Đấu Thần

Chương 696: Giam Lỏng




Đối diện với công kích của siêu phẩm thần binh, An Đức Lược cũng không dám sơ ý, huyết sắc song kiếm khẽ rung lên, hai đạo đấu khí hóa thành hình rồng, lao về phía Phá Thiên Kiếm.

Lý Dật đã ra tay, Băng Nữ sao có thể khoanh tay đứng nhìn, thân hình khẽ động, lao lên mấy mét, Thí Long Tiên đã ở trong tay, cuốn về phía An Đức Lược. An Đức Lược lại vung song kiếm lên, hai đạo đấu khí hình rồng lại bắn đi.

- Thiên Long Thư Hùng Kiếm. Băng Nữ, Lý Dật, cẩn thận.

Khí tức quỷ dị của huyết sắc song kiếm, Lý Dật đã sớm cảm nhận thấy, căn bản không cần La Tuyết Phong nhắc nhở. Ý niệm khống chế Phá Thiên Kiếm, tay lai giương Thiên Long Chi Cung lên, mấy tiếng vụt vụt vang lên, mũi tên đấu khí xuyên qua khe hở giữa khí tức của hai kiện siêu phẩm thần binh, lao về mặt của An Đức Lược. Có thể khiến Lý Dật cũng lúc sử dụng cửu phẩm và siêu phẩm thần binh, thể diện của An Đức Lược quả thực cũng rất lớn.

Đối diện với công kích sắc bén như vậy, An Đức Lược sắc mặt ngưng trọng, song kiếm hợp bích, đấu khí hình rồng không ngừng lao ra để đối phó với công kích của siêu phẩm thần binh. Tay phải là chỉ quyết rung động, dùng không gian chi lực phá vỡ mũi tên đấu khí của Lý Dật.

Có thể làm hiệu trưởng của La Lan Học Viện, thái độ ung dung của An Đức Lược khí đối diện với cường địch này là sự chứng minh thực lực tốt nhất. Thái độ ung dung này đương nhiên là được xây dựng trên cơ sở thực lực cường đại. Lý Dật biết rõ, nếu không thể duy trì được áp lực cường đại, một khí An Đức Lược phản kích, ba người ở đây cho dù không chết không bị trọng thương.

Đấu khí thôi động tới cực điểm, dưới sự tấn công điên cuồng của Lý Dật và Băng Nữ, màn đêm bị xé rách, tiếng đấu khí va chạm vào nhau không ngừng vang lên, quang mang của đấu khí soi sáng cả một vùng trời, rừng rậm cũng bị năng lượng cường hãn của đấu khí khiến cho tan nát.

Trong thời gian giằng co ngắn ngủi này, La Tuyết Phong cũng không rảnh rỗi, không kịp để ý tới điều tức thân thể đang bị trọng thương, La Tuyết Phong thủ quyết tung lên, tiếp đó thiên địa linh khí bốn phía nhanh chóng rung động, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh, tất cả cây cối đều bật gốc bay lên, tất cả tập kết quanh La Tuyết Phong, mộc nguyên tố bị hấp thu hết, hóa thành một đám quang mang không ngừng xoay tròn quanh La Tuyết Phong.

Thiên không đã hoàn toàn bị cây cối che khuất, vốn dĩ là đêm tối không có ánh trăng, bây giờ ngoài ánh sáng của đấu khí ra, cơ hồ không có bất cứ thứ ánh sáng gì khác. Trong khi La Tuyết Phong thôi động đấu kỹ, tất cả thực vật như sống lại, phát tán ra thứ khí tức quỷ dị.

Những hiện tượng kỳ lạ này biểu hiện một cách rõ rệt, đấu kỹ La Tuyết Phong sắp tung ra chính là bạch hổ đấu kỹ.

- Bạch hổ trung cấp, mộc chi cuồng bạo!

Cây cối bị hấp thu hết mộc nguyên tố trong nháy mắt biến thành cát bụi, tiếp đó sóng xung kích đấu kỹ lan ra bốn xung quanh, tất cả mộc nguyên tố bị hấp thu đều dung nhập vào trong bạch hổ đấu kỹ của La Tuyết Phong.

Từng đạo đấu khí màu xanh đột ngột xuất hiện trên tầng không phía trên An Đức Lược, sau đó hung hãn tấn công về phía An Đức Lược, chiêu bạch hổ đấu kỹ này thời gian chuẩn bị tương đối dài, kèm theo đó là nguồn năng lượng rất dồi dào. An Đức Lược đương nhiên biết sự lợi hại của Mục Chi Cuồng Bạo, nhưng lúc này đang bị hai kiện siêu phẩm thần binh, một kiện cửu cấp thần cung của Lý Dật và Băng Nữ giáp công, muốn phản công cũng phải mạo hiểm rất lớn.

An Đức Lược không hề muốn mạo hiểm như vậy, vốn dĩ chỉ định đợi đợt tấn công này qua đi, lại tìm cơ hội phản công, nhưng bạch hổ đấu kỹ của La Tuyết Phong khiến An Đức Lược thay đổi chủ ý, chịu thua thiệt dưới chiêu bạch hổ đấu kỹ này, chẳng thà liều mạng một phen.

Khi quầng sáng màu xanh tấn công tới đỉnh đầu An Đức Lược, An Đức Lược đột ngột thu huyết sắc song kiếm lại, không quản mọi đòn công kích của Lý Dật và Băng Nữ, thân hình né qua, tránh được đòn tấn công cuồng bạo nhất của bạch hổ đấu kỹ, đồng thời thủ quyết nhanh tới mức dường như không nhìn thấy ngón tay của hắn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy tiếng nổ lớn liên tục vang lên, năng lượng cơ hồ có thể hủy diệt tất cả mọi sinh vật trong lúc này đã lên tới cực điểm, siêu phẩm thần binh, bạch hổ đấu kỹ, toàn lực phản kích của Đấu Thánh cường giả.

Dưới lực lượng đó, không có ai có thể hoàn toàn kháng cự được, năng lượng cuồng bạo đã vượt ra ngoài khả năng chịu đựng của bốn người tại đây.

Dưới đòn công kích của Mộc Chi Cuồng Bạo, đồng thời với đòn phản kích toàn lực của An Đức Lược, Lý Dật cảm thấy mình như một mảnh lá giữa cơn cuồng phong, không tự chủ được bay đi, cỗ năng lượng không thể kháng cự đó chèn ép thân thể hắn, tựa hồ ép hắn thành đống thịt vụn. Lúc đó, Lý Dật đã cảm thấy rõ ràng, long lực do huyện hóa long huyết đã phát huy tác dụng. Long lực không cần khống chế, tự động tuôn ra, khiến cơ thể trở nên vô cùng dẻo dai cứng rắn, hóa giải lực công kích của cỗ năng lượng cực đại này.

Quầng sáng đấu khí và cát bụi dần tan đi, Lý Dật lúc này mới phát hiện ra, tình trạng của La Tuyết Phong lúc này đã thê thảm hơn rất nhiều so với lúc trước, nằm lăn ra đất, trên bộ quần áo rách rưới là những vết máu dài và thịt vụn, còn Băng Nữ đang bị treo trên một ngọn cây ở phía xa, đang bị ngất đi.

Còn An Đức Lược tựa hồ cũng không khá hơn là mấy, một chân quỳ dưới đất, thân thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên đã bị thua thiệt không nhỏ.

Trong tình trạng đó, tình trạng của Lý Dật là khá hơn tất cả, cơ hồ hoàn toàn không bị thương tổn gì.

- Lý Dật, ngươi, ngươi không bị gì sao?

Thấy khí tức của Lý Dật vẫn rất bình ổn, đứng sừng sững giữa hố sâu do bạch hổ đấu kỹ tạo nên, An Đức Lược có chút không tin vào mắt mình. Dù thế nào hắn cũng là một Đấu Thánh cường giả, một Đấu Thánh cường giả còn bị tổn thương mấy đoạn kinh mạch và xương cốt, Lý Dật chỉ là một Đấu Tôn cường giả, tại sao lại có thể bình an vô sự được?

- Rất kỳ lạ sao? Ta đã dám lừa ngươi, đương nhiên là có chỗ dựa của ta!

Lý Dật cười, nhưng lại không tiếp tục tấn công An Đức Lược, dù sao đó cũng là một Đấu Thánh cường giả, Lý Dật hắn muốn đối phó với một Đấu Thánh cường giả, quả thực vẫn chưa đủ sức.

Đối diện với thái độ mỉa mai của Lý Dật, vẻ mặt An Đức Lược vô cùng khó coi, đột nhiên, An Đức Lược lắng tai nghe trong giây lát, sau đó chân đạp mạnh xuống đất, thân hình nhảy lên trên không, rồi không nói thêm một câu, thân hình biến mất vào màn đêm.

Thấy An Đức Lược đã bỏ đi, Lý Dật mới thở phào một cái! Thật là nguy hiểm! Nguy hiểm tối nay cuối cùng cũng đã vượt qua.

Giây lát sau, mấy gã cự long xuất hiện trong khu rừng đã vô cùng đổ nát, đi đầu chính là tướng quân của Long Tộc. Ngân dực cự long nhìn Lý Dật đầy ẩn ý, hỏi:

- Thế này là thế nào? Hủy hoại Long Đảo không phải là hành vi đáng khen ngợi!

- Thật là xin lỗi, ta và bạn ta đang thử một chiêu bạch hổ đấu kỹ.

- Tựa hồ, bạn ngươi còn bị thương.

Long Tộc tướng quân hiển nhiên không tin lời nói của Lý Dật, nhưng nếu đã không phát hiện được người ngoài nào, Long Tộc tướng quân cũng khẽ yên tâm, giọng điệu cảnh cáo nói:

- Nửa đêm tu luyện đấu kỹ không phải là một thói quen tốt. Lý Dật các hạ, có gì cần chúng ta giúp không?

- Đúng thế, bạn ta bị trọng thương, để làm giảm bớt sự đau đớn của hắn, long tướng quân, xin hãy một lần triệt để giải quyết cho hắn vĩnh viễn không còn đau đớn nữa nhé.

Băng Nữ đang bị hôn mê, lúc này là thời cơ tốt nhất để giải quyết La Tuyết Phong, Lý Dật đương nhiên không thể bỏ qua một cơ hội như vậy.

- Rất vui lòng! Hơn nữa ta cũng đã từng nói, ta rất không thích tên tiểu tử này.

Long tướng quân quay đầu ra hiệu với hai gã thị vệ, thân ảnh của hai gã cự long liền bao trùm lấy La Tuyết Phong. Long Tộc không có ý thức tu luyện đấu khí mà thường thích sử dụng lực lượng, giết người cũng như vậy. Hai gã cự long dùng bàn tay nhỏ nhắn tới mức rất không hài hòa với thân hình to lớn của bọn chúng cầm lấy đầu và hai chân của La Tuyết Phong, định xé La Tuyết Phong ra thành hai mảnh.

Xem ai còn có thể cứu ngươi. Lý Dật trong lòng thầm nhĩ. Tuy ngươi là đối thủ ta tôn trọng nhất cho tới thời điểm này, nhưng ngươi cũng buộc phải chết.

Đúng lúc hai gã cự long đang định ra tay xé nát La Tuyết Phong ra, một thanh âm uy nghiêm từ trong không trung truyền tới:

- Khoan đã!

Tiếp đó, một thân ảnh to lớn đáp xuống, khi Lý Dật nhìn rõ đó là tộc trưởng của Long Tộc thì hai gã cự long đã đặt La Tuyết Phong xuống, cung kính hướng về phía tộc trưởng, chờ đợi mệnh lệnh.

Cuộc hỗn chiến này làm kinh động tới tộc trưởng Long Tộc cũng là chuyện sớm muộn, Lý Dật cũng không cảm thấy bất ngờ, bất ngờ là không hiểu vì sao tộc trưởng long tộc lại ngăn cản việc giết La Tuyết Phong. La Tuyết Phong đối với tộc trưởng long tộc mà nói không hề có ý nghĩa gì, còn chính mình lại có liên quan tới việc Long Tộc có còn phải tiếp tục chịu nỗi khổ của kẻ ngục tốt hay không.

- Tộc trưởng tôn kính, rất xin lỗi đã làm phiền ngươi nghỉ ngơi, đây chỉ là bất ngờ nho nhỏ, hơn nữa đã kết thúc rồi.

Lão long không thèm để ý tới Lý Dật, chỉ chăm chú nhìn hiện trường ngổn ngang, đặc biệt là hố lớn do bạch hổ đấu kỹ tạo nên, một lúc sau mới lạnh lùng nói:

- Sự việc e rằng không đơn giản như vậy, ngoài ba người ra, còn có nhân loại từng xuất hiện. Hắn là ai?

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của lão long, Lý Dật biết, muốn che giấu được vị tộc trưởng Long Tộc này e rằng không hề dễ dàng, thực ra cũng không phải Lý Dật muốn che giấu cho An Đức Lược, mà hắn biết rằng quan hệ của hắn và Long Tộc lúc này cũng rất phức tạp, bất cứ sự việc gì cũng đều có thể khiến Long Tộc cảnh giác, do vậy mới chịu thà liều lĩnh liên hợp cũng với La Tuyết Phong, Băng Nữ đối phó với An Đức Lược cũng không chịu để cho Long Tộc nhúng tay vào việc này.

Lúc này, nghe tộc trưởng Long Tộc hỏi như vậy, Lý Dật mới trả lời:

- Đúng vậy, quả thực còn có một Đấu Thánh cường giả tới đây, hắn là sư phụ của La Tuyết Phong, hiệu trưởng của La Lan Học Viện, An Đức Lược tiên sinh, nhưng hắn hiện tại đã bị chúng ta đánh chạy đi rồi.

Cố ý nói tới quan hệ của La Tuyết Phong và An Đức Lược chứ không phải Thiên Ma Đấu Khí, hiển nhiên là để tộc trưởng Long Tộc cho rằng An Đức Lược tới Long Đảo là để cứu La Tuyết Phong.

- Lý Dật, gặp phải chuyện như vậy, hiển nhiên ngươi nên thông báo cho Long Tộc chúng ta, chứ không phải mạo hiểm đi đối đầu với một cường giả đẳng cấp cao hơn ngươi. Phải biết rằng, sinh mạng của ngươi hiện tại không chỉ thuộc về ngươi, mà còn thuộc về Long Tộc, bất cứ sự uy hiếp nào tới tính mạng của ngươi đều phải tránh đi. Do hành vi mạo hiểm của ngươi tối nay, Long Tộc bắt buộc phải có hành vi trừng phạt thích hợp.

Tộc Trưởng trầm ngâm trong giây lát, tựa hồ đang suy nghĩ hình thức trừng phạt.

Tộc Trưởng rõ ràng đang muốn mượn cớ để hạ chế mình đây mà, Lý Dật mặt lạnh lùng:

- Tộc Trưởng đại nhân định trừng phạt ta thế nào?

- Từ bây giờ ngoài long đạo sư đưa ngươi ra ngoài tu luyện, ngươi và bạn bè của ngươi đều không được rời không nơi ở một bước, nếu không, mỗi khi các ngươi phạm một sai sót, Long Tộc sẽ giết một người bạn của ngươi.

Tộc Trưởng trịnh trọng nói.

Quả nhiên là muốn hạn chế tự do của Lý Dật, điều này tương đương với giam lỏng, nếu là người khác Lý Dật đã sớm nổi nóng rồi, nhưng do tình thế hiện nay đang ở trên Long Đảo của Long Tộc, vị Tộc Trưởng này là đấng tối cao, Lý Dật cũng chỉ nhún nhún vai, nhìn về phía Băng Nữ vẫn đang bất tỉnh ở trên cây, nói:

- Long Tộc cao quý thích chối bỏ trách nhiệm như vậy hay sao? Rõ ràng là các ngươi phòng thủ không tốt, để cho nhân loại cường giả lên đảo, suýt nữa lấy mạng của ta, bây giờ lại muốn trừng phạt ta.

Băng Nữ cũng bị thua thiệt không nhỏ, Lý Dật kiểm tra thấy kinh mạch nàng ta cũng bị chấn vỡ mấy nơi, toàn thân bị gãy mấy đốt xương. Ôm lấy Băng Nữ, Lý Dật đi về phía nơi ở, cũng không thèm để ý Long Tộc xử lý La Tuyết Phong thế nào.