Đấu Thần

Chương 996: Chơi Lớn Một Chút




Tiểu Thiên bỗng nhiên xuất hiện, càn quấy một hồi, làm cho không khí bên trong Tu La giới nhất thời hòa hoãn xuống, cường giả của ba đại tông môn tựa hồ đều không nhịn được bật cười, mặc dù tình cảnh này kỳ thật cũng không thể cười.

Đợi Tiểu Thiên mắng đã đời, Tu La giới chủ lúc này mới kịp phản ứng, hắn đã trấn định tâm thần, lạnh lùng nói:

- Xem ra, ngươi muốn tìm ta gây hấn rồi?

Tiểu Thiên phủ nhận nói:

- Ta không nói như vậy!

- Vậy ngươi rút cuộc muốn làm gì?

Tu La môn chủ tựa hồ cũng bị Tiểu Thiên làm cho phát điên. Nếu không phải thấy thực lực Tiểu Thiên thâm sâu khó lường, Tu La môn chủ chỉ sợ sớm đã tát hắn nổ đom đóm mắt.

- Ta không muốn làm gì? Cái này ngươi phải hỏi Lý Dật, không phải hắn vừa nói muốn chơi lớn đấy sao?

Tu La môn chủ biết rõ không thể nói chuyện đạo lý với quái nhân này, lập tức cũng không thèm để ý tới Tiểu Thiên, chuyển hướng sang nói với Lý

Dật:

- Ngươi còn muốn chơi trò gì nữa, ba đại tông môn đã thua, chỉ cần hoàn thành ước định cắt nhường một nửa lãnh địa cho Long Môn, ta cam đoan các ngươi chẳng những có thể còn sống rời khỏi Tu La giới, hơn nữa còn được sống thoải mái hơn rất nhiều người.

- Đó là chuyện của ba đại tông môn.

Lý Dật ngược lại từ chối rất dứt khoát, tựa hồ như chuyện thi đấu không phải do mình chọn lựa.

- Ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thất Tinh tông, vì nhìn không quen hành vi của Tu La môn chủ ngươi, cho nên muốn cùng ngươi đấu một trận!

- Ngươi còn chưa đủ tư cách, Lý Dật, cho dù năng lực của ngươi vượt qua bất cứ người nào trong ba người bọn họ, cũng không thể nào là đối thủ của ta, ngươi bớt rước sỉ nhục về mình đi.

- Thế thì chưa hẳn, Tu La môn chủ không phải không dám chứ. Chúng ta chơi lớn một chút, ta tin tưởng Tu La môn chủ nhất định sẽ có hứng thú, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ba đại tông môn đừng nói cắt nhường một nửa lãnh địa, từ nay về sau mặc cho Long Môn hiệu lệnh, thế nào hả?

- Không phải ngươi mới vừa nói ngươi chỉ là một đệ tử bình thường của Thất Tinh tông sao? Tiền đặt cược ngươi hạ được sao?

Tu La môn chủ nắm chặt điểm yếu của Lý Dật.

- Ta đúng là một đệ tử bình thường của Thất Tinh tông, nhưng … Lam tông chủ, Úc môn chủ, Phong thiếu tông chủ, nếu ta thua bởi Tu La môn chủ, các ngươi có nguyện ý cúi đầu xưng thần với Long Môn hay không?

Vẻ mặt của Lam tông chủ, Úc môn chủ và Phong thiếu tông chủ lúc này đầy uể oải, bọn hắn không lo lắng đến tánh mạng, cũng không chịu thiệt quá lớn, nhưng ba người liên thủ nhận thua Tu La môn chủ trước mặt đệ tử bổn tông dù sao cũng không phải chuyện huy hoàng gì cho lắm, hơn nữa dựa theo ước định, một nửa lãnh địa của bổn tông cũng đã bị cắt đi, sau khi trở về, làm thế nào ăn nói với đệ tử bổn tông? Nghe thấy Lý Dật lại bày trò đưa mình ra đánh bạc, lập tức Phong thiếu tông chủ cũng lớn tiếng hồi đáp:

- Lý Dật là bằng hữu tốt nhất của Phong tông ta, cho dù hắn muốn toàn bộ Phong tông ta, Phong tông cũng đồng ý cùng hắn!

Phong thiếu tông chủ tỏ thái độ như vậy, Lam tông chủ và Úc môn chủ đồng dạng cũng là lợn chết không sợ nước nóng, đều tỏ vẻ bổn tông có thể làm tiền đặt cược, áp trên người Lý Dật.

- Thật không ngờ tiểu tử ngươi lại có uy vọng lớn như vậy trong ba đại tông môn.

Tu La môn chủ nghiêm mặt nói:

- Xem ra, không đánh bại ngươi, ngươi sẽ không chịu phục, vậy được rồi, ta chơi với ngươi, xem xem sau khi ngươi thảm bại còn có thể giở trò gì nữa.

- Chiêu trò của ta, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ đến! Ta muốn biết, nếu như Tu La môn chủ ngươi thua cuộc, sẽ lấy cái gì ra?

Lý Dật khẽ mỉm cười, cũng không phủ nhận bản thân không chân chính, ba đại tông môn vốn cũng đã thua, nên đúng hẹn cắt nhường lãnh địa, nhưng hắn hết lần này đến khác muốn chặn ngang một cước, chuyện này ít nhiều có chút không chân chính.

- Ngươi nói đi, tùy ý ngươi?

Lý Dật liếc nhìn Tu La giới xung quanh nói:

- Nếu đã chơi lớn, vậy thì đánh cược Tu La giới này đi, nếu ngươi thua, phải giao Tu La giới lại cho ta!

- Ha ha ha, thật đúng là một tên gia hỏa càn rỡ không có lý trí, được!

Tu La môn chủ không nhịn được phá lên cười, kỳ thật tiền đặt cược có như thế nào đối với hắn mà nói, thật sự cũng không sao cả, bởi vì hắn tin tưởng bản thân sẽ không thua, cũng không có khả năng thất bại.

- Lý Dật các hạ, tội gì ngươi phải khổ như vậy?

Long Phong Vân nãy giờ vẫn giữ im lặng, lúc này mới khuyên nhủ:

- Chỉ cần ta ở vị trí môn chủ Long Môn, nể mặt ngươi, cam đoan sẽ không để cho ba đại tông môn chịu thiệt!

- Đa tạ hảo ý của Long Môn chủ! Chỉ có điều ta được ba đại tông môn tín nhiệm như vậy, nếu không can đảm tương báo thì ta quá nhẫn tâm. Hơn nữa, Tu La môn chủ mặc dù lợi hại, nhưng cũng không phải không có sơ hở, ngươi cứ đợi xem kịch vui đi!

Dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lý Dật khiến Tu La môn chủ hơi chấn động, chẳng lẽ, tiểu tử này đã nhìn ra chút môn đạo gì đó?

- Lý Dật, thì ra ngươi định đánh nhau với hắn, chuyện này cứ giao cho ta, thế nào hả?

Tiểu Thiên không kiên nhẫn nói, giống như sợ không chen miệng nói một câu sẽ bị người ta xem như người câm.

Lý Dật đương nhiên hiểu rõ thực lực của Tiểu Thiên, nhưng vấn đề là Tu

La môn chủ đồng dạng là phong hào Đấu Thần cường giả, Tiểu Thiên có bao nhiêu phần thắng hắn thật sự không nắm chắc. Bởi vì hắn chỉ chơi đùa, chứ không phải vì trách nhiệm, có thể đánh không được thì phủi tay mặc kệ, cho nên Lý Dật thật sự không cách nào đem trách nhiệm này giao cho y.

- Ta có thể hiểu được tâm tình muốn đánh nhau của ngươi, nhưng trận này là chuyện của ta và Tu La môn chủ, ta cam đoan ngươi sẽ có đánh nhau!

Lý Dật khéo léo cự tuyệt thỉnh cầu tham chiến của Tiểu Thiên, làm cho Tiểu Thiên mất hứng.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, ta sắp không đợi kịp rồi!

Sự kiên nhẫn của Tu La môn chủ chỉ có hạn, hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người tên thiếu niên cường giả này, bởi vì thời gian của hắn rất quý giá, nhất là ở Tu La giới tâm. Tu La giới tâm gây ra động tĩnh lớn như vậy, lão gia chỉ sợ sớm đã trên đường trở về rồi, nếu trước khi y quay về, mọi chuyện còn chưa giải quyết xong thì phiền phức lớn.

Cho nên Tu La môn chủ bất chấp thân phận, có tư thế gây khó dễ.

- Đừng sốt ruột, ta phải làm nóng người trước!

Lý Dật vẫn không chút hoang mang mà bắt đầu vặn vẹo thân thể, đồng thời nói:

- Ngươi vừa đánh một trận, ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, thừa dịp ta làm nóng người, ngươi nên nắm chặt cơ hội khôi phục thực lực của mình, đừng để đến lúc đó lại quỵt nợ!

Động tác làm nóng người của Lý Dật chính là động tác tập thẻ dục thường thấy trên đài, động tác cổ quái này khiến các cường giả mở rộng tầm mắt, không biết hắn muốn làm trò gì. Lý Dật không động thủ, Tu La môn chủ ỷ vào thân phận của mình, cũng không bất ngờ phát động công kích. Với tính tự phụ của hắn, đương nhiên sẽ không ngồi xuống khôi phục đấu khí giống như Lý Dật nói, lập tức chỉ lạnh lùng nhìn Lý Dật nhảy lên nhảy xuống. Chỉ là trong lúc lơ đãng, Lý Dật đã thò tay vẽ ra mấy tấm bùa cổ quái trong hư không.

Tất cả chuyện này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Tu La môn chủ, nhìn trong chốc lát, hắn lạnh lùng nói:

- Muốn bố kết trận pháp gì cứ quang minh chính đại mà làm, còn bày ra động tác làm nóng người gì chứ, nực cười!

Được, nếu đã như vậy, Lý Dật cũng không làm động tác trái ba vòng phải ba vòng nữa, thân hình lướt động cấp tố du tẩu trong Tu La giới tâm, động tác trên tay cũng không ngừng.

Tu La môn chủ cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng quan sát, với bản chất tự phụ, hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng một Đấu Thần cường giả có thể giở trò bịp bợm gì trước mặt hắn.

Trận pháp của Lý Dật trọn vẹn bố kết chừng mười phút, trong mười phút quỷ dị này, Tu La giới tâm trở nên vô cùng im lặng, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Lý Dật đang bận rộn không ngừng, nhưng nói thật, cũng không có người ôm nhiều tin tưởng và hy vọng vào hiệu quả mà hắn có thể tạo ra. Dù sao thực lực Tu La môn chủ vừa mới biểu hiện ra thực sự quá kinh hãi.

Trọn vẹn bỏ ra chừng mười phút, lúc này Lý Dật mới làm xong, phủi tay, khẽ ngắt một chỉ quyết tạo ra sóng động không gian, sau đó một trận pháp cực đại xuất hiện trong Tu La giới tâm. Trận pháp cực đại này dung nạp cả Tu La môn chủ và chính hắn vào bên trong, lúc này quanh người Lý Dật đồng dạng còn có một trận pháp cỡ nhỏ bảo hộ xung quanh.

Trận pháp mới thành lập, cảm thụ được chấn động không gian quỷ dị này, Tu La môn chủ bỗng nhiên biến sắc.

- Được rồi, hiện tại có thể bắt đầu!

Lý Dật nói xong, cũng không đợi Tu La môn chủ đáp lại, đấu khí trong tay tuôn ra, một đạo đấu khí từ trong khe hở mở ra của ảnh trận đánh về hướng Tu La môn chủ.

Tu La môn chủ tựa hồ vô thức niết động chỉ quyết, một vòng xoáy đấu khí mơ hồ liền xuất hiện trong tay y.

Nhưng trên gương mặt Tu La môn chủ hiện tại đổ đầy mồ hôi, vòng xoáy đấu khí vừa mới xuất hiện kia dưới sự vung vẩy của y, cũng không bành trướng đón đỡ oanh kích đấu khí của Lý Dật, mà sau khi hắn vung ra bỗng nhiên tựa như bọt khí hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng tồn tại.

Nhưng tấm lụa đấu khí của Lý Dật lại thật sự tồn tại, không có trở ngại của vòng xoáy đấu khí, tấm lụa đấu khí rắn chắc đánh vào lồng ngực Tu

La môn chủ.

Chỉ nghe một tiếng “Bịch” trầm đục, thân thể cao lớn của Tu La môn chủ bỗng nhiên bắt đầu phiêu đãng, phun ra một ngụm máu lớn, thân thể vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, sau đó nặng nề nện xuống trên bình chướng trận pháp, rồi bắn ngược lại mặt đất.

Cử tọa phải sợ hãi!

Lúc này trong đầu tất cả mọi người đều hiển hiện ba chữ rất lớn:

- Không thể nào!

Điều này sao có thể xảy ra! Một Đấu Thần cường giả lại có thể đánh sập một phong hào Đấu Thần! Điều này hoàn toàn trái ngược với thường thức của đấu khí cường giả. Cho dù Tu La môn chủ đã đánh qua một trận, lại tự phụ không chịu khôi phục, cho dù Tu La môn chủ không phải đối thủ của

Lý Dật, nhưng cũng không đến mức ngay cả một đạo đấu khí vô cùng bình thường của Lý Dật cũng không ngăn cản nổi!

Không thể tưởng tượng! Thật sự không thể tưởng tượng!

Những cường giả ở đây đương nhiên đều hy vọng Lý Dật có thể thắng, nhưng khi kết quả dùng loại phương thức này hiện ra trước mặt mọi người, vẫn không có bất cứ kẻ nào dám tin vào hai mắt mình, ngay cả Phong thiếu tông chủ vô cùng sùng bái Lý Dật, nhất thời cũng không kịp phản ứng, hắn sững sờ nhìn Tu La môn chủ phun máu tươi ngã trên mặt đất, lại nhìn Lý

Dật có vẻ rất bình tĩnh, tựa hồ như chuyện này không hề có quan hệ đến mình, mới nói:

- Lý Dật huynh đệ, ta bị ngươi làm cho hồ đồ rồi, rút cuộc ngươi đã giở trò gì vậy!

Há lại chỉ có Phong thiếu tông chủ hồ đồ, Lam tông chủ, Úc môn chủ, đệ tử tinh anh của ba đại tông môn, kể cả một ttrong hai đại phong hào Đấu

Thần ở đây là Tiểu Thiên, cũng u mê không hiểu chuyện gì. Chuyện không có khả năng đã xảy ra trước mặt bọn họ, không phải do bọn hắn không tin, mặc dù phần lớn bọn hắn cũng đoán được Lý Dật nhất định đã giở trò gì, nhưng dưới sự sai biệt cực lớn về thực lực, trò giảo quyệt bình thường lại há có thể khiến cho một Đấu Thần cường giả đánh ngã một Phong Hào

Đấu Thần chỉ trong một chiêu.

Phong hào Đấu Thần là tồn tại nghịch thiên như thế nào chứ!

Tu La môn chủ bị thương không nhẹ, hắn nôn ra mấy ngụm máu lớn, chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt lạnh như băng lộ ra sắc tro tàn. Vết thương này còn chưa đến mức trí mạng với hắn, nhưng quan trọng nhất là thể diện, bị đánh ngã trước mặt nhiều người như vậy, thất bại này làm hắn nhất thời có loại cảm giác xấu hổ vô cùng.

- Lý Dật, ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn, ta trúng chiêu của ngươi rồi!

- Ngươi định nhận thua sao? Tu La môn chủ, ta không ép buộc ngươi, ngươi hoàn toàn có thể đánh tiếp!

Lý Dật cũng không vội ra tay nữa, mà đồng dạng lấy ánh mắt lạnh như băng quan sát đối phương. Trên mặt hắn, tràn ngập sự tự tin và thong dong vô cùng.