Đấu Thần

Chương 610: Thăng Long Quyển Trục




Không nghe ra thái độ của linh hồn thể đó, Lý Dật quay sang phía Xà Tôn Giả, nói:

- Bạn của ngươi dường như không được thân thiện cho lắm.

- Tiểu tử không được làm càn, hắn là Tước Linh sư bá của ngươi, đi chào sư bá ngươi đi.

Xà Tôn Giả đưa tay vẫy Lý Dật, ngữ khí đầy vẻ ám muội.

- A, A Xà, không tồi, thu được một đệ tử tốt như vậy, vừa tới đã diệt bốn con ma thú của ta, Đấu Hoàng cảnh giới đã có thực lực như vậy, chắc là có thần binh lợi khí gì phải không?

- Sư bá quả nhiên lợi hại.

Lý Dật không khỏi khen một tiếng, lại nói tiếp:

- Sư điệt không biết là thú cưng của sư bá, xuống tay hơi nhanh, mong sư bá lượng thứ.

- Mấy con ma thú cấp năm, tuy nuôi dưỡng không dễ, nhưng cũng không là gì cả. Lý Dật, sư bá và ngươi làm một vụ trao đổi, thế nào?

- Sư bá chê cười rồi, ngươi có việc gì cứ sai bảo, Lý Dật nhất định sẽ làm, nói gì đến trao đổi chứ.

Lý Dật khách khí đáp, loại quái vật như vậy, có thể kính trọng một chút cũng tốt.

Một lúc sau, ở trong phong ấn tinh thể mới truyền ra tiếng thở dài:

- Ôi, xem ra sư phụ ngươi vẫn chưa nói với ngươi chuyện trong môn phái, có muốn nghe chuyện của mấy ngàn năm trước hay không?

Xà Tôn Giả nói:

- Sư huynh, Lý Dật tuy gọi ta là sư phụ, thực ra chúng ta cũng chỉ là làm cuộc trao đổi, hắn cung cấp Thiên Ma Đấu Khí cho ta, còn ta sẽ giúp hắn những lúc quan trọng. Do vậy nói một cách nghiêm túc, hắn không phải đồ đệ của ta, có lẽ là bạn vong niên thì đúng hơn. Những việc đã qua đó, không cần nói cũng được.

Tước Linh sư bá tựa hồ không nghe thấy tiếng của Xà Tôn Giả, chỉ buồn bã nói:

- Năm xưa, ta và sư phụ Xà Linh của ngươi, còn có sư thúc Thiền Linh của ngươi cùng là môn hạ của sư gia ngươi, lúc đó chúng ta vô cùng hòa thuận, cho dù là huynh đệ ruột thịt e rằng cũng không thể thân thiết như vậy. Đáng tiếc, lòng người như mây trôi, sư gia vừa qua đời, ba đồ đệ của hắn không nghĩ cách làm thế nào để báo thù cho hắn, mà trở mặt với nhau, ta lúc đó thực lực mạnh nhất, sư phụ sư thúc của người đương nhiên không phải là đối thủ, do vậy nên đã liên thủ phong ấn ta ở đây. Lý Dật, biết sư phụ ngươi là hạng người thế nào rồi chứ. Hừ hừ, đúng là báo ứng, A Xà, ngươi bây giờ cũng chỉ là một tia tàn hồn, như vậy, đến nay ngươi vẫn chưa tìm thấy Thăng Long quyển trục phải không?

Xà Tôn Giả nói:

- Có lẽ Thăng Long quyển trục bản thân chỉ là một truyền thuyết, vì một truyền thuyết hoang đường, ba huynh đệ chúng ta cũng không đáng phải như vậy. Sư huynh cũng không cần nói xấu ta trước mặt Lý Dật, lúc đó nếu ta và A Thiền không phong ấn ngươi ở đây, e rằng bây giờ nằm dưới đáy hồ sẽ là ta và A Thiền.

- Ha ha, A Xà vẫn thẳng thắn như năm xưa, không sai, bao nhiêu năm nay, ta cũng không trách các ngươi, có trách thì chỉ trách thực lực của ta chưa đủ để đánh bại ngươi và A Thiền liên thủ. Vậy lần này ngươi tới là muốn thấy ta phá giải phong ấn hay chưa, hay vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm Thăng Long quyển trục ở trong mộ của sư phụ?

- Không giấu sư huynh, lần này tới dãy núi Tạp Khắc Tư hoàn toàn là ngẫu nhiên, không phải để kiểm tra phong ấn của sư huynh, cũng không phải vì Thăng Long quyển trục, không tin sư huynh có thể hỏi Lý Dật.

Lý Dật không cần hỏi đã chủ động giải thích hộ Xà Tôn Giả:

- Sư phụ nói không sai, bởi sư điệt và mấy tên học sinh của La Lan Học Viện bị kẻ thù truy sát, đành phải vào sâu trong lòng dãy núi Tạp Khắc Tư, kết quả là bị một con ma quy khốn kiếp mang tới hồ Hắc Thủy này. Sư phụ cũng không ngờ rằng lại có chuyện này.

Từ ngữ khí của Lý Dật không hề phát hiện ra chút dấu hiệu không thành thật gì, Tước Linh sư bá trầm ngâm rồi coi như chấp nhận, lại buồn bã nói:

- A Thiền đâu? Hắn sao không tới?

- Sư huynh e rằng không ngờ được, năm xưa kẻ yếu nhất trong sư môn như A Thiền, hiện tại không những còn sống, không giống chúng ta chỉ là một tia tàn hồn sống chui lủi, hơn nữa còn sống rất thoải mái, ta bây giờ gặp hắn cũng chỉ có thể trốn chạy mà thôi.

- Ha ha, sao, ngươi và A Thiền cũng trở mặt rồi sao? Đúng là báo ứng! Đây là báo ứng của sư huynh đệ chúng ta. Thiên Ma Đấu Khí, lẽ nào thực sự phải vô tình vô nghĩa mới có thể đạt tới cảnh giới chí tôn hay sao?

Tước Linh sư bá đột nhiên cao giọng nói, giọng nói tràn ngập vẻ tang thương.

Hai lão quái vật nhớ về những ký ức tốt đẹp, Lý Dật đương nhiên không xen vào được, thấy tình hình có chút trầm mặc mới chầm chậm hỏi:

- Sư phụ, Thăng Long quyển trục đó là thứ gì vậy, là công pháp đấu kỹ vô cùng lợi hại hay sao?

Xà Tôn Giả đáp:

- Không phải công pháp cũng không phải đấu kỹ, tam đại trường sinh quyển trục thời thượng cổ là Thăng Long, Niết Phượng, Bàn Nhược, Đấu Thần cường giả nếu muốn đột phá thành Phong Hào Đấu Thần bất tử bất diệt thì phải đoạt được một trong ba quyển trục đó. Nghe nói Thăng Long quyển trục này ở trong tay sư gia ngươi, đáng tiếc là cho dù đoạt được thì có thể làm gì chứ, nghĩ kỹ lại, đúng là vì mấy lời đồn đại đó mà đã khiến sư gia ngươi mất mạng.

Phong Hào Đấu Thần bất tử bất diệt, đó là cảnh giới nào? Cũng khó trách ba sư huynh đệ trở mặt với nhau, Lý Dật thầm thở dài, tam đại trường sinh quyển trục này tựa hồ chưa hề nghe thấy ai nói tới, có lẽ là do thời đại quá xa xưa nên đã bị thất truyền, bởi vậy cũng không ai nhắc tới nữa. Theo như Xà Tôn Giả nói, Đấu Thần muốn trở thành Phong Hào Đấu Thần thì phải dùng một trong ba trường sinh quyển trục, nói như vậy, ba trường sinh quyển trục mà không xuất hiện, thế giới này sẽ không thể lại xuất hiện Phong Hào Đấu Thần nữa.

Tuy với thực lực hiện tại của Lý Dật, cách Đấu Thần cảnh giới vẫn còn rất xa, nhưng chỉ cần là cường giả tu luyện đấu khí, nghe thấy bốn chữ bất tử bất diệt e rằng đều sục sôi nhiệt huyết, cho dù phải liều mạng thì cũng phải giành lấy trường sinh quyển trục quyết không rời khỏi tay.

- Lý Dật, Thăng Long quyển trục cho dù bây giờ có nhét vào tay ngươi, trừ việc mang lại họa sát thân cho ngươi thì e rằng không có tác dụng gì khác. Chi bằng làm cuộc trao đổi thực tế hơn, thế nào?

Tước Linh sư bá tựa hồ đã từ trong những ký ức đẹp đẽ quay trở lại hiện thực, ngữ khí đã trở lại bình thường.

- Sư bá nói nghe xem.

- Trao đổi rất đơn giản, ngươi ở lại đây, truyền Thiên Ma Đấu Khí cho ta, đợi ta phá phong ấn ra, ta đem công pháp đấu kỹ của ta dạy hết cho ngươi.

- Công pháp đấu kỹ sao?

Lý Dật có vẻ không hài lòng:

- Trong dung giới của ta còn mấy bộ công pháp đấu kỹ cấp Bạch Hổ, vẫn chưa có thời gian nghiên cứu.

- Hừ, sư phụ ngươi để ngươi tuy luyện công pháp đấu kỹ cấp Bạch Hổ sao? Làm hỏng đồ đệ, nếu ngươi tu luyện công pháp đấu kỹ cấp Thanh Long, thành tựu chắc chắn sẽ vượt xa hiện tại.

Công pháp đấu kỹ cấp Thăng Long? Lý Dật thừa nhận, quả thực có chút động lòng với điều kiện đó. Tuy nhiên, trao đổi này sao nghe có vẻ không đáng tin lắm, chưa nói tới mức độ đáng tin của Tước Linh sư bá thế nào, sư phụ Xà Tôn Giả của mình có lẽ cũng sẽ không để trao đổi được hoàn thành.

Không nghe thấy Lý Dật đồng ý, Tước Linh sư bá cho rằng điều kiện chưa đủ hấp dẫn, tiếp tục nói:

- Ngoài công pháp đấu kỹ, ta còn có thể làm ba việc cho ngươi, bất cứ việc khó khăn như thế nào.

- Điều kiện này quả thực hấp dẫn.

Lý Dật nhấp nhấp môi, tựa hồ lập tức sẽ đồng ý, nhưng rồi lại không quyết định được. Xà Tôn Giả lại không nói gì, thản nhiên nhìn Lý Dật.

- Lý Dật, ngươi không cần sợ sư phụ ngươi, hắn bây giờ chỉ là một tia tàn hồn, tuy tự do hơn ta một chút, nhưng muốn làm loạn ở đây thì cũng không thể làm nổi. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể khiến sư phụ ngươi lập tức biến mất.

Nói tới đây, ngữ khí của Tước Linh sư bá đã có vài phần khẩn cầu.

Một tia linh hồn chi lực bị phong ấn mấy ngàn năm mà vẫn không tiêu tán, tu vi của Tước Linh sư bá này năm xưa cũng thực sự khủng bố, đáng tiếc là hổ xuống đồng bằng bị chó coi khinh, hiện tại không ngờ lại phải đi khẩn cầu một Đấu Hoàng cường giả nhỏ bé.

- Lý Dật, ngươi tự làm chủ đi, bổn tôn tuyệt không can thiệp vào quyết định của ngươi.

Bất kể là có thành tâm hay không, Xà Tôn Giả cuối cùng cũng thể hiện thái độ.

- Sư bá, nếu không như vậy đi, ta rất hứng thú với Thăng Long quyển trục, nếu ngươi có thể đưa cho ta trường sinh quyển trục đó, bất kể là một tháng hay một năm hai năm, sư điệt cũng nhất định sẽ giúp sư bá phá giải phong ấn.

Lý Dật nói rất khách khí, nhưng rõ ràng là có ý làm khó sư bá của hắn.

Nghe thấy Lý Dật khéo léo từ chối, vẻ mặt Xà Tôn Giả không khỏi mỉm cười, còn Tước Linh sư bá lại giận dữ:

- Lý Dật, ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận.

- Sư điệt đã suy nghĩ vô cùng cẩn thận, ngoài Thăng Long quyển trục ra, sư điệt không có bất cứ hứng thú với công pháp đấu kỹ gì cả.

- Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, A Xà, ngươi ta hiện nay đều là linh hồn thể, thực lực chưa bằng hai ba phần ngày trước, ngươi cho rằng ngươi và đồ đệ của ngươi có thể thoát khỏi đáy hồ này hay sao?

Ngữ khí của Tước Linh sư bá đã tràn đầy sát ý.

Xà Tôn Giả cũng lạnh lùng đáp:

- Vậy phải để xem ma thú sư huynh dạy dỗ thế nào rồi.

- Các ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.

Tước Linh sư bá giận dữ nói, một trận không gian ba động kịch liệt truyền tới, trong không gian đã xuất hiện một con ma thú dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, ma thú này bề ngoài giống như tổ hợp giữa con tôm hùm và con cua biển.

Đối mặt với ma thú có thể tích chưa tới nửa mét này, Lý Dật không dám sơ ý, ma thú từ cấp năm trở xuống, thể hình càng lớn thì thực lực càng lớn, nhưng từ cấp năm trở lên thì thể hình không còn quyết định thực lực nữa. Ma thú có thể được Tước Linh sư bá huấn luyện thành thuộc hạ, đương nhiên không thể dưới cấp năm được. Nếu theo dự đoán thì ma thú này ít nhất cũng phải là cấp năm.

- Nhân loại tiểu tử, chịu chết đi.

Ma thú cấp năm đa phần đã có thể sư dụng ngôn ngữ của nhân loại, chỉ có điều thanh âm của con ma thú này rất chói tai khó nghe, giống như là tiếng sắt thép va chạm vào nhau.

- Ma thú quái vật, đừng khẳng định như vậy, ai chết vẫn còn chưa biết được.

Lý Dật không khách sáo đáp trả.

Ma thú vừa xuất hiện, Xà Tôn Giả đã trốn vào trong Vân Hoang Giới trên tay Lý Dật, đồng thời không quên nhắc nhở:

- Tiểu tử, đây là ma thú cấp sáu, ngươi cẩn thận một chút.

Gặp nguy hiểm liền trốn, gã Xà Tôn Giả này thật là mặt dày. Khốn kiếp, không ngờ là ma thú cấp sáu, thực lực đó tương đương với mấy Đấu Tôn cường giả trong thế giới nhân loại.

Không suy nghĩ nữa, Lý Dật tế là Phá Không Kiếm. Ngoài thần khí này ra, Lý Dật cũng không nghĩ ra có cách nào khác để đối phó với ma thú cấp sáu.

So áp lực của siêu cấp thần binh, ma thú cấp sáu đó vô thức lui lại mấy bước. Nhưng dù sao cũng là ma thú cấp sáu, sau khi định thần lại liền xoay tròn toàn thân, tốc độ ngày càng nhanh, hóa thành một đám hư ảnh, sau đó hình ảnh một nhân loại toàn thân mặc giáp đen liền xuất hiện trước mặt Lý Dật.

Lần đầu tiên nhìn thấy một con ma thú hóa thành hình ngươi, Lý Dật không khỏi chấn kinh. Càng chấn kinh hơn là hình ảnh nhân loại của ma thú này rất giống một người. Một người mà Lý Dật không hi vọng hắn vẫn còn sống trên thế giới này.

Long Ngạo Thiên!

Hình ảnh của ma thú này có nhiều nét giống Long Ngạo Thiên, nhưng so với hình ảnh anh tuấn của Long Ngạo Thiên thì hình ảnh Long Ngạo Thiên do ma thú này hóa thành lại có chút đáng sợ.

Lý Dật biết, ma thú sau khi đột phá lên cấp sáu có thể hóa thành hình ngươi, thông thường sẽ hóa thành hình ngươi đầu tiên mà nói nhìn thấy. Lẽ nào ma thú này đã từng nhìn thấy Long Ngạo Thiên! Trong này ít nhất có hai tin tức rất quan trọng với Lý Dật.

Tin xấu là Long Ngạo Thiên rất có thể vẫn còn sống, hơn nữa ở trong dãy núi Tạp Khắc Tư. Tên này có thể ở trong lòng của dãy núi Tạp Khắc Tư, tuyệt đối không phải do thực lực của hắn mà phải có lực lượng của cường giả nào đó trợ giúp. Tin xấu là ma thú này đột phá lên cấp sáu vẫn chưa lâu, nếu đánh giá theo tiêu chuẩn của nhân loại thì cũng chỉ là tầng thứ nhất, thứ hai mà thôi.