Đau Thương Đến Chết

Quyển 2 - Chương 26: Giết nhầm




Tư Dao nhè nhẹ gõ vào tường. Trong đêm thanh vắng, tiếng cộp cộp vang lên khiến cô hơi rờn rợn.

Đã rất lâu không bị như hôm nay, rất khuya rồi mà không sao ngủ được. Tất nhiên, "rất lâu" chỉ là tương đối, thực ra mới chỉ vài tuần lễ gần đây.

Việc cô tìm khoảng trống trong tường, chỉ có Trương Sinh biết, ngoài ra cô không nói với bất cứ ai. Cô biết, vì mình mà bạn bè xung quanh đã phải gánh chịu rất nhiều. Lâm Nhuận bị xe đâm, nhà Diêu Tố Vân bị đột nhập, gần đây Trương Sinh và Điền Xuyên suýt nữa gặp nạn, Điền Xuyên còn bị mất cả "gia sản" quý báu vốn đã rất lèo tòe. Thật giống như lời thoại của một số bộ phim truyền hình: "đôi khi, biết quá nhiều lại là không hay", hoặc là: "ngươi biết quá nhiều rồi đấy"!

Tư Dao rất mong được họ giúp đỡ, nhưng không thể để họ trở thành mục tiêu của kẻ ác.

Đồng thời cô có một linh cảm, nếu bức tường kép là có thật, thì dù trong đó cất giấu cái gì, vẫn là rất quan trọng, có thể nó sẽ là mấu chốt để đưa những điều bí hiểm ra ánh sáng. Mọi người xung quanh đều rất đáng tin cậy nhưng liệu có nên cho họ biết hay không?

Tư Dao viện lý do bảo Thường Uyển xuống tầng dưới ngủ ở căn phòng của Lâm Nhuận, như vậy, cô mới có thể tập trung nghiên cứu bức tường.

Cô gần như đã gõ hết mọi điểm, quan sát kỹ từng tấc một trên bề mặt bức tường nhưng vẫn chưa cảm thấy cỗ nào có thể là điểm đột phá. Một điều rất khó hiểu là, dù gõ ở điểm nào tiếng "cộp cộp" nghe cũng như nhau. Lẽ ra, nếu trong tường có khoảng trống thì âm thanh sẽ khác, nó sẽ kêu "bồm bộp" gì đó... tức là cảm giác rỗng.

Cô cúi xuống nhìn kỹ nơi tiếp giáp giữa tường và sàn nhà.

Cô còn nhớ, cấu tạo mô hình kia cho biết khoảng rỗng đó nằm giữa bức tường này và tường nhà tắm, hay là "lối vào" của nó nằm ở mặt tường nhà tắm? Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thường Uyển, Tư Dao chỉ gõ nhẹ trên mặt tường của gian nhà tắm. Cô lại bóc cả lớp giấy dán tường nhà tắm nhưng vẫn không phát hiện thấy một điểm nào khả nghi.

Nếu ngay mai Thường Uyển hỏi đến chuyện này, thì đành nói là con mèo Linda dã cào rách, đành phải bóc hẳn đi, mai kia sẽ dán lại.

Vài giờ trôi qua, những điều cô nghĩ đến đều đã làm thử. Cô thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, đành thất vọng lên giường nằm.

Có lẽ mai phải nghỉ làm sớm, rồi đến tổ sửa chữa nội bộ công ty hỏi mượn cây khoan bê tông đem về thử khoan vài mũi xem sao.

Điện thoại di động bỗng reo chuông.

Tư Dao ngồi dậy, thấy tim bỗng đập nhanh. Ai mà lại gọi cho mình vào lúc khuya khoắt thế này?

Màn hình hiển thị số máy trông hơi quen quen...

"A lô..."

Người gọi đã nói rất nhanh, cắt ngang lời cô: "Cô Tư Dao, tôi... Cố Trân đây mà!"

"Chào bác Trân, bác đang ở đâu thế ạ?"

"Tôi không có nhiều thời gia, ta nói nhanh..." Ông Trân nói không kịp thở. "Tôi đang ở thị trấn Hoa Tây núi Vũ Di... Lẽ ra tôi không nên đến Thôn quía dị, không nên nhìn những thứ đó... Tôi đang nguy hiểm, không rõ có thể đi khỏi đây hay không..."

Bỗng nhiên, hình như ông bị bịt miệng, chỉ còn nghe thấy tiếng ú ớ, chứ không có một lời nào nữa.

"Bác Trân, bác Trân?" Tư Dao gọi to, nhưng điện thoại đã bị ngắt.

Gió lạnh lọt vào khe cửa sổ khép hờ khiến chân tay cô lạnh buốt.

Mình phải làm gì đây?

Cô lập tức gọi điện đến số máy khẩn cấp của công an thành phố Vũ Di báo cáo ở thị trấn Hoa Tây có thể xảy ra án mạng. Đây là điều duy nhất cô có thể làm lúc này. Hồi âm duy nhất mà cô nhận được là đội cảnh sát hình sự sẽ xuất phát ngay.

Thế là lại thêm một người đang giúp mình phải giãy giụa trong cạm bẫy hiểm nguy.

Một đêm dài khủng khiếp.

Sáng sớm, chuông đồng hồ báo thức khiêế Tư Dao tỉnh giấc. Tim cô còn đập gấp hơn cả nhịp chuông reo vang.

Ông Cố Trân giờ ra sao rồi?

Cô lại gọi điện đến công an Vũ Di. Chờ một hồi mới gặp được anh công an trực đêm qua. Anh nói, sau cú phôn gọi đêm qua, cảnh sát đã đến ngay thị trấn Hoa Tây nhưng không thấy có hiện tượng gì khác thường. Ở đó có hai khách sạn nhỏ, nhưng đều không thấy đăng ký tên Cố Trân. Thuê bao gọi cho Tư Dao đúng là số máy của ông Trân. Nếu cần điều tra tiếp thì cô phải liên hệ với công an Phúc Châu.

Đặt điện thoại xuống, Tư Dao thẫn thờ. Cô ngơ ngác không biết sau đây mình nên làm gì.

Tiếng gõ cửa 'không ngán gì ai' vang lên, sau đó là tiếng gọi cũng 'không ngán gì ai' của Tử Phóng: "Này này, hai bà ngủ tài quá nhỉ, dậy để còn đi làm chứ!"

Anh ta nói cũng đúng.

Tư Dao "vâng", rồi đánh răng rửa mặt. Tử Phóng vừa xuống cầu thang vừa nói: "Hôm nay chúng ta phải hết sức cẩn thận, có lẽ hai vệ sĩ đã phải nhận nhiệm vụ mới, đã rút từ nửa đêm rồi. Chúng ta nên tự lo cho nhau."

Tư Dao ngẩn người, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó bất ổn.

Lại thấy giọng nói thanh mảnh của anh gọi một chập trước cửa phòng Lâm Nhuận, đánh thức 'tài xế Thường Uyển'. Chỉ lát sau anh lại lên gác nói: "Dao Dao! Tôi không thấy Thường Uyển trả lời gì cả, chắc là cô ấy giận tôi, cô xuống gọi cô ấy đi vậy!"

Tư Dao đáp: "Có cần gấp vội như thế không?" và rảo bước đi xuống, đến trước cửa phòng Lâm Nhuận gọi to: "Thường Uyển ơi, đêm qua có ngủ ngon giấc không?"

Vẫn im lặng. Con mèo Linda giơ móng, miệng kêu "meo meo" như muốn giúp cô gọi cửa.

Tử Phóng nói: "Hơi kỳ lạ đấy, tôi dậy từ sớm đã thấy con Linda cứ quanh quẩn ở cửa phòng Lâm Nhuận, meo meo mãi..."

Tư Dao đập cửa thật mạnh, gọi to: "Uyển ơi, cậu có sao không thế? Cậu mở cửa đi!"

Bên trong vẫn không động tĩnh gì.

Tử Phóng như chợt nghĩ ra điều gì, anh chạy vội ra cửa phòng khách, thét toáng lên: "Gay rồi!" Anh lại chạy đến bên Tư Dao lớn tiếng: "Thường Uyển... Hệ thống ca-mê-ra đã bị ai đó phá hỏng!"

Lòng Tư Dao bỗng nặng trĩu: "Chúng ta phải phá cửa!"

Máu, lênh láng khắp sàn.

Cô gái đang độ tuổi xanh rạng rỡ, hình như vẫn đang say giấc mộng đẹp, nhưng một con dao găm đang cắm nơi ngực cô.

Tư Dao những tưởng mình đã cứng rắn lên sau bao tai nạn hãi hùng, nhưng đứng trước sàn nhà loang máu và cái thi thể bất động cô không ghìm được bật khóc nức nở, người rũ xuống... Lịch Thu nghe thấy tiếng động đã chạy vào kịp đỡ Tư Dao, hai người ôm nhau mà khóc.

Tử Phóng cũng như người đang thiền định, đầu hơi ngẩng lên, miệng hờ hờ há...

Tư Dao lấy hết can đảm, ngừng khóc, đôi mắt mở to, nhìn theo hướng mắt của Tử Phóng, rồi vô cùng đau khổ nhắm nghiền mắt lại.

Chắc là mình lại gặp ác mộng?

Tất cả chỉ có thể xuất hiện trong cơn ác mộng!

Trên bức tường vốn sáng trơn, có bốn chữ lớn, đỏ sẫm.

Đau thương đến chết

Hình như là viết bằng máu.

Có lẽ, nó được viết bằng máu thật.

Máu của người chết. Máu của Thường Uyển.

Rồi Tử Phóng cũng định thần trấn tĩnh trở lại. Anh định cầm điện thoại ở phòng Lâm Nhuận, nhưng chợt nhớ ra là cần bảo vệ hiện trường... anh bèn quay người chạy vào phòng khách. Nước mắt Tư Dao vẫn tuôn trào nhưng cô vẫn nhớ ra một điều, bèn gọi: "Đừng gọi cho 110. Tôi có số điện của anh Đồng Thụ, gọi thẳng cho anh ấy sẽ nhanh hơn".

Tư Dao run run lấy di động ra, chọn số của Đồng Thụ.

Không thấy nghe máy.

Phần ghi âm nhắn rằng có thể gọi cho các cảnh sát trực ban.

Tuy chỉ quen với Đồng Thụ nhưng cô tin rằng các chiến sĩ khác cũng biết mình là đối tượng được bảo vệ. Điện thoại đã được kết nối, một giọng nam trả lời: "Đây là tổ 2 đội cảnh sát hình sự!"

"Tôi là Mạnh Tư Dao, muốn gặp đội phó Đồng Thụ để trình báo ạ!"

"Trình báo? Cô là Tư Dao à? Kể từ nay... cô..." Giọng anh nghẹn ngào. "Cô không thể có dịp nói chuyện với anh Thụ nữa. Anh ấy... tối qua đã bị bọn tội phạm ám hại, xe cảnh sát bị nổ, anh Thụ bị thương nặng, cấp cứu không có kết quả... anh ấy đã hi sinh".

Tư Dao choáng váng, chóng mặt dữ dội.

Tất cả xảy ra sao mà bất ngờ, trùng hợp và thảm khốc thế này...

Tại sao?

"Cô có cần báo việc gì khẩn cấp không? Toàn đội chúng tôi đang khẩn trương dốc sức truy lùng hung thủ... Vì sự việc liên quan đến một vụ án lớn, gần đây báo chí cũng hay nhắc tới, là vụ Dolantin; đã phải huy động cả hai đồng chí được phân công bảo vệ cô, cùng trinh sát phá án cho nên..."

"Tôi không có ý thắc mắc điều đó, mà là... ở chỗ tôi cũng có án mạng..." Tư Dao tắt di động, suy sụp, gục xuống.

ại hiện trường, pháp y sơ bộ nhận định con dao găm đã đâm vào tim, mũi dao thọc đúng vào động mạch chủ cho nên máu chảy khắp sàn nhà. Bốn chữ "Đau thương đến chết" trên tường được viết bằng máu; xem xét nhóm máu, rất có thể đó chính là máu của Thường Uyển.

Nhân viên kỹ thuật của công ty cung cấp hệ thống cảnh báo an ninh và hệ thống ghi hình giám sát cũng bị triệu tập đến, anh ta kinh ngạc phát hiện ra rằng, toàn bộ hệ thống đã bị thao túng: kẻ đột nhập, trước hết đã gắn một thiết bị đặc biệt để chuyển các tín hiệu hình ảnh tĩnh về hệ thống máy tính kiểm soát của công ty an ninh, vì vậy công ty an ninh vẫn yên chí rằng các hình ảnh này là hình ảnh thực tế an ninh của khu nhà; sau đó hắn cắt toàn bộ hệ thống cảnh báo của khu nhà. Vào nhà rồi, hắn cài đặt lại các trình của hệ thống. Vậy là trước khi đi ngủ, Quách Tử Phóng vẫn "khóa trái" cửa vào nhà bằng mật mã mọi ngày, nhưng thực tế hệ thống đã bị vô hiệu hóa. Về hệ thống ca-mê-ra giám sát, thì trước khi đột nhập, kẻ đó đã xịt 'khói sương mù' làm mờ ống kinh, sau đó hắn gỡ bỏ ống kinh đang khuất ở chỗ kín, vì thế, hắn không để lại bất cứ dấu vết gì trên băng ghi hình.

Tên giết người là kẻ rất lọc lõi, ngay mở khóa cũng không để lại dấu vết phá dỡ, vẫn là dùng các công cụ mở khóa mà các cảnh sát giàu kinh nghiệm đã biết. Hắn vào bằng cửa chính, sau khi giết Thường Uyển, hắn lại ra theo cửa đó, không để lại bất cứ dấu giày và vân tay nào.

"Trước đây nạn nhân có mâu thuẫn với ai không?"

Tư Dao thẫn thờ, nói: "Ý anh là, liệu ai là kẻ có động cơ giết hại Thường Uyển? Tôi biết rằng, động cơ ấy... chúng vốn chỉ định giết tôi."

"Sao cô lại nói vậy?"

"Những ngày vừa rồi, tôi đều ngủ ở căn phòng này... cho nên... tôi đã làm liên lụy đến Thường Uyển". Tư Dao không thể nén mình được nữa, cô khóc thảm thiết, suýt nữa thì ngất lịm.

Hắn muốn mình "đau thương đến chết" thật? Thì hắn hoàn toàn có thể đạt được mục đích.

"Năm tráng sĩ núi Lang Nha" thì bốn người đã chết. Họ đều là các bạn rất thân thiết từ hồi đại học, người nọ theo người kia ra đi. Tại sao còn một mình mình? Dù là kẻ nào đã ra tay tàn nhẫn, đã sắp đặt cái lời nguyền "Đau thương đến chết", có phải mục đích thật sự của hắn là muốn mình phải chết không?

Mình chuyên đem lại điều gở.

Ý nghĩ này bỗng trỗi dậy, quẩn quanh mãi trong đầu cô.

Hầu như mọi người xung quanh đều phải khổ vì mình, có những người đã trực tiếp hoặc gián tiếp vì mình mà phải xuống địa ngục.

Có lẽ sự tồn tại của mình là một sai lầm quá lớn.

Phải, mình không nên sống trên đời này nữa.

Bỗng nhiên những tiếng ồn ào vọng vào, hình như cảnh sát đang ngăn cản ai đó. Một giọng nam hiền hậu đang lớn tiếng: "Tôi là người ở trong căn nhà này, sao lại không cho tôi vào?"

Giọng nói mà cô vẫn ngày đêm mong nhớ.

Cửa đột ngột bị đẩy ra, một người vóc cao lớn xộc vào, hai cảnh sát đi phía sau có vẻ như sẵn sàng tóm ngay người ấy.

"Lâm Nhuận!" Tư Dao vẫn giàn giụa nước mắt, lao đến ôm chầm lấy anh. Cả hai đều lặng im hồi lâu, dường như mọi người xung quanh đều đã câm lặng, không còn tồn tại nữa. Nước mắt Tư Dao càng tuôn trào. Sợ hãi, xót thương, xen lẫn nhớ nhung và cả thỏa mãn vì tình yêu nữa.

"Anh nói đi, có phải em là một hung tinh, là kẻ chuyên đem lại điều gở, khiến người khác bị vạ lây không? Đây là câu hỏi rất thiểu năng, nhưng quả là em không thể trả lời nổi!"

"Em đừng nghĩ ngợi lan man". Lâm Nhuận chỉ trả lời được như thế, khiến Tư Dao thấy hơi bất ngờ. Anh âấ xưa nay luôn có thể an ủi cô với một sức thuyết phục mạnh mẽ, mấy chữ này không thể gỡ nổi gánh nặng tâm tư trong cô. Điều khiến cô càng ngạc nhieê hơn, là đôi vai và toàn thân anh cũng đang run run. Giọng nói anh cũng có chút bất lực.

Lâm Nhuận thân thiết của cô không thể nào khiếp sợ và bất lực trước khung cảnh này mới đúng.

"Gần như tất cả các bạn và những người giúp đỡ em đều bị đe dọa với mức độ khác nhau... Hiện giờ còn một nhà phong tục học, ông ấy đang đi tìm hiểu giúp em, nhưng đã bị mất tích ở vùng núi Vũ Di".

"Có lẽ thoạt đầu chúng ta nên chấp nhận mọi sự an bài của ông trời thì hơn. Cứ cố điều tra mãi, nhưng rồi cũng không thoát nổi số phận ác nghiệt. Có lẽ anh cũng nên dặn dò cha mẹ chuẩn bị lo liệu hậu sự cho anh..." Lâm Nhuận thở dài thườn thượt.

Anh như đã biến thành một người khác, một người xa lạ, không bao giờ có thể khích lệ trái tim yếu mềm nhưng cũng rất can trường của cô.

"Chân anh..." Dù nói gì đi nữa thì anh ấy cũng đã vì mình mà trở thành một mục tiêu của "Đau thương đến chết" và cách đây hơn tháng cũng suýt nữa bỏ mạng.

"Đã khá hơn nhiều rồi, nhưng đi lại vẫn hơi bị tập tễnh".

"Thế thì anh chẳng nên đi cùng em!" Tư Dao có phần thất vọng.

"Đi đâu?"

"Đi núi Vũ Di, đi tìm nhà phong tục học. Bác ấy đã mất tích rất kỳ lạ, công an không biết đâu mà lần nữa. Em cũng không biết thêm điều gì, nhưng không thể cứ im lặng như thế này. Em phải đi tìm bác ấy. Em đã quyết định phải liều, dù có bị đe dọa đến đâu cũng phải tìm ra cậu thiếu niên tên là Trần Kỳ lân, phải hỏi dân ở Thôn quái dị xem thực ra "Đau thương đến chết" là chuyện gì, người mặc áo mưa ấy là ai? Hoặc hỏi xem có nguồn cơn sâu xa gì đối với họ không? Đi chuyến này, có lẽ những kẻ định hại em sẽ thấy nhẹ nhõm, vì chúng có thể đồng hành với em, và giết em dọc đường". Tư Dao nhìn Lâm Nhuận, cô hiểu rằng nếu muốn anh ấy đi cùng với mình thì đúng là một yêu cầu rất quá đáng, nhưng cô muốn nghe anh đòi đi với cô, dù chỉ là thể hiện một ý nguyện.

"Em điên à? Ngay cái lúc này... lại đi vào chốn nguy hiểm... chân anh thì đang... chắc cũng không thể đi cùng em được." Lâm Nhuận kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt Tư Dao.

Tư Dao càng thêm thất vọng. Một người đàn ông từng đem lại cho cô mùa xuân, từng khiến cô ngưỡng vọng, giờ đây lại như một con nai bị thương, dễ giật mình và khiếp nhược.

Có phải tại mình đòi hỏi quá cao? Là người yêu của mình thật, nhưng anh ấy không có nghĩa vụ phải theo mình nhảy vào chốn nước sôi lửa bỏng. Vả lại, hai tháng qua anh ấy cũng đã mất mát rất nhiều vì mình, như thế còn chưa đủ mãnh liệt hay sao? Bất cứ ai cũng thế thôi, sau khi bị tổn hại và đau đớn nặng nề, ai mà chẳng gìn giữ cho mình kín kẽ hơn?

Tư Dao bèn dịu dàng nói: "Kìa, anh! Dù anh muốn, thì em cũng không nỡ để anh đi đâu!"

"Anh mong em cũng đừng đi, anh cảm thấy sẽ là công công, sẽ chỉ chuốc lấy rủi ro!"

"Nhưng em thật sự không thể ngồi yên chờ chết, không thể để cho vị chuyên gia phong tục học ấy lặng lẽ biến mất... Đôi lúc em đã nghĩ tại sao... tại sao em không đột ngột ra đi thì có lẽ rất nhiều người sẽ không gặp nạn nữa. Cho nên em cũng không muốn bất cứ ai lại đi với mình. Có lẽ nếu em gặp bất hạnh thì mọi điều khốn khổ sẽ không đến với những người xung quanh em nữa".