyện gì nói thẳng ra đi.”


Hàn Tam nuốt nước miếng trong miệng xuống đầy khó khăn. Cậu ta lấy điện thoại ra và đưa cho Thâm Tình xem.

“Thôi, chị tự đọc đi, em sợ em nói ra không được. Nhưng em không tin đâu, một người đẹp trai lại ấm áp như anh trai đó lại đi giết người sao? Em chính là không…”

Giọng nói của Hàn Tam bị Thâm Tình chặn lại. “Cậu đi lấy sữa cho tôi, tôi muốn uống sữa.”

Hàn Tam đứng dậy, đi vào phòng bếp cầm, cầm cốc sữa đã hâm nóng sẵn ra cho cô. Nhưng cậu ta không ra ngoài luôn mà đứng ở trong đó, bởi vì cậu ta biết mình ra ngoài lúc này không phù hợp. Đặt cốc sữa trên tay xuống, sau đó lấy một chiếc điện thoại khác ra nhắn tin cho ai đó.

Thâm Tình cầm chiếc điện thoại của Hàn Tam trên tay, cô cảm giác những gì cô đang nhìn thấy không phải sự thật. Trên trang báo mới nhất của sáng nay nói rằng: “Một người đàn ông tên Tần Thư Hàn được cho là hung thủ đã gây ra cái chết của ông trùm doanh nhân Phương Giang. Nhạc Thành đang truy nã hắn ta, nếu bạn thấy hắn ở đâu mau liên hệ với những nơi cơ sở cảnh sát gần nhất.”

Trên đó còn có một bức ảnh của Tần Thư Hàn đang ngồi bên cạnh Phương Giang, một tay ông ta ôm vết thương đang bị thương của mình, một tay đưa lên như cầu xin sự tha thứ. Tần Thư Hàn cầm một khẩu súng trên tay, bởi vì hắn quay lưng về phía bức ảnh nên không ai biết lúc này hắn đang làm gì.

Thâm Tình không biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, nhưng khi đó cô nhớ Tần Thư Hàn chỉ bắn bốn viên đạn. Một viên bắn chết Tiểu Khiêu, một viên bắn chết cô gái đi theo Phương Giang, còn hai viên đạn kia là bắn Phương Giang. Cô nhớ Tần Thư Hàn nói Phương Giang vẫn còn sống, chắc chắn hắn không nói dối cô, cho nên không thể nào lấy mạng của Phương Giang được.

Mặc dù khi đó cô rất đau, nhưng cô nhớ rất rõ hắn chỉ bắn bốn viên đạn mà thôi. Thâm Tình kéo màn hình to hơn, để nhìn rõ vết thương trên người của Phương Giang. Cô nhìn thấy trên đó chỉ có hai viên đạn, và một viên bắn chính giữa trán của Phương Giang. Nói vậy, đã có một người khác xuất hiện ở con thuyền đó sau khi Tần Thư Hàn ôm cô rời đi. Nhưng người này là ai cơ chứ?

Chẳng lẽ hắn hận Tần Thư Hàn nên đổ tội giết người lên đầu hắn? Thâm Tình đưa tay lên mũi như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng mãi cô vẫn không nghĩ ra thứ gì khác.