Đấu Thiên

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

edit: Na Na

Năm Kiến Văn thứ tư ngày mười bảy tháng sáu, Yến Vương Chu Lệ kế vị, năm thứ năm đổi niên hiệu thành Vĩnh Lạc năm thứ nhất.

Tháng Giêng năm Vĩnh Lạc thứ nhất, lập Bắc Bình thành kinh đô, chiếu sửa Bắc Bình thành Bắc Kinh.

Vĩnh Lạc năm Nhuận tháng Bảy, hạ chiếu tháng Năm sang năm cho xây lại cung điện Bắc Kinh, cho người xẻ gỗ nung gạch.

Vĩnh Lạc năm mười tám tháng Chín, cung điện Bắc Kinh được hoàn thành, vua ở tạm tại Lễ Bộ*, sang năm ra chiếu chuyển Bắc Kinh thành Kinh đô. Tháng mười một, dời đô về Bắc Kinh chiếu cáo thiên hạ.

(Lễ Bộ: là công thự, hay là nơi làm việc của các quan, quan cai quản cao nhất là Lễ Bộ Thượng Thư)

Vĩnh Lạc tháng Giêng năm thứ mười chín, Vua đến Thái miếu viếng linh vị tổ tiên, Hoàng Thái tử đến lễ tế đàn ở ngoại ô cúng bài vị Thiên Địa, Hoàng Thái tôn đến viếng lăng mộ tổ tiên, Kiềm Quốc Công Mộc Thịnh đến phúng bái đàn tế Thần Sông Thần Núi. Hoàng đế ngự tại điện Phụng Thiên ban chiếu mở tiệc thiết yến quần thần.

Tháng Giêng, tiết trời giá rét, cuồng phong cuồn cuộn, tuyết rơi dày bảo phủ một màu trắng xóa xuống thành Bắc Kinh, đưa mắt nhìn bốn phía chỉ thấy một mảng trắng mênh mông.

Hoàng đế đứng ngoài cung mới khánh thành, đón chín nam tử đang phi khoái mã băng băng giữa trời gió rét cắt da cắt thịt, áo giáp mũ chiến hoa mỹ, đích thị là Chín Long tử hạ phàm.

Lần lượt ba tòa đại điện Ngọ Môn, Phụng Thiên, Hoa Cái hiện ra trước mặt, đều là tường đỏ mái vàng, họa trần chạm xà (trần nhà được vẽ họa tiết, còn xà nhà được chạm trổ điêu khắc), cung điện lầu các quả thật là nguy nga lộng lẫy, hùng vĩ tráng lệ.

Chín Long tử nhất tề xuống ngựa, hô vang: “Hảo Hoàng cung!”

Chu Lệ hạ chiếu xây dựng lại tòa cung điện từ năm Vĩnh Lạc thứ sáu, đến cuối năm thứ mười ba mới hoàn thành, bố cục của tòa cung điện rất chặt chẽ, sắp đặt trật tự và rành mạch, từng tấc gạch tấc ngói phải được chế tạo chính xác theo quy định, cấp bậc để thể hiện quyền uy tối cao của đế vương.

Trong số chín Long tử, thì chỉ có Bí Hý đóng quân trong Bắc Kinh nhiều năm, còn tám Long tử khác hàng năm đều ở bên ngoài, giúp vua chấn thủ biên giới, nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy tòa cung điện hùng vĩ này, đương nhiên không thể không tán dương khen ngợi.

Bí Hý khẽ cười nói: “Trên có Thượng đế, dưới có Thiên tử, nơi ở của Thiên tử đương nhiên không giống người thường rồi. Hoàng đế Chu gia hôm nay thiết yến quần thần ở điện Phụng Thiên, đến lúc đấy các đệ khen cũng không muộn.”

Đang nói chuyện thì một thái giám bước nhanh đến, hành lễ nói: “Hoàng Thượng đã đến điện Hoa Cái, mời Cửu Dực Tướng mau đến yết kiến.”

Chín Long tử đi theo hắn, trên đường đi qua điện Phụng Thiên thấy trong khoảng sân rộng lát đá cẩm thạch đã có khoảng chừng mấy trăm quan viên đang chờ trước cửa điện.

Vốn trước khi cử hành các lễ lớn, Hoàng đế không cần phải đến từ sớm, mà đến điện Hoa Cái nghỉ ngơi trước, để cho các thần tử đến đầy đủ chờ đợi ngoài điện thì mới bằng lòng lộ diện,  việc này nhằm thể hiện uy nghiêm và sự thận trọng của Hoàng đế.

Bí Hý thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên nghĩ: Không đến nửa canh giờ nữa là bắt đầu đại yến, vậy mà lại gọi họ đến điện Hoa Cái, hay là có việc gấp?

Một ý nghĩ vừa thoáng qua, khi ngẩng đầu lên thì điện Hoa Cái đã ngay trước mặt.

Đây là một tòa nhà kiến trúc hình vuông, bốn mặt đều thông ra hành lang, sàn nhà được rát vàng, mái nhà được lợp ngói lưu ly vàng kim, ở giữa mái là đỉnh kim bảo[1] bằng đồng. Chính diện có mười hai cánh cửa, trên cửa trang trí hoa văn tam giao lục oản[2], thềm đá ở vị trí chính giữa trước cửa điện được chạm nổi hoa văn rồng ngự mây. Tỳ thải[3]trong điện được trang trí bằng họa tiết Kim Long (rồng thiếp vàng), trên trần điện thì trang trí mặt rồng thiếp vàng. Mặc dù chỉ là cung điện nhỏ để Hoàng đế nghỉ ngơi nhưng cũng đã hoa lệ lộng lẫy vô cùng.

Trong điện đặt một chiếc ngai vàng địa bình[4], và người đang ngồi trên đó mặc long bào tước vũ tơ tằm màu hoàng kim, chính là Chu Lệ.

Bí Hý là Long tử nên nhìn thấy Chu Lệ Hoàng đế của nhân gian kia tất nhiên không cần quỳ lạy, nhưng bọn họ phụng mệnh Ngọc đế hạ phàm, ngoài Chu Nguyên Chương, Chu Lệ thì nhiều năm qua chưa có người trần tục nào phát hiện ra chân thân của họ. Lúc này trong điện còn có người khác ở bên, nếu không lạy thì sẽ lộ ra sơ hở, mà lạy thì quá hạ thấp chính mình.

Đang do dự thì Chu Lệ đã rời khỏi ngai vàng tiến lên đón, cười nói: “Chín vị ái khanh nhiều năm qua theo trẫm Đông chinh Tây chiến, cùng trẫm trị vì thiên hạ nên không cần đa lễ. Người đâu, lấy ghế cho Cửu Dực Tướng!” Chỉ cần một câu đã giải quyết ổn thỏa.

Ngay lập tức cung nhân mang ghế tựa đến. Mặc dù Chu Lệ luôn miệng nói muốn cùng trị vì thiên hạ nhưng lại vẫy bảo cung nhân lùi hết đi, còn mình thì ngồi trở lại ngai vàng.

Đến khi Bí Hý ngồi xuống thấy không còn cung nhân nào trong điện, liền hỏi: “Hoàng đế vội cho tìm chúng ta đến chẳng hay là có chuyện gì?”

Hắn chỉ gọi “Bệ hạ” với Ngọc đế, còn tiếng “Hoàng đế” này hắn gọi quả thực không cung kính cho lắm, nghe như gọi tên một người bình thường.

Chu Lệ mặc dù là quý nhân trên nhân gian nhưng lại không thể làm gì được Long tử, vẻ không hài lòng chợt hiện trên mặt, nhưng rất nhanh sau đó thay bằng vẻ buồn rầu, hắn thở dài nói: “Tân cung mới khánh thành, nhiều ngày nay trẫm buồn vui lẫn lộn, đêm ngủ không ngon. Vui là vì cuối cùng trẫm cũng thống trị được thiên hạ; buồn chính là vì vừa mới bình được thiên hạ, những phương Bắc vẫn còn thế lực nhà Nguyên cũ, phía Nam lại có dư nghiệt của Minh giáo, nếu cứ để vậy thì không tốt với cuộc sống của bách tính. Trẫm nghe nói chín vị Long tử dạo gần đây có ý muốn rời khỏi, không biết là thật hay giả? Thiết nghĩ ngày nay trẫm có thiên hạ đúng là nhờ công của chín vị Long tử, thật không dám nghĩ đến một ngày chín vị không còn ở bên trẫm nữa, lúc đó trẫm nên làm như thế nào.” Nói xong lại tưởng như sắp rơi lệ.

Trong số chín Long tử, có Thao Thiết là người ghét nói ghét bàn đến chuyện tình cảm nhất, thấy lời Chu Lệ tuy tình cảm thân thiết, nhưng vẫn nghe ra ý ngầm trong đó, nên lập tức lạnh lùng nói: “Không biết làm thế nào đấy là chuyện của ngài, ta hạ phàm trợ giúp ngài là thuận theo thiên mệnh, không thể làm trái, nhưng chẳng lẽ chúng ta phải vĩnh viễn ở lại nhân gian không rời đi sao? Nói thật cho ngài biết, nếu không phải vì Đại ca tin vào lời nói càn của Trúc Hồn, nói cái gì mà thời cơ trở về Long Cung chưa tới, thì ta đã rời đi từ mười tám năm trước rồi!”

“Trúc Hồn?” Tròng mắt Chu Lệ vừa chuyển, có vẻ suy nghĩ nói, “Trẫm nhớ rồi, mười tám năm trước trẫm cũng từng gặp nữ luyện đan sư ấy trong cung ở Nam Kinh. Ngày đó hình như Đại Vương tử còn bảo hộ tính mạng của nàng thì phải?”

Nói xong lại nhìn về phía Bí Hý, cười nói: “Mà không biết, Đại Vương tử nói gì cùng nàng ta?”

Bí Hý hờ hững trả lời: “Không có gì, không khác nhiều so với điều hoàng đế vừa nghe, chẳng qua thời cuộc chưa ổn định, hy vọng ta nghĩ đến bá tính thiên hạ mà ở thêm một thời gian nữa thôi.”

“Thật kỳ lạ.” Chu Lệ chậm rãi nói, “Chỉ là một thầy luyện đan mà có thể nhìn thấu chân thân của các ngài sao?”

Bí Hý “Ừ” một tiếng nói: “Chuyện này cũng không lạ kỳ, có người phàm trần sinh ra được trời ban cho đôi Thiên Nhãn, kể cả Thần Phật trên chín tầng mây có biến hóa thế nào cũng không thể gạt được con mắt của người như thế.”

“Thiên Nhãn? Ra vậy.” Chu Lệ gật đầu, suy nghĩ một chút, đôi mày dài nhướn lên, lại nói: “Dù sao, một nữ tử can đảm có kiến thức như nàng có thể khuyên nhủ được ngài như vậy cũng là người tài thật hiếm thấy, vì sao Đại Vương tử không dẫn đến diện kiến trẫm?”

Bí Hý bật cười: “Từ ngày đó đến mười tám năm qua, ta không còn nghe thấy tin tức của nữ tử đó nữa, làm sao giới thiệu cho ngài được nữa?”

Chu Lệ thất vọng thở dài: “Đáng tiếc đáng tiếc… Thôi! Giờ lành đã tới, mời chư vị Long tử đến điện Phụng Thiên, phải đi hay ở, thì chờ xong bữa tiệc lại bàn tiếp cũng không muộn, thế nào?”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Thao Thiết lên cơn háu ăn, vội kéo lấy tay Bí Hý la lên: “Đại ca, có chuyện gì thì cơm nước xong hẵng giải quyết, nha?”

Bí Hý bị hắn lôi ra khỏi điện Hoa Cái, vừa ra đến cửa điện thì mặt trầm xuống, hạ giọng nói từng chữ một: “Đệ gây họa rồi, biết không?”

“Cái gì mà họa, ăn trước đã… Mà gì cơ? Họa? Đệ gây nên họa gì vậy?”

“Ăn nói hồ đồ!” Bí Hý bỗng trở tay cầm lấy cổ tay Thao Thiết, vẻ mặt tàn bạo vô cùng, “Đệ còn mặt mũi mà hỏi ta sao!”

Hắn trời sinh thần lực ghê gớm, chỉ dùng chút lực mà Thao Thiết thấy cổ tay đau đớn như bị lửa thiêu bỏng, nhe răng trợn mắt nói: “Ta làm gì? Ta làm gì chứ? Đại ca! Huynh, huynh mau buông tay, mau mau buông… Huynh mà không buông, ta, ta sắp lộ chân thân rồi!”

“Đệ!” Bí Hý hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt hắn đau đến biến dạng, trừng nửa buổi thì lòng tức giận cũng nguôi, chán nản buông tay ra nói: “Đệ không hiểu, ta không trách đệ, đúng là đệ thực sự không hiểu…”

“Ta không hiểu cái gì? Huynh nói cho ta biết đi!” Thao Thiết la lên.

Bí Hý không nhìn hắn nữa, ngửa mặt nhìn lên trời xanh, đôi mắt nhuốm đầy nỗi đau, thì thào lên một cái tên: “Trúc Hồn…”

———————————————–

Chú thích:

[1] Đỉnh Kim Bảo: Có thể mình ghép sai hình, nhưng cũng gần gần như đỉnh nóc nhà dưới hình.

kim bảo

[2] Họa tiết Tam giao lục oản: Hãy nhìn hoa văn trên cửa, phần hoa văn lỗ ấy nhé ^^

lục oản

[3] Ty thải:

xin_1001030608240303100029_zps49e0404e

[4] Ngai vàng địa bình:

ngai vàng

Nguồn tham khảo