Nguồn: VipVanDan
***
Nhìn vẽ mặt bình tỉnh của Lý Dật, Ma Phàm lạnh lẽo, nói:
- thế nào, Lý thiếu gia đánh đủ rồi à? Nếu đã đánh dử rồi, chi bằng để ta đến.
Lý Dật nhàn nhạt cười, đáp:
- Mời … dù gì ta cũng đánh mệt rồi, đến lúc thay đổi một chút rồi.
Âm Thiên Kiệt bên kia mặt vẩn hiện ra nụ cười mỉa mai, cơ hồ hắn khẻ lắc đầu, nói:
- Lý thiếu gia, bộ Thiết Bích Huyết của Ma Phàm được gọi là Công pháp phòng thủ mạnh nhất. Với thực lực của ngươi, cho dù trong tay có một vũ khí cấp 7, cấp 8 cũng không thể nào phá được lớp phòng ngự của hắn …. Hay là ngươi nhận thua đi, lúc này vẩn chưa muộn, bằng không hắn thật sự nổi giận rồi, vậy thì cho dù là ta cũng không có cách ngăn hắn lấy mạng của ngươi đâu.
Lý Dật cười cười, lại không đáp lời, chỉ nhàn nhạt nhìn Ma Phàm, hiện ra một vẽ khinh thường không màng khó tả.
Ánh mắt này của Lý Dật khiến Ma Phàm đã động nộ. Trong mắt hắn, đòn tấn công của Lý Dật vốn không thể nào gây thương tích thực tế nào với hắn, nhưng đối phương lại còn dùng ánh mắt ấy nhìn mình, giống như là muốn hắn bốc hỏa trong lòng.
Cuối cùng, hắn khẻ hít một hơi, lạnh lùng nói:
- Đây là tự ngươi tìm cái chết, đừng trách ta!
Chỉ thấy Ma Phàm vừa dứt lời, hắn đã khẻ hít vào một hơi, cả người khẻ bước lên trước một bước, Sa Y Đấu Khí trên người không ngừng trào động.
Lý Dật khẽ nheo mắt lại, trong lòng đã nãy sinh sự cảnh giác. Đối phương tuy chỉ lên trước một bước, nhưng khí thế đã hoàn toàn khác. Nếu mình đoán không nhầm, lúc này đối phương đã thật sự động sát tâm rồi.
Chớp mắt khí tức trên người Ma Phàm khựng lại, ánh mắt vụt hiện tinh quang. Sau đó, đấu khí cả người cùng lúc trào ra từ trong lòng bàn tay của hắn! Ánh sáng trong phòng ngay lập tức tối đi, cơ hồ tất cả ánh sáng đều bị hút đến lòng bàn tay của Ma Phàm…
Đấu khí vốn là màu thổ hoàng sắc, lúc này lại nhấp nháy ánh vàng nhàn nhạt.
Âm Thiên Kiệt thoáng ngây người thất thanh nói:
- Ma Phàm, ngay cả chiêu này ngươi cũng biết.
Ngồi trên thượng tọa, Diệp Thanh Mã hai mắt cũng sáng lên, bất giác lẩm bẩm:
- Cấp Chu Tước! Có thể thay đổi tính chất của Đấu Khí, đây chắc chắn là cấp Chu Tước!
Trong trận đấu, Lý Dật chỉ cảm thấy chói mắt, thoáng cái, cả người Ma Phàm đã bổ đến nhanh như thiểm điện, còn chưa kịp cho hắn phản ứng gì, một quyền đã đánh xuống …
- Thiết Sư Khiếu!
Đấu Khí kim sắc nhàn nhạt trên quyền của Ma Phàm đã hình thành một đầu sư tử dử tợn. Đầu sư tử cơ hồ vô thanh gầm một tiếng, sau đó giống như huyễn ảnh lao bổ vào Lý Dật…
- Đến hay lắm!
Lý Dật khẻ quát một tiếng:
- Hôm nay để ta xem xem, Đấu sư có thực lực như thế nào!
- Hồi Phong Chưởng! Giảo kình.
Đấu khí hắc sắc ở chỉ chưởng của Lý Dật hình thành một lốc xoáy nhỏ, theo chưởng của Lý Dật đánh ra, chặn ngay vào quyền của Ma Phàm…
- Ầm!...
Một tiếng nổ lớn vang lên, quyền chưởng trong thoáng chốc va chạm vào nhau, tạo ra một cơn chấn động dử dội. Rắc một tiếng, còn chưa ai nhìn rỏ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khôi giáp của Ma Phàm đã bị nát vụn, rơi xuống đất. Hắn kêu thảm một tiếng, cả người đang đứng tại chổ phải lui về sau nữa bước. Bổng nhiên cả người bay văng đi đập mạnh vào vách tường, còn chưa rơi xuống đã hộc ra một bụm máu tươi.
Lại nhìn thêm, y phục trên người hắn lúc này đã bị xé thành mãnh nhỏ, tay phải vung quyền đã quẹo đi một cách quỷ dị, giống như là bánh quay chèo. Cả người hắn toàn vết máu, hiển hiện trên làn da bên ngoài là những vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Cả người Ma Phàm rung lên, hắn cơ hồ đã dùng hết sức để đứng dậy, nhưng chưa đứng hẳn dậy, người đã cứng đờ, rồi cứ như vậy ngất đi.
Âm Thiên Kiệt cuối cùng đã lộ ra vẽ thất kinh. Hắn chỉ nhìn Ma Phàm một cái, không nén được trầm giọng nói:
- Hay! Hay! Lý thiếu gia, chiêu này của ngươi, không những đánh vở xương tay của hắn, còn làm gảy mấy chiếc xương sườn của hắn! Xem ra tin đồn gần đây về Lý thiếu gia không hề giả chút nào, bản tọa coi như đã lĩnh giáo rồi.
Lý Dật một chiêu đánh ra, khí quyết ở ngực bụng cũng không ngừng nhộn nhạo. Chiêu Hồi Phong Chưởng vừa rồi của hắn đã đánh Đấu khí của Ma Phàm trở về, nhưng vì đấu khí của đối phương xâm nhập vào cơ thể, cánh tay của hắn lúc này đã tê đến độ muốn đứt lìa. Nếu không phải lúc then chốt Xà Tôn Giả trong Vân Hoang Giới Chỉ tiếp sức vài tia đấu khí, lúc này nói không chừng hắn đã bị đánh văng rồi.
Thực lực của đấu sư! Quả nhiên không hề nhỏ!
Chỉ có điều tuy rằng như vậy, nụ cười trên mặt của Lý Dật vẩn không hề biến đổi, hắn nhàn nhạt nói:
- Âm đoàn trưởng, người lại muốn đánh với ta một trận nửa? Hay là chuẩn bị cút ngay bây giờ.
Âm Thiên Kiệt lộ ra vẽ kinh ngạc trên mặt. Hắn nhìn Lý Dật một lượt, rồi gật đầu, nói:
- Được, Lý Thiếu gia quả nhiên có thứ để huênh hoang! Quả nhiên danh bất hư truyền! Ta đã nhớ rồi.
Bên ngoài cửa có thêm mấy tên Dong Binh lao vào, luống cuống khiên Ma Phàm ra ngoài. Âm Thiên Kiệt lại nhìn chăm chăm vào Lý Dật một lần nữa, cũng không nói gì thêm, xoay người bỏ đi.
Diệp Thanh Mã ngồi trên thượng tọa cơ hồ mĩm cười, hắn vổ tay, khẻ tiếng nói:
- Bản lĩnh giỏi lắm! Bản lĩnh giỏi lắm! Hôm nay nếu không tận mắt nhìn thấy, Diệp mổ tuyệt đối không thể tin, lại có Đấu giả có thể đấu lại với cấp Đấu Sư, còn một chiêu đánh bại, không tồi, không tồi…
Lý Dật nhàn nhạt cười:
- Diệp thiếu gia quá khen rồi, chút bản lĩnh của ta, sao có thể so bì được với hai vị? Ngươi nói đúng không? Long thiếu gia!
Long Ngạo Thiên gượng gạo cười, cơ hồ không ngờ đến Lý Dật lại có thể dọa, khiến Âm Thiên Kiệt đi mất như thế. Ánh mắt nhàn nhạt của Lý Dật lúc này nhìn hắn, khiến hắn giật thót tim, nhưng lại không nói ra được gì.
Lúc này không khí trong phòng cực kỳ cổ quái, ánh mắt của mấy nữ tử nhìn Lý Dật đã tràn ngập ánh sao. Còn Long Ngạo Thiên nhìn qua còn có chút gượng gạo. Còn về Diệp Thanh Mã, vẩn luôn là biểu hiện bình thản. Dường như cuộc chiến ngầm của Long Ngạo Thiên và Lý Dật, không hề có chút liên quan nào đến hắn.
Về phần Nhược Vân, lúc này nhìn vào bóng lưng của Lý Dật, trong khóe mắt hiện ra mấy phần tâm tư.
Lý Dật khẽ hít vào một hơi, cũng biết tình hình này cũng không phải là lúc ra tay với Long Ngạo Thiên. Hắn biết mình có thể lấy được mạng của hắn, nhưng có thể sắp xếp như vậy, hắn tám phần là đã tính kỷ, cho dù mình động thủ, cũng không thể nào làm gì được hắn.
Những người khác không biết, chỉ riêng Diệp Thanh Mã nhìn không rỏ cao thấp, nếu thật sự động thủ, bản thân có lẽ không phải là đối thủ của hắn.
Vì vậy, lúc này không phải lúc trở mặt.
Có điều Lý Dật cũng đã tính kỷ, chốn phong nguyệt như Thiên Hương Lầu nhiều người phức tạp, nếu bản thân không trở mặt, nhất thời Long Ngạo Thiên cũng hết cách với mình.
Lập tức, hắn không còn nhìn Long Ngạo Thiên nữa, nhãn thần chỉ hướng về Diệp Thanh Mã, nhàn nhạt nói:
- Được rồi, rượu đã uống rồi, kịch cũng đã xem hết rồi…. Không biết hôm nay diệp thiếu gia cố ý mời ta tới có chuyện gì, có phải cũng có thể nói rỏ rồi không?
Diệp Thanh mã nâng ly rượu trước mặt lên uống một hơi, hắn thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
- Ta mới đến Vạn Triều Thành này, đã nghe nói sự tích của Lý thiếu gia, vốn dĩ chỉ có rằng là lời đồn mà thôi, vì vậy muốn gặp thử cho biết. Hôm nay được gặp, đúng là danh bất hư truyền, vì vậy…. Diệp mỗ thật sự có việc muốn Lý Thiếu Gia suy nghĩ một chút.
Lý Dật mĩm cười, nói:
- Diệp thiếu gia cứ nói, đừng ngại.
Diệp Thanh Mã nhìn Lý Dật, sau chốc lát khẽ cười nói:
- Yêu cầu này có lẽ sẽ gây khó cho ngươi, nhưng lợi ít bên trong lại rất nhiều, vì vậy vẫn mong Lý thiếu gia ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỷ…. Không biết, Lý Dật thiếu gia nếu bắt đầu từ ngày hôm nay, bỏ đi một chữ Lý, từ nay gia nhập vào Diệp gia ta thì thế nào? Ta đúng lúc có một muội muội tương xứng với Lý thiếu gia, Diệp mổ nhận thấy, hai người thật rất xứng đôi….
Sắc mặt của Long Ngạo Thiên khẻ biến đổi, cơ hồ không ngờ đến chuyện lại phát triển theo hướng như vậy.
Ngay cả Lý Dật cũng không ngờ, cái gọi là yêu cầu của Diệp Thanh Mã lại là chuyện này.
- Diệp gia ở Đế Đô a!? một trong Tứ đại thế gia ở Đế đô a…
Lý Dật đưa tay sờ mũi, lẩm bẩm nói:
- Không biết rằng nếu ta gia nhập vào Diệp Gia, cũng được tính là đệ tử chi thứ của Diệp Gia chứ? Cũng có thể tu luyện Đấu kỷ cao thâm của Diệp Gia sao?
Diệp Thanh Mã nhàn nhạt cười nói:
- Dĩ nhiên không dễ dàng như vậy. Nhưng với thiên tư của Lý Thiếu gia, ở Diệp Gia ta e rằng chưa đầy mấy năm, thì sẽ có tư cách này. Còn về lợi ích khi vào Diệp Gia ta, ta cũng không cần phải giải thích nhiều chứ?
Lý Dật nhàn nhạt cười, khẽ tiếng nói:
- Diệp Thiếu gia…. Ngươi muốn ta bỏ đi thân phận thiếu gia chủ của Lý Gia, để vào Diệp Gia ngươi, đi làm một người chi thứ không khác nô bộc…. Ngươi có thấy? Đầu óc ngươi có vấn đề không? Hay là đầu óc ta có vấn đề?
Diệp Thanh Mã thở dài, lẩm bẩm nói:
- Ngươi đã nói như vậy, xem ra đầu óc của hai chúng ta không có vấn đề…. Chỉ có điều Lý thiếu gia không biết đã nghe nói qua một câu nói hay chưa, cây cao đứng giữa rừng tất sẽ bị gió mạnh thổi…. Lý Thiếu gia thiên tài như vậy, nếu không tìm một thế lực có bối cảnh tốt một chút để làm chỗ dựa, nếu như ngày nào đắc tội với một người nào đó, giữa đường bị chết đi, há chẳng phải đáng tiếc hay sao? Ta thấy thành tựu sau này của Lý Thiếu gia ngươi, chắc chắn là bất phàm a.
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Chỉ là không biết, người mà ta đắc tội, lúc này có bao gồm cả Diệp Gia ở Đế Đô không?
- Chuyện này à?
Diệp Thanh Mã cười ha hả:
- Chuyện này thỉ phải xem sự lựa chọn của Lý Thiếu gia ngươi rồi…. Đương nhiên ta cũng biết sự lựa chọn này rất khó khăn…. Nhưng, con người nhiều lúc lại không thể không lựa chọn. Vì vậy ta cho Lý thiếu gia ba ngày thời gian. Sau ba ngày, ta ở đại sảnh của Long gia cung hầu. Đến lúc đó quan hệ của chúng ta như thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Lý thiếu gia ngươi thôi.
Lý Dật nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Vậy thì thật sự phải cảm tạ hảo ý của Diệp thiếu gia rồi…. Ngươi yên tâm, cho dù là Diệp Thiếu gia hay Long Thiếu gia, ba ngày sau Lý Dật nhất định sẽ cho các ngươi một lời nói hoàn mỹ …
Ánh mắt của hai người chạm nhau, rồi đôi bên khẽ mĩm cười, sau đó nhanh chóng rời mắt đi. Sát ý nồng nặc ấy, dường như chưa từng tồn tại.
- Nếu đã như vậy, hôm nay Lý Dật xin cáo từ trước.
Lý Dật khẽ chấp tay, rồi tư thế chuẩn bị muốn đi.
Thế nhưng Diệp Thanh Mã còn chưa nói gì, Nhược Vân bên cạnh đã đi lên trước một bước, cắn răng nói:
- Lý Dật, hôm nay chàng lại đi sao? Chàng …. Chàng…hôm nay nếu chàng không giải thích cho ta, chàng đừng mong đi được.
Lý Dật thoáng ngây người. Nữ nhân này sẽ không ngu ngốc đến mức đó chứ? Biết rỏ bầu không khí không ổn rồi, còn đưa ra yêu cầu này…
Thế nhưng khi Lý Dật nhìn vào nàng, nàng nhanh chóng chớp mắt, chỉ có điều động tác của nàng hết sức bí mật, chỉ có một mình Lý Dật nhìn rỏ.
Lý Dật thoáng chần chừ, hắn không biết tiểu Lý Dật và nữ nhân này có chuyện gì, nhưng lúc này Nhược Vân hiển nhiên còn có suy nghĩ khác. Ngay lập tức Lý Dật ho khan một tiếng, nói:
- Vậy thì…
Nhược Vân không để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ kéo tay áo của hắn, rồi bước qua cánh cửa bên…
Phía sau, Diệp Thanh Mã cười ha ha, giọng nói từ xa xa vang tới:
- Nếu như Lý thiếu gia đã có hẹn với giai nhân, Diệp mổ dĩ nhiên sẽ không làm ác khách rồi…
oOo
Lý Dật chỉ khẻ nhíu mày, mặc cho Nhược Vân đưa mình vào một gian phòng được trang trí vô cùng tinh tế trang nhã, rồi ngồi bừa lên giường.
Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong giường, khiến Lý Dật tâm trí rối loạn. Ở trên chiếc bàn không xa còn có một lư hương, bên trong tỏa ra một làn khói uốn lượn.
Nhược Vân chầm chậm đi một vòng bên giường, nhãn thần đầy vẽ hoài nghi. Lý Dật cũng không lên tiếng, chỉ là muốn xem thử nữ nhân này muốn làm gì.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy không biết bao lâu sau, Nhược Vân mới khẻ thở dài. Tiếng thở dài còn mơ hồ mang theo một nổi niềm sầu ai và tâm sự chất chồng. Sau đó, nàng lấy một hộp ngọc từ trong một chiếc tủ trong góc phòng, đưa cho Lý Dật, nhàn nhạt nói:
- Thứ này là người khác tặng cho ta, nghe nói rất có ích với các loại thương thế, chàng uống vào đi.