Đấu Thần

Chương 662: Con Bạc, Tửu Quỷ




Đám người Lý Dật vẫn chưa kịp hoàn hồn thì một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện ở cửa động, dựa vào ánh sáng của đống lửa có thể nhìn thấy người đó rất cao lớn, nhưng tướng mạo lại rất xấu xí, lếch tha lếch thếch, bộ râu dài như bụi rậm che gần kín khuôn mặt, khiến người khác không thể đoán ra được tướng mạo thực sự cũng như tuổi tác cụ thể của hắn.

Khi gã râu rậm xuất hiện, Lý Dật, La Tuyết Phong, Tác Mã Lý, Ánh Vũ Tình cùng đứng bật dậy, đứng thành hàng, dáng vẻ cảnh giác nhìn chăm chú vị khách không mời mà tới này. Chỉ có Tạp Lí Lộ Tư là trốn ở phía sau, sợ hãi nhìn ra phía trước.

- Tiền bối là ai?

La Tuyết Phong dáng vẻ cung kính hỏi.

Quái nhân đó không thèm để ý đến câu hỏi của hắn, cũng chẳng thèm để ý đến bốn cường giả đang sẵn sàng ra tay mà bước thẳng đến cạnh đống lửa, ánh mắt sáng rực, cầm lấy bình ngọc ở cạnh đống lửa lên, dốc ngược uống sạch chút long tửu còn sót lại, sau đó dáng vẻ tiếc nuối nhìn ra bốn xung quanh:

- Còn không? Còn nữa không?

- Rất tiếc, hết rồi!

Tác Mã Lý vốn là kẻ keo kiệt, sợ La Tuyết Phong và Lý Dật lên tiếng trước, vội đáp.

- Thực sự hết rồi sao?

Gã râu rậm dáng vẻ vô cùng thất vọng, rồi đột nhìn giơ tay ra, năm ngón tay mở rộng, tựa hồ có một lực hút cực mạnh đem Tác Mã Lý hút vào trong tay hắn.

Tác Mã Lý dù sao cũng là Đấu Hoàng cường giả, vậy mà bị hút như vậy, không kịp phản ứng gì thì đã nằm trong tay gã râu rậm. Thấy Tác Mã Lý đã bị gã râu rậm khống chế, đám người Lý Dật sắc mặt đại biến, nhưng lại lo sợ mà không dám ra tay.

Gã râu rậm bắt được Tác Mã Lý, không nói năng gì, chỉ lấy tay bóp mạnh cằm Tác Mã Lý, mồm Tác Mã Lý liền mở rộng ra, sau đó một cảnh tượng vô cùng bất ngờ liền xuất hiện, khiến Ánh Vũ Tình cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Gã râu rậm thè lưỡi vào mồm Tác Mã Lý, không ngừng liếm láp.

- Rượu ngon, rượu ngon! Đúng là long tửu!

Gã râu rậm liếm sạch chút rượu còn sót lại trong miệng Tác Mã Lý, sau đó mới buông tay vứt gã hải tặc Tác Mã Lý ra, sau đó ánh mắt nhìn về phía đám người Lý Dật.

- Trên người hắn còn long tửu!

Cơ hồ cùng một lúc, Lý Dật, La Tuyết Phong, Ánh Vũ Tình cùng chỉ về phía Tác Mã Lý, ba người này thà phản bội bạn bè còn hơn là để lưỡi của gã râu rậm liếm láp ở trong miệng của mình.

- Khốn kiếp!

Tác Mã Lý vô cùng tức giận, ánh mắt long lên sòng sọc:

- Các vị, ta vô cùng vinh dự vì có những người bạn như các vị.

Lý Dật tươi cười bước lại, vỗ vỗ vai Tác Mã Lý:

- Tình thế bất đắc dĩ, ha ha, Tác Mã Lý lão huynh, thực ra bọn ta cũng rất muốn nếm thử long tửu của ngươi, ha ha.

Gã râu rậm vội vàng đẩy Lý Dật ra, tóm lấy vai Tác Mã Lý, vội vàng hỏi:

- Rượu đâu? Rượu ở đâu? Ngươi nói mau, ta không đánh ngươi.

Thấy gã râu rậm đẩy mình ra, Lý Dật cũng muốn thăm dò thử xem, thôi động đấu khí, tuôn vào vị trí mà gã râu rậm đã tiếp xúc với thân thể mình. Với cỗ lực lượng này, cho dù là một gã Đấu Hoàng cường giả thì cũng bị chấn bay đi, nhưng gã râu rậm lại giống như không hề hay biết, cũng không thấy hắn thôi động đấu khí, chỉ nhẹ nhàng đẩy Lý Dật sang một bên.

Gã râu rậm không có cảm giác gì, nhưng La Tuyết Phong thì lại nhìn thấy rất rõ ràng, khẽ hỏi:

- Thế nào?

Lý Dật cười khổ lắc đầu, chỉ nói mấy chữ:

- Cao thâm khôn lường.

Có thể được Lý Dật đánh giá như vậy, La Tuyết Phong đột nhiên nhíu mày lại, một cường giả chưa rõ là bạn là thù như vậy, hiện nay không phải là chuyện đùa.

- Gã râu rậm, rượu của chúng ta không thể uống không được.

Ánh Vũ Tình đột nhiên bước lên hai bước, mỉm cười nói:

- Ngươi thích uống rượu như vậy, chắc cũng biết ích lợi, cũng như sự hiếm có của long tửu, dựa vào đâu chúng ta phải đưa rượu cho ngươi uống?

Nói như vậy khiến gã râu rậm đột nhiên ngẩn người ra, nói:

- Ta đã hơn sáu chục năm chưa được uống rượu rồi, các ngươi có rượu, ta đương nhiên phải uống.

- Lạ thật, sáu chục năm ngươi chưa được uống rượu thì có liên quan gì tới chúng ta?

- Ta không biết, dù thế nào thì rượu của các ngươi phải đưa hết cho ta.

Gã râu rậm mắt lộ hung quang, ngang ngược nói, tựa hồ không được uống rượu thì sẽ xông lên liều mạng.

Ánh Vũ Tình vẫn không hề sợ hãi, nói:

- Sao, muốn đánh nhau? Nếu ngươi muốn cướp, chúng ta dù không đánh lại ngươi, lẽ nào còn không kịp đổ rượu vào trong đống lửa hay sao, ngươi có cần thử không?

Gã râu rậm ngẩn người ra một lúc, bộ râu rậm che hết khuôn mặt nên cũng không biết gã đang nghĩ gì, thân hình đột nhiên lao lên, tốc độ vượt ra ngoài sự tưởng tượng của đám người Lý Dật.

- Ta thử rồi, hình như các ngươi không có thời gian để đổ rượu vào trong đống lửa.

Gã râu rậm một tay bóp chặt gáy Tác Mã Lý, dáng vẻ đắc ý nói.

- Ha ha, ngươi mắc lừa rồi, thực ra rượu ở chỗ ta. Có muốn thử không?

Ánh Vũ Tình ứng biến rất nhanh, lôi hũ rượu vốn định uống ra, giơ lên trên đống lửa đang cháy rừng rực.

- Nha đầu giảo hoạt thật.

Gã râu rậm đành thả Tác Mã Lý ra, giọng điệu đột nhiên thay đổi, có chút dỗ dành:

- Cô nương tốt, phải thế nào mới chịu đưa rượu cho ta?

Đôi mắt Ánh Vũ Tình chuyển động rất nhanh, cười nói:

- Nhìn bộ dạng rách rưới của ngươi, hình như cũng chẳng có kim tệ để đổi. Nếu không thì thế này, ta có thể đưa rượu cho ngươi, ngươi phải đồng ý giúp ta ba việc, coi như tiền mua rượu, thế nào?

- Ai bảo ta không có kim tệ?

Gã râu rậm liền sờ mó trên bộ quần áo rách rưới, bộ quần áo đó hình như cũng đã mấy chục năm chưa giặt, vừa rách rưới vừa bẩn thỉu, lại còn có mùi rất kỳ quái. Tìm khắp mọi túi trên người nhưng cũng không kiếm được nổi đồng kim tệ nào.

- Tinh tạp của ta chắc là mất mất rồi, khỉ thật, ở chỗ quái quỷ này, tinh tạp cũng là thứ bỏ đi, ta cũng không ngờ nó còn có tác dụng.

Gã râu rậm thất vọng nói:

- Vậy ngươi nói xem ba việc cần ta giúp là gì, khó quá ta không làm đâu.

- Đương nhiên là không quá khó. Chuyện thứ nhất là ngươi nói xem tên tuổi lai lịch của ngươi thế nào, sao lại ở chỗ này?

Việc này quả thực không khó, gã râu rậm cũng không nghĩ ngợi gì, đáp luôn:

- Ta tên là... khỉ thật, ta tên là gì nhỉ? Ta cũng quên rồi, chỉ biết là mọi người thường gọi ta bằng hai biệt danh, một là gã ma men, hai là tay cờ bạc, các ngươi thấy cái tên nào dễ gọi thì gọi vậy. Ta bị đày từ Thần Chi Lĩnh Vực tới đây, mẹ kiếp, ta thật là may mắn, mấy ngàn năm nay ta là người đầu tiên phạm phải cấm luật của Thần Chi Lĩnh Vực, ta một mình ở đây đã năm mươi năm rồi, có lẽ là sáu mươi năm, ai mà biết được chứ. Dù sao thì lúc ta bị đày tới đây vẫn chưa có râu.

- Ngươi là người của Thần Chi Lĩnh Vực?

La Tuyết Phong vô cùng ngạc nhiên, cũng vô cùng vui mừng, đây quả thực là món quà mà vạn thần đã ban cho bọn chúng, đang định đi tới Thần Chi Lĩnh Vực thì vạn thần lại đem gã này tới đây.

- Đương nhiên, ta từ nhỏ đã sống tại Thần Chi Lĩnh Vực, có vấn đề gì sao?

- Không có gì! Tửu Quỷ!

Ánh Vũ Tình cười nói:

- Ta gọi ngươi là Tửu Quỷ vậy, ta hỏi ngươi, nơi này cách thần chi lĩnh vực bao xa, sao ngươi không tìm cách quay về?

- Quay về! Sao ta không muốn chứ, vấn đề là nơi này và Thần Chi Lĩnh Vực ngăn cách bởi băng hải vời vợi, quái thú trong băng hải, ngươi thực sự không thể tưởng tượng nổi nó lớn thế nào đâu, khốn kiếp, ta đã từng gặp một con cá, mắt nó to bằng một trái núi ở trước mặt vậy.

Những lời này của gã râu rậm Tửu Quỷ khiến Lý Dật, La Tuyết Phong đột nhiên vô cùng thất vọng.

Thực lực của gã râu rậm Tửu Quỷ này tuyệt đối không kém hơn năm người bọn chúng, ngay cả hắn cũng không dám thử vượt biển quay lại Thần Chi Lĩnh Vực thì đủ thấy khó khăn thế nào. Mắt to bằng trái núi, cho dù không phải là ma thú thì lực lượng đó, con người nhỏ bé cũng không thể chống chọi lại nổi.

- Cầm lấy đi! Còn có hai việc ta chưa nghĩ ra, sau này nói tiếp!

Ánh Vũ Tình cũng vô cùng thất vọng, ném hũ rượu cho Tửu Quỷ.

Tửu Quỷ cầm lấy hũ rượu, ánh mắt lóe lên, nói:

- Ta đã trả lời các ngươi không chỉ ba câu hỏi rồi, còn nợ ngươi cái gì chứ? Hũ rượu này vốn phải thuộc về ta.

Nói xong bóc nắp hũ rượu ra, ngửa cổ lên tu, sắc mặt đột biến, quát Ánh Vũ Tình:

- Nha đầu, người lừa ta, đây căn bản không phải là long tửu.

- Chơi xấu sẽ không có kết cục tốt, rõ ràng đã đồng ý ba việc với ta, ta cũng không nói một câu hỏi là một việc.

- Ta chơi xấu gì nào, rõ ràng ngươi lừa ta trước.

- Được rồi, đừng cãi nhau nữa.

Tác Mã Lý đột nhiên lên tiếng, nói với Tửu Quỷ:

- Ngươi chẳng phải còn có một biệt hiệu nữa là tay cờ bạc hay sao, xem ra rất thích cờ bạc. Chi bằng chúng ta cược một ván, nếu ngươi thắng thì long tửu là của ngươi hết, nếu ngươi thua thì sau này ngươi phải nghe theo ta.

- Ha ha, cược thế nào? Không sai, cả đời ta chỉ có hai sở thích, rượu và cờ bạc.

Gã râu rậm lôi từ trong bộ quần áo bẩn thỉu ra ba viên xúc xắc:

- Cược to nhỏ đi?

Tinh tạp mất rồi mà ba viên xúc xắc này vẫn còn, có thể thấy trong mắt Tửu Quỷ, ba viên xúc xắc này còn quan trọng hơn nhiều.

- Chúng ta không chơi trò này.

Tác Mã Lý xua xua tay, cười nói:

- Long tửu là chí tôn trong các loại rượu, nếu chỉ dựa vào mấy viên xúc xắc và vận may để thắng thì thật là hạ nhục cực phẩm thần vật như vậy. Thế này đi, nếu đã đánh cược thì cược lớn một chút, cược khó một chút, như vậy mới thú vị, có phải không?

Tửu Quỷ hiển nhiên cũng rất có hứng thú, nhưng tên này cũng không ngốc, sợ Tác Mã Lý giở trò gì nên thận trọng nói:

- Ngươi nói trước xem cược gì nào?

- Trò cược này đối với ngươi cũng có rất nhiều lợi lộc, chúng ta cược xem chúng ta có thể bình an đến Thần Chi Lĩnh Vực được hay không!

Tửu Quỷ ngẩn người ra, một lúc sau mới nói:

- Cái gì, các ngươi muốn tới Thần Chi Lĩnh Vực, chỉ dựa vào mấy tên nhóc các ngươi? Đùa hay sao?

- Không phải đùa, cho dù ngươi không cược với ta, chúng ta cũng sẽ đi.

Tác Mã Lý nghiêm túc nói, không hề có chút đùa cợt.

- Các ngươi dựa vào cái gì để đi chứ, phải biết rằng nơi này và băng hải đều có cấm chế, không thể nào bay được.

- Đóng thuyền!

Tác Mã Lý tự tin cười nói.

Thái độ tự tin này khiến Lý Dật và La Tuyết Phong cũng nhen nhóm lại chút hi vọng. Đúng thế, sao có thể quên Tác Mã Lý nhỉ, Tác Mã Lý là ai, là tướng cướp biển mà.

- Đóng thuyền? Dựa vào mấy người các ngươi mà có thể đóng được thuyền vượt biển hay sao?

- Vậy nên mới khó, ngươi nói trước xem có cược hay không nào?

Tửu Quỷ ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

- Không cược, ván cược này không công bằng, nếu ta thua thì không có rượu uống, nếu ta thắng, e rằng các ngươi cũng chôn thây trong lòng biển, còn có long tửu nào chứ. Tiểu tử, đừng có lừa gạt ta.

- Đúng là có chút không công bằng.

Tác Mã Lý mỉm cười.

- Nếu không thì thế này, nếu chúng ta thất bại thì cũng không sao, trước khi chết nhất định sẽ đưa rượu cho ngươi, nếu thành công thì rượu cũng sẽ đưa cho ngươi, nhưng sau này ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Thế nào, công bằng chưa?