Đau Thương Của Hắn Chữa Lành Bởi Em

Chương 16: 16: Con Không Hề Yếu Đuối





“Con thích cô bé đó như vậy sao?”
Sở Tử Phong không nhúc nhích, chỉ khẽ vâng một tiếng.

Trong vài giây ngắn ngủi hình ảnh của cô xẹt qua trong đầu hắn, từ nụ cười, ánh mắt, giọng nói đều khiến Sở Tử Phong mỉm cười.

Dáng vẻ này bị Adela bắt gặp, ông buồn bã lắc đầu.

“Con hổ dữ được ta đào tạo từ nhỏ, không ngờ lại bị một cô nhóc cướp mất”
Nghe câu nói có chút hờn dỗi này Sở Tử Phong bật cười, ba nuôi càng về già lại càng như con nít, có điều khi ông xử lí việc trong tổ chức vẫn rất không nương từ.

“Nếu ba gặp em ấy ba chắc chắn rất thích em ấy”
Nhìn thấy vẻ háo hức trên mặt ba nuôi Sở Tử Phong lại lên tiếng.

“Nhưng không phải bây giờ”
Bây giờ em ấy cần tập chung cao độ để một mình làm cả hai việc, vừa học tập chuẩn bị cho kì thi đại học, vừa luyện tập để thực hiện khoá huấn luyện một năm hắn đề ra, cho nên không thể nào xao nhãng được.


“Rất tốt!”
Trì Húc nhìn phu nhân lão đại trước mắt, trong lòng không khỏi xuýt xoa, quả không hổ danh là cô bé ở bên boss của họ mười hai năm, đến năng lực phát triển cũng vô cùng tốt.

Không uổng công cậu nhận nhiệm vụ từ Mỹ về đây đào tạo cô.


Lục Y Y vui mừng nhìn viên đạn vừa bắn trúng hồng tâm, hí hửng chụp lại khoe cho Sở Tử Phong, sau đó liền tiếp tục chăm chú luyện súng.

“Có phải các chú nới lỏng khoá huấn luyện không, sao tôi cảm thấy dễ dàng quá vậy?”
Câu nói của Lục Y Y vừa thốt ra, ngay lập tức thu hút vài chục đôi mắt ở đó, khuôn mặt Trì Húc đen lại, cậu bất lực đỡ trán.

Tiểu tổ tông của tôi ơi, nếu lão đại của chúng tôi công tư phân minh như những lão đại khác thì cô đâu có chuyện được cung phụng thế này, chỉ tiếc lão đại của họ trong mắt chỉ có Lục Y Y, người ta sứt mẻ tí thôi đã hốt hoảng đến đen mặt rồi.

Thế nhưng Lục Y Y nói câu này chính là k1ch thích đến lòng tự trọng của bọn họ, từ ngày hôm đó cô chính thức rơi vào khoá huấn luyện khắc nghiệt.

“Bơi tới đó rồi từ đó về lại đây, cô chỉ có năm phút! Sau một tuần tôi sẽ kiểm tra”
Lục Y Y há hốc mồm, cô có chút hoảng nhìn huấn luyện viên bơi lội, sau đó lại nhìn sang Trì Húc, bể bơi này phải dài đến hai trăm mét, bắt cô bơi đi bơi lại chỉ trong năm phút sao?
“Cái này…có thể thương lượng chút không?”
Huấn luyện viên đanh mặt, nhìn cô với dáng vẻ tức giận.

“Trong trận chiến không có chuyện thương lượng, là người cạnh lão đại thì mọi thứ đều phải giỏi, nếu không sẽ kéo chân lão đại”
Cô lúc này bắt đầu hối hận vì mới sáng khoe khoang với Sở Tử Phong, bây giờ đã rơi vào thảm cảnh này rồi!!
Từ đó cô bắt đầu chăm chỉ luyện tập, ban đầu cô bơi đến bên kia bờ mất tận mười phút, sau đó thời gian dần rút ngắn lại, bắt đầu chỉ còn mười phút cả bơi đi bơi về, dần dần cô đã hoàn thành được mục tiêu.

Thế nhưng không chuyện gì là dễ dàng đến thế, dùng sức dưới nước vô cùng mệt mỏi.

Trước một hôm kiểm tra người cô đau như rời ra, đau đến phát sốt không thể xuống được giường, ba phải gọi biết bao nhiêu bác sĩ cũng không thể có chuyển biến tốt.

Tối đó dì Hạ Nghinh cứ ngồi cạnh giường cô sụt sùi, cô mệt đến độ không thể nào nhấc người dậy an ủi dì ấy, đành nhẹ nhàng xoa lên tay dì.

“Con không sao mà, con chỉ mệt chút thôi”
Dì trách cô cứ liều mạng tập luyện, cô chỉ biết mỉm cười, nếu cô không mạnh mẽ lên thì sao có thể xứng với hắn chứ.

Mấy ngày trước đám người từng bắt nạt cô lại đến, có điều lần này cô đã phản kháng mãnh liệt, quả nhiên bọn họ chỉ có thế, cô mới đá vài đòn đã không chịu được rồi.

Dì Hạ Nghinh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô thì rất đau xót.

“Con nhớ không, ngày mà dì mới đến Lục gia ấy?”
Lục Y Y bị câu nói của dì kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, cô đăm chiêu một vài giây, sau đó nhè nhẹ trả lời.

“Con còn nhớ, hôm đó vì sợ dì bắt nạt mà trốn đi, suýt nữa chạm mặt đám côn đồ, may mà có Sở Tử Phong cứu về, lúc đó đúng là trẻ con quá không phân biệt được gì luôn.


Cô mỉm cười, nụ cười có chút xơ xác, dù sao cô cũng đang rất tiều tuỵ.


Hạ Nghinh thì ngược lại, trên mặt dì là nụ cười ấm áp vô cùng, dì xoa lên mái tóc rối của cô.

“Năm đó khi lần đầu nhìn thấy con, dì đã thấy con rất xinh xắn và tinh nghịch, thấy con chống đối dì như vậy dì mới nghĩ rằng, chà, quả là một cô bé gai góc cứng cỏi”
Lục Y Y lặng người, nằm im chờ bà nói tiếp.

“Sau này mới nhận ra, thật ra con cũng yếu đuối, cũng mỏng manh, cũng có nhiều chuyện không tài nào gắng nổi.


Dì thở dài.

“Bởi vì năng lực của con người có hạn, nên không phải mọi chuyện đều có thể thuận lợi theo ý mình, thế nhưng dì lại thấy mọi việc con muốn làm thì con đều cố gắng để hoàn thiện được, bởi con can đảm, không chùn bước”
Vậy lên là Y Y của dì, đừng tự ti hay lo ngại vì con yếu đuối, đừng cảm thấy bản thân vô dụng, bởi con vốn dĩ đã dũng cảm hơn nhiều người khác rồi
Dì không phải là mẹ ruột của con, nhưng dì yêu thương con như con gái ruột, dì hi vọng một ngày nào đó có thể đứng trước mặt con, hạnh phúc nghe con gọi một tiếng mẹ.

Dì cũng biết Y Y rất thương dì, thế nhưng dì có lẽ sẽ mãi không thay thế được vị trí của mẹ trong lòng con, dù là vậy vẫn mong một ngày con có thể toàn tâm toàn ý chấp nhận người mẹ không máu mủ này.

Hạ Nghinh nhìn Lục Y Y đã ngủ say, ánh mắt buồn bã khẽ nheo lại, bà mỉm cười nhè nhẹ.

Sau khi chỉnh lại chăn cho cô bà liền lặng lẽ ra ngoài.

Giữa ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ khuôn mặt yếu đuối của cô thoáng buồn, Y Y mở mắt ra rồi im lặng hồi lâu, cô không kiềm được lòng muốn nhấc máy gọi cho Sở Tử Phong, nhưng lại sợ phiền hắn làm việc.

Vẫn còn đắn đo một hồi thì chuông điện thoại reo lên, cô vội vàng bắt máy.

“Em bị ốm sao?”
Nghe thấy giọng nói của người mình ngày nhớ đêm mong, Lục Y Y hơi rơm rớm nước mắt, trước đây cô bị ốm đều có hắn ở cạnh chăm sóc, dù thời gian một năm cũng khiến cô quen dần với việc không có hắn ở bên cạnh, nhưng kì thực cô vẫn nhớ hắn rất nhiều.


“Ốm một chút”
Cô nghe thấy tiếng Sở Tử Phong thở hắt ra.

“Hay tôi về với em nhé?”
Ánh mắt cô xoẹt qua tia kích động, nhịp tim bỗng tăng lên, thế nhưng Lục Y Y hiểu nếu hắn trở về cô sẽ lại phụ thuộc vào hắn, huống hồ đã hứa…
“Đã hứa Y Y hoàn thành khoá huấn luyện sẽ về hỏi cưới…”
Cô thẹn thùng dừng lại, không dám nói thêm một từ, còn Sở Tử Phong thì ngây người đến vài phút.

“Sao…sao chú không nói gì?”
Cô rụt rè hỏi khi thấy Sở Tử Phong im lặng mất một hồi.

“Đúng rồi nhỉ, phải hoàn thành hết chứ”
Hai người ở hai vùng trời khác biệt, nhưng trái tim lại hướng về cũng một hướng, nhất quyết chỉ một người, dù là chưa nói lời yêu thế nhưng họ dường như đã định sẵn là sẽ chỉ có một mình đối phương rồi.

Tình yêu của họ giống như những bông hoa bồ công anh rất nhỏ, bao nhiêu năm qua những hạt giống như mang theo một mảnh kí ức bay đi khắp nơi, đến thời điểm nở thành hoa, phát triển thành cây thì cũng chính là lúc tình yêu phát triển dữ dội.

Khi ấy khắp nơi đều là bồ công anh, khắp nơi đều là kí ức, trong thế giới của hai người được lấp đầy bằng nụ cười, nước mắt, hơi thở và những dáng vẻ của đối phương.

Đến mùa đông năm nay, Lục Y Y chính thức tròn mười tám tuổi.