Đấu Thần

Chương 879: Đứng Vững Gót Chân




Ngải Du tiểu thư bị thương trở về, rất nhanh kinh động khu vực trung tâm, gia phó, y sư đều chạy đến, phá vỡ yên lặng. Từ động tĩnh nơi này xem ra, vị Ngải du tiểu thư rất được Thiên Cơ tông tông chủ cưng chiều, tại trong tông địa vị đặc thù.

Mà Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên, được mời đến một gian thư phòng.

Trong thư phòng, ngoại trừ Lý Dật, lục chỉ đảo tiên, còn mặt hai người nam tử. Một trung niên, một thiếu niên cùng tuổi Lý Dật tương tự, đứng hầu tại bên cạnh bàn học, mục quang hồ nghi tại trên người Lý Dật quét tới quét lui, cũng không hữu hảo. Mà ở đằng sau bàn học trung niên nam tử nghiêm nghị ngồi ở đó, khuôn mặt tuy hòa ái, nhưng trong ánh mắt đầy vẻ hồ nghi, so với thiếu niên kia không ít hơn bao nhiêu.

- Tông chủ các hạ, sự tình chính là như vậy, đều do tại hạ bảo vệ tiểu thư không chu toàn, mới làm nàng bị thương.

Lý Dật đem tình hình cụ thể ở Cửu Long sơn săn bắt tuyết ma chồn tỉ mỉ kể rõ một lần, Lý Dật xin lỗi nói.

- Cái này cũng cũng không phải là lời nói dối, Ngải du bị thương, Lý Dật xấu hổ thật không thể trốn tránh trách nhiệm.

- Ừ, Ngươi không nên tự trách, muốn trách chỉ có thể trách đứa nhỏ này quá tùy hứng. Ngươi cứu Ngải Du, Thiên Cơ tông sẽ không bạc đãi ngươi, nói đi, ngươi nghĩ muốn cái gì, chỉ cần là Thiên Cơ tông có hoặc là có thể làm được, đều hai tay dâng tặng.

Từ Thiên Khu tông ăn nhiều đau khổ, Lý Dật cũng không dám quá tin tưởng những hảo ý của tông chủ, lần trước bất quá là đáp ứng nhập tông, mà thiếu chút nữa bị mất mạng, lúc này cũng không lung tung muốn cái gì? Cho nên, giả bộ như lo lắng trong chốc lát, Lý Dật mới hồi đáp:

- Thiên Cơ tông tông chủ lời này không khỏi quá coi thường tại hạ, tại hạ làm việc đều là bản phận, không dám kể công tự ngạo.

- Ta xem ngươi là buông cần câu cá lớn hay là có mưu đồ khác. Thiếu niên đứng hầu ở bên đột nhiên nói một câu.

- Thanh nhi im miệng, đối với khách nhân không được vô lễ.

Thiếu niên kia đúng là Ngải Thanh con của Thiên Cơ tông tông chủ, là ca cac của Ngải Du, bị phụ thân quát tháo, Ngải Thanh lại không bỏ qua ý tứ, hỏi nói:

- Ngươi nói ngươi trên đường gặp được A Du, A Du dựa vào cái gì tin ngươi, đệ tử bổn tông cũng không cần, hết lần này tới lần khác muốn ngươi cùng lên Cửu Long sơn săn chồn?

Lý Dật một mực không có lộ ra Âu hộ pháp. Bởi vì thời điểm Âu hộ pháp giao cho Lý Dật ngọc bài nói rất rõ ràng, để cho hắn mang theo ngọc bài đi tìm đại trưởng lão. Trời biết hôm nay trong tông, đại trưởng lão cùng tông chủ có dạng quan hệ gì, cho nên không có đưa ra tin tức kia, Lý Dật tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đưa ra ngọc bài, chuyện tình Âu hộ pháp nói ra, làm hư sự tình cũng chưa biết chừng.

Nhưng đáp lời Ngải thanh vấn đề này, lại cũng không có giải đáp, chẳng lẽ nói cho Ngải thanh, bởi vì thích muội muội của ngươi, cố ý tạo ấn tượng tốt?

- Về vấn đề này, Ngải thiếu tông chủ tốt nhất đến hỏi lệnh muội.

Lý Dật không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời làm Ngải thanh nhất thời im lặng, Ngải tông chủ hiển nhiên không muốn không khí như vậy, cười cười, nói:

- Còn chưa thỉnh giáo nhị vị cao tính đại danh?

- Tại hạ Lý Dật, vị này là Trái kỳ Dương, ngoại hiệu đảo tiên.

- Lúc này cũng không sớm, Lý Dật các hạ, Trái kỳ dương các hạ, xin mời tại Thiên Cơ tông một đêm, hết thảy sự tình ngày mai rồi nói sau. Người tới, đưa hai vị tới phòng khách quý nghỉ ngơi.

Ngải tông chủ cùng Thiên Khu tông tông chủ không có giống nhau, thoạt nhìn tính cách càng thêm hào sảng, làm việc làm cho người ta nhận thấy một loại quyết đoán. Nhưng đứa con trai hắn kia, ngược lại cùng Ngải tông chủ khác nhau, thoạt nhìn làm cho người chán ghét.

Lý Dật cũng không nói thêm cái gì, theo một đệ tử đi khách xá.

- Tiểu tử, làm sao ngươi không đem chuyện tình Âu hộ pháp nói ra?

Đến khách xá, không có ngoại nhân, lục chỉ đảo tiên lúc này mới hỏi.

- Thời cơ chưa tới, Ngủ. Ngươi ngủ gian ngoài, ta ngủ ở trong.

Lý Dật chẳng muốn cùng hắn nhiều dong dài, nói xong một phen liền lăn qua lăn lại, cũng thật sự có chút mệt mỏi.

- Dựa vào cái gì ta ngủ bên ngoài... Ai, tiểu tử, bổn tiên phát hiện tiểu tử ngươi thật sự không đơn giản, cũng khó trách lúc trước Đấu Thần điện đều không thể đối phó được ngươi. Lần này Thiên Khu tông chỉ sợ hỏng bét.

- Thiên Khu tông, hừ, bắt đầu trên tiệc rượu ám toán chúng ta, nhất định là muốn diệt tông.

Lý Dật trong mắt hiện lên sat khí, cho dù không phải là vì Lý na các nàng, chỉ bằng điểm này, Lý Dật cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ an ổn. Hắn có thù tất báo, mặc kệ đây là ưu điểm hay là khuyết điểm, dù sao cũng đặc điểm của Lý Dật.

Lý Dật chìm vào trong giấc ngủ, tại Thiên Cơ tông, Lý Dật không có cảm giác gì bất an, không thể nói vì cái gì, chỉ là một loại bản năng.

Khi tỉnh giấc mặt trời lên cao, sau khi rời giường rửa mặt, liền có Thiên Cơ tông đệ tử đưa tới điểm tâm cùng bữa sáng tinh sảo.

Tại Thiên Cơ tông cũng so với Thiên Khu tông, Thiên Khu tông tuy có thể tùy ý đi lại, bên người còn kèm theo hai cái đuôi, trong này Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên lại hoàn toàn tự do. Bởi vậy dùng qua bữa sáng, Lý Dật duỗi lưng một cái, sau đó liền đi khách xá.

Một đường đi lại, Lý Dật đi đến bên ngoài tông môn, nguyên vốn định mua chút ít lễ vật tặng cho Ngải du, nhưng chợt nhớ tới chỗ mang kim tệ đều cho điếm chủ kia rồi, cũng đành thôi. Trở lại trong tông, nghe được chỗ của Ngải du, liền đi tới. Một đêm lăn qua lăn lại, đệ tử trong tông cũng biết tông đến người này đã cứu tiểu thư, bởi vậy cũng không có người ngăn trở, ngược lại còn có Thiên Cơ tông đệ tử ân cần dẫn đường.

Ngải du thoạt nhìn khôi phục, nhìn thấy Lý Dật, hai gò má nàng không khỏi lại ửng hồng.

- Nghe các đồ đệ của ta nói, ngươi gọi Lý Dật sao.

Lý Dật không có tiếp lời, mà là nói thẳng:

- Ngải du tiểu thư, ta nghĩ muốn hỏi thăm ngươi một ít chuyện, không biết ngươi có thể nói ra hay không.

- Ta lại không biết ngươi muốn nghe là chuyện gì, làm sao biết có thể trả lời hay không.

Lý Dật không khỏi cười khổ:

- Nếu không biết chuyện tình, ngươi nói không biết, cái gì biết thì nói.

Ngải du cũng "Xì" một tiếng nở nụ cười:

- Vậy ngươi cứ hỏi đi.

- Thiên Cơ tông các ngươi có vài vị trưởng lão?

Lý Dật quyết định dò hỏi.

- Có chín vị.

- Cha ngươi cùng mấy vị ấy trưởng lão quan hệ như thế nào?

- Đều rất tốt, cha ta thường nói, đồng tông tức là huynh đệ, đối đãi huynh đệ n giống như đối đãi con cùng nữ nhân của mình.

- Vậy ngươi cha cùng trưởng lão, hoặc là trưởng lão cùng trưởng lão có xung đột hay không?

Vấn đề này, Ngải Du suy nghĩ một phen, lúc này mới nói:

- Đương nhiên là có, cha ta tuy đem tất cả đều đối xử huynh đệ, nhưng cũng có một chút người cảm thấy bọn họ cũng có thể đảm nhiệm chức tông chủ, phản đối cha ta.

- A, vậy thì thật là đáng giận, cha ngươi làm tông chủ là đúng, làm sao có người phản đối hắn?

- Bởi vì chín vị trưởng lão đều có thể làm được chức tông chủ, năm trước thời điểm tông tộc đại hội, có hai trưởng lão nói đổi tông chủ, nhưng về sau đại đa số trưởng lão không có đồng ý, cho nên cha ta lại có thể tiếp tục làm tông chủ.

Rốt cục hỏi đến vấn đề mấu chốt, Lý Dật vội vàng truy vấn:

- Hai cái trưởng lão nói đổi tông chủ là vị nào?

- Nghe nói thất trưởng lão cùng đại trưởng lão.

Lý Dật trong nội tâm rùng mình, thầm kêu nguy hiểm thật, đúng là không có đem ngọc bài lộ ra trước mặt tông chủ, nếu không thật đúng là phiền toái.

- Cha ngươi cùng thất trưởng lão, đại trưởng lão bình thường lui tới như thế nào?"

- Bình thường thường xuyên cùng nhau thương nghị tông tộc đại sự... Ôi chao, ta nói là ngươi đến thăm ta, hay là đến nghe chuyện của cha ta.

Rốt cục có chút chịu không được Lý Dật dò hỏi, Ngải du bắt đầu phản cảm.

- Đương nhiên chủ yếu là tới thăm ngươi, ngươi biết, ta vừa đến Thiên Cơ tông, đối với rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ, sợ đắc tội người, cho nên... Thương thế của ngươi ra sao?

- Đã tốt hơn nhiều, tàn độc bị trục xuất ra mười phần, còn lại dùng dược vật điều trị.

- Thực xong chưa?

Lý Dật làm bộ muốn nhấc lên cái chăn của Ngải du tự mình nghiệm chứng, bị hắn hù, Ngải du trên mặt cả kinh, sau đó vừa ngượng ngùng, trên mặt nổi lên hồng hào, hô hấp cũng không đều.

- Bọn họ, không biết chuyện tình ta châm cứu ngươi?

Lý Dật hỏi dò.

Vừa hỏi, mặt Ngải du càng đỏ hơn, thanh âm nhỏ bé như không thể nghe rõ nói:

- Ngoại trừ cha ta, người khác cũng không biết. Chán ghét, không cho phép ngươi nói sự kiện kia.

- Vậy được rồi, ngươi chậm rãi dưỡng thương, có rảnh ta lại đến thăm ngươi.

Rời khỏi gian phòng của Ngải du, Lý Dật bắt đầu cân nhắc làm như thế nào tìm được đại trưởng lão. Đại trưởng lão cùng tông chủ không hòa thuận, hành động của mình phải cẩn thận hơn, miễn cho Ngải tông chủ đối với chính mình sinh ra nghi ngờ. Vòng vo vài vòng, Lý Dật cũng minh bạch, Thiên Cơ tông phân thành khu vực, ở chỗ tông chủ, được xưng là nội tông thành, ngoại trừ gia tộc tông chủ ở lại, cũng là tông tộc đại hội.

Mà cửu đại trưởng lão cùng các thành viên trong tông, thì quay chung quanh. Cho nên, muốn tìm đại trưởng lão, thì phải ra nội tông thành tìm.

Lý Dật thật cũng không gấp, chỉ cần tại Thiên Cơ tông đứng vững gót chân, không sợ không có cơ hội tiếp xúc với đại trưởng lão. Về phần Lý na các nàng, có long sủng cùng Tiểu Tuyết chăm sóc, chắc hẳn cũng không có trở ngại. Vây thì tại Thiên Cơ tông mấy ngày, Lý Dật cùng nội tông thành đệ tử đều thân quen. Về phần Ngải tông chủ cũng thử thăm dò qua, Lý Dật không có tông phái, Lý Dật chỉ nói cùng lục chỉ đảo tiên là ẩn thế cường giả, cũng không có tông phái. Ngải tông chủ chỉ là gật đầu không nói, cũng không có điều tra.

Bên trong nội tông thành thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm, Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên là cường giả, đến loại địa phương này nhàn rỗi, cũng đều cố gắng tu luyện.

Ngải du thương thế cũng khỏi hẳn, cũng không có việc gì liền chạy đến tìm Lý Dật chơi, hoặc là sai người đến đem Lý Dật đi, cùng nàng chơi một ít ly kỳ cổ quái. Ngải Du tựa hồ đối với việc chăn nuôi tiểu động vật cực kỳ có hứng thú, nơi hậu viện nàng ở, hoàn toàn là một vườn bách thú, không trung chim bay, trên cây có vật bò, trên mặt đất có thú chạy, trong lồng có muông thú, thậm chí còn có trong lòng đất, đều là bảo bối sủng vật, rất nhiều động vật Lý Dật hoàn toàn không biết.

Giống chồn tuyết không phục tùng, ma sủng có tính công kích cũng có không thiếu, nhưng đều bị đóng lại, hơn nữa có tuyết thú trông nom.

Lợi dụng cùng Ngải du quan hệ thân mật, Lý Dật rốt cục thuyết phục Bgải du, dùng danh nghĩa của nàng mời đại trưởng lão đến nội tông thành.

Vị đại trưởng lão này có khí thế bễ nghễ, luận thực lực, đại trưởng lão cũng không thấp, tu vi chín tinh Đấu Thánh, tu vi như vậy Lý Dật cũng tự than thở không bằng, hơn hẳn hắn sáu tinh, sức chiến đấu không chỉ có một cấp bậc.

Đại trưởng lão mới đầu còn không biết Lý Dật giở trò quỷ gì, một bụng buồn bực, đi vào chỗ của Ngải du.

Nhưng người nghênh đón hắn lại là Lý Dật, Ngải Du sớm đã bị Lý Dật lừa dối đến địa phương khác chơi rồi.