Đấu Thần

Chương 61: Không phải người tốt




Đả tự: Sided Lovettt

***

Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổ chiếu vào nền đất, đem lại hơi ấm vào buổi sớm ngày thu.

Thiếu niên ngồi xếp bằng tu luyện cơ hồ đã nhìn thấy tia nắng ấm ấy, hắn từ từ thở ra, rồi chầm chậm mở mắt.

Một đêm tu luyện, đấu khí bị hao kiệt đêm qua đã bù đắp lại, cảm giác sung sức này khiến Lý Dật cảm thấy sảng khoái trong người. Chuyện tiếp sau đây, chỉ cần vết thương ở vai đở hơn một chút, vậy thì có thể đòi một số Đấu Kỹ cao cấp từ chổ Xà Tôn Giả để tu luyện, cũng để chuẩn bị tốt cho Tế Thần Điển hai tháng sau.

Chỉ có điều, ngày hôm nay, cơ hồ cũng cực kỳ quan trọng, dù gì đây cũng là ngày gia tộc mở Diển Võ Các mổi năm một lần, sẽ gặp nhiều Đấu Kỹ và Công pháp, ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Nghĩ tới đây, Lý Dật đứng dậy thay một bộ y phục vừa vặn, khẽ vươn vai một cái, tay phải cố ý đặt lên ngực mình. Phản Gian Loạn kia lúc này không hề có bất cứ động tĩnh gì, chỉ là không biết có thể duy trì được bao lâu.

Cho dù có nhìn thế nào, thời gian của mình cũng không nhiều a!

- Tiểu tử, có Bản tôn ở đây, ngươi còn cần đi Diển Võ Các ư? Bản tôn dỉ nhiên có những Đấu kỹ cao cấp khiến ngươi phải chảy nước miếng đấy.

Giọng nói của Xà Tôn Giả chợt nhàn nhạt vang lên trong đầu Lý Dật.

Lý Dật khẽ lắc đầu, đáp:

- Diển Võ Các này, bất luận thế nào ta cũng phải đi một chuyến, có lợi ít rất lớn với ta.

- Là Sao?

Lý Dật cười nhàn nhạt:

- Tuy ta biết lão quỷ ngươi chắc chắn sẽ có một số Đấu kỷ cao cấp, nhưng cấp thấp lại tuyệt đối không có. Nhưng lần này ta muốn lật giở xem Đấu kỷ cấp thấp một chút, xem thử có thể tìm ra cách bù đắp vào bộ Đấu kỹ của mình hay không? Bằng không chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể, khi gặp phải đấu giả sử dụng Đấu kỹ cao cấp, ta lại không có cách nào, quả thực khiến ta có chút bực bội.

- Chỉ vì như vậy thôi sao?

Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:

- Nếu là như vậy, ngươi có thể nói bộ đấu kỷ của ngươi ra, Bản tôn sẽ suy diển thử cho ngươi, không phải được rồi sao.

Lý Dật lắc đầu, nói:

- Không được, bộ Đấu kỷ ấy là do chính bản thân ta nghĩ ra, người khác giúp ta suy diển, thì mất đi phong cách của mình. Đối với ta mà nói, đó không phải là điều tốt... huống hồ, ta vào Diển Võ Các còn có chuyện khác phải làm.

Xà Tôn Giả tựa hồ ngẩn ra, nói:

- Tiểu tử, ngươi sẽ không chuẩn bị tu luyện những Đấu kỹ cấp thấp đó chứ?

- Tại sao không chứ?

Lý Dật khẽ cười:

- Ta luyện một đống Đấu kỹ cấp thấp, tuy không có tác dụng gì lớn, nhưng lại có thể làm mê hoặc tầm nhìn của người khác cũng tốt, bằng không suốt ngày dựa vào Hồi Phong Chưởng để đấu, người khác không phiền, bản thân ta củng thấy phiền.

Luận điệu này của Lý Dật khiến Xà Tôn Giả không nói được lời nào, tên tiểu quỷ này sao bổng nhiên lại muốn giả vờ khiêm tốn như vậy chứ?

Đúng lúc này, tiếng gỏ cửa vang lên.

Tiếp đó một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

- Lý Dật ca ca, ngươi có đó không?

Nghe thấy giọng nói này, Lý Dật nhướng mắt lên, thiếu chút nữa nghĩ đến chuyện lao ra khỏi cửa sổ.

Nhưng giọng nói châm chọc của Xà Tôn Giả lại vang lên trong đầu Lý Dật:

- Tiểu quỷ, xem ra việc làm của ngươi tối qua, đã lừa trọn trái tim của tiểu nha đầu kia rồi!

Lý Dật cười khổ một tiếng, nói:

- Tiểu nha đầu này quá phiền phức, ta lại không có chút hứng thú nào, ta không muốn ngày nào đó lại có kết cục giống tên hổn đản Lý Tiều kia...

- Thật như vậy sao?

Xà Tôn Giả lại cười, giọng nói dần thấp xuống.

Tiếng gỏ cửa lại vang lên lần nữa, Lý Dật lần này không thể nào tiếp tục giả như không nghe thấy, chỉ có thể chậm bước đi tới, mở cánh cửa phòng ra.

Ngoài cửa, Lý Na Na đang đứng ở đó, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi tắn, đôi mắt đẹp đang nheo lại dưới ánh nắng mặt trời như vầng trăng khuyết. Y phục màu lam nhạt nàng đang mặc lại tôn lên thân hình uyển chuyển vô cùng duyên dáng của nàng, vòng eo mềm mại thắt một dãi lụa trắng đang nhẹ nhàng bay trong gió.

Chỉ có điều, ngực nàng vẫn bằng phẳng như củ.

Tài nguyên khan hiếm a, tài nguyên khan hiếm!

Chỉ có điều, cho dù là như vậy, Lý Na Na vẩn hiện ra vô cùng xinh đẹp, so với bộ dạng cọp cái lúc trước khi vừa gặp Lý Dật, Lý Na Na lúc này đã vô cùng cuốn hút, cũng khó trách thiếu niên trong gia tộc đều ái mộ nàng như ái mộ một cô công chúa.

Nhìn tiểu nha đầu tràn đầy thanh xuân trước mặt, Lý Dật trong lòng bất giác thầm than một tiếng, tuổi trẻ thật đẹp. Hắn lại quên đi mất, tuy hắn là người hai kiếp, nhưng lúc này đối với người ngoài, hắn chẳng qua là một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi.

Nhìn Lý Dật đang ngây người ra, Lý Na Na dường như vô cùng vui sướng, nàng chớp mắt, một tay kéo lấy tay của Lý Dật, khẽ nói:

- Lý Dật ca ca, hôm nay ngươi sẽ cùng Na Na đi đến Diển Võ Các xem thử chứ?

Nắm bàn tay mềm mại mãnh khãnh của thiếu nữ trong tay, khiến tâm can của Lý Dật nhảy dựng lên.

Cảm giác ấm áp này, không tốt a! quả thực là không tốt.

Lúc này Lý Dật lại hết sức hiểu rỏ Lý Na Na, người thiếu nữ có ngoại mạo yêu kiều này, nội tâm lại cực kỳ mẩn cảm. Thứ mà nàng theo đuổi, e rằng đó chính cái gọi là Tình yêu hoàn mỹ, vì vậy khi biết Lý Tiều phản bội nàng, mới lộ ra sự thất vọng như vậy. Lý Dật dĩ nhiên hiểu rỏ, loại nữ nhân này, trừ phi là thật sự thích, bằng không thì, chẳng nên dây vào.

Dù gì trộm đồ của người ta còn dể trả, nhưng đánh cắp trái tim của người khác, vậy thì làm sao trả đây?

Nghĩ tới đây, Lý Dật bất động thanh sắc rụt tay lại, hắn sờ mũi, nhàn nhạt nói:

- Diển Võ Các dĩ nhiên phải đi, chỉ có điều, không phải ta cùng đi với nàng, mà nàng sẽ cùng đi với ta... dù gì! Nơi này cũng là thánh địa của Lý gia chúng ta a!

- Vậy, chúng ta đi thôi.

...

Đứng trên một bãi đất trống trong khu rừng rậm, Lý Dật quan sát xung quanh, không nhịn được cười nhạt, lúc này hắn dĩ nhiên có thể cảm thấy, trong xung quanh khu rừng, không biết đang có bao nhiêu lớp phòng vệ đang ẩn nấp, nhìn những khí tức đó, e rằng đều là cấp Đấu giả trở lên.

Trên vùng đất trống lúc này, đám tiểu bối đã giành phần thắng trong Đại hội Tông tộc của Lý gia hôm qua đều tề tựu đầy đủ ở đây, người nào mặt cũng đầy vẽ phấn chấn, từ sáng sớm mọi người đã tụ tập ở tiền sảnh, rồi được đưa đến nơi này.

Tuy mọi người đều có mấy phần khó hiểu, nhưng lại không có ai dám hỏi, chỉ rôm rả bàn tán với nhau, tiếp sau đây muốn lựa chọn Công pháp hay Đấu kỹ gì.

Lúc nói cười, ánh mắt của những người này thỉnh thoảng lại hướng về Lý Dật.

Lý Dật lúc này, khuôn mặt lại lộ ra vẽ bất lực đối phó với sự đeo bám của mấy thiếu nữ bên cạnh. Người của Lý gia tuy đều gọi nhau là biểu ca biểu muội gì đó, nhưng trên thực tế, đã trãi qua phát triển bao nhiêu đời, quan hệ huyết thống cơ hồ đã nhạt đi nhiều. Lúc này, những thiếu nữ xuất chúng trong Lý gia, đều rất có hứng thú với vị Thiếu gia chủ tương lai này, tuy biết rằng hắn trước nay là kẻ tham tài hiếu sắc, nhưng vị trí gia chủ phu nhân vẫn có sức hấp dẩn khó lòng cưỡng lại.

Bên cạnh Lý Dật, Lý Na Na giống như chú mèo nhỏ đang bảo vệ thức ăn, nhe nanh múa vuốt để đối phó với những thiếu nữ đến gần, nhất thời tiếng oanh oanh yến yến nhốn nháo vang lên, hiện ra vô cùng náo nhiệt.

Thấy cảnh tượng này, một số tiểu bối Lý gia đêm qua đã thấy Lý Dật nổi điên, người nào cũng lộ ra vẽ thấu hiểu, nhưng đám đông phần nhiều còn lại chính là sự khó hiểu, nghi ngờ, thậm chí là đố kỵ...

Đặc biệt là Lý Na Na luôn xuất hiện bên cạnh Lý Tiều, lúc này lại có thái độ với Lý Dật như vậy, cảm giác này, thất khiến cho nhiều người ghen tức đến phát điên.

Cuối cùng, sau một thời gian chờ đợi lâu dài, bất chợt trong không khí truyền đến một luồng khí tức vô cùng mạnh, sau chốc lát, nhân sĩ cao cấp trong Gia tộc, đứng đầu là Lý Hàn, thân hình đã vụt chớp như thiểm điện đến trước mặt mọi người.

Người đứng đầu tiên, chính là Lý Hàn, người đứng đằng sau lại chính là Tam trưởng lão, còn về Đại trưởng lão trước giờ đều đứng đầu trong bốn trưởng lão, lúc này sớm đã đầu rơi xuống đất rồi.

Lý Hàn nhìn quanh toàn cảnh một vòng, đến lúc hắn thấy Lý Dật ở phía sau đám người, mới lộ ra vẽ vui mừng. Chỉ có điều, nhìn thấy cảnh yến oanh bên cạnh Lý Dật, người làm cha như hắn cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Thấy Lý Hàn xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng xuống, ánh mắt hướng về phía Lý Hàn, hiển nhiên đối với việc bị gọi đến vùng đất trống này, trong lòng nhiều người đều rất thắc mắc.

Lý Hàn khẽ ho một tiếng, cất cao giọng nói:

- Các vị tộc nhân, chắc rằng mọi người hôm nay có thể đến đây, đều là những tinh anh đời sau của Lý gia ta, nói không chừng trong số các ngươi, sau này sẽ có rất nhiều người trở thành cường giả một phương. Nhưng các ngươi cần nhớ rỏ, trong người các ngươi đang chảy dòng máu của Lý gia, các ngươi họ Lý, tổ tiên của các ngươi là cường giả Đấu Hoàng vang danh cả đế quốc Thiên Phong này! Vì vậy các ngươi cần nhớ kỹ, làm người không thể quên cội nguồn, bằng không Công pháp và Đấu kỹ mạnh mà gia tộc có thể ban tặng cho các ngươi, dĩ nhiên cũng có thể thu lại toàn bộ! Các ngươi có hiểu ý ta không?

Muốn thu hồi lại Công pháp và Đấu kỹ, cách tốt nhất dĩ nhiên chính là giết chết người đó, chuyện này dĩ nhiên mọi người đều hiểu.

Có điều, trong lòng các tiểu bối của Lý gia với sự chờ đợi vào Diển Võ Các, còn đáng quan tâm hơn những việc khác, lúc này rất nhiều người không cần nghĩ ngợi, chỉ ứng tiếng:

- Vâng!

- Tốt lắm!

Lý Hàn gật đầu:

- Vậy thì trước khi vào Diển Võ Các, chúng ta còn cần làm một chuyện...

Nói tới đây, Lý Hàn lui về sau một bước, như cười như không liếc nhìn Tam trưởng lão, nhàn nhạt nói:

- Ba vị trưởng lão, các ngươi không phải có chuyện muốn tuyên bố sao?

Ba trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, sau chốc lát, Tam trưởng lão mới nghiến răng đứng ra, hắn nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng nói:

- Đêm qua, nhất mạch của Đại trưởng lão có ý đồ tạo phản, Đại trưởng lão đã đền tội tại chổ. Chỉ cần là người trong dòng mạch của hắn, theo lý đồng tội! Mọi người hãy nhìn kỹ, đây chính là kết cục của kẻ phản bội gia tộc!

Nói rồi, Tam trưởng lão vung mạnh tay một cái, chỉ nhìn thấy một đội thị vệ của Lý gia đẩy mấy chục tộc nhân Lý gia bị trói chặt bằng gân bò từ trong lùm cây bước ra, trong tiếng gỏ trống, những người này quỳ đối diện với những tiểu bối của Lý gia.

Người đầu tiên, chính là Lý Tiều vẽ mặt đã xám như tro tàn từ lâu.

Cảnh tượng này krất nhiều người như hít phải khí lạnh, những người lờ mờ biết được chuyện đêm qua, đều nhìn Tam trưởng lão đầy vẽ khinh bỉ!

Vì địa vị của mình, lại bán đứng hết cả đồng đảng của mình, để đổi lại tất cả của mình, thật là một lão quỷ vô sĩ!

Còn những người không biết chuyện đêm qua, lại hỏi dò người đứng bên cạnh, nhất thời cả khu vực nhốn nháo lên, không đến một khắc, chuyện đêm qua đã được lan truyền bảy tám phần.

Còn lúc này, từng người lại thỉnh thoảng nhìn về Lý Dật, ánh mắt tràn đầy sự kính nể.

Đại Lục Đấu Thần dù gì cũng là nơi Cường giả vi tôn, ngươi có thực lực, vậy thì dĩ nhiên có thể lấy được tất cả.

Lý Dật có thể bách bộ hoành hành giết một Đấu Sư, vậy thực lực của hắn dĩ nhiên sẽ không có người nghi ngờ.

Lý Na Na lúc này đã thu lại biểu tình trên mặt, nàng nhìn lên phía trước, ánh mắt nhìn về Lý Tiều, cũng không biết đang nghĩ gì.

Nhìn bộ dạng của nàng, Lý Dật cười, nhàn nhạt nói:

- Cơ hồ Tam trưởng lão muốn xử quyết nhất mạch của Đại trưởng lão, dựa vào đây để cũng cố địa vị của mình, để phụ thân đại nhân không còn truy cứu... Lý Tiều... dĩ nhiên sẽ đứng mũi chịu sào... nếu nàng không nở, ta sẽ mở lời, có lẽ sẽ giử lại mạng của hắn...

Lý Na Na do dự một hồi, rồi mới khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Không cần đâu, ta đã mờ mắt, mới yêu loại người này... hiện giờ ta đã nhìn rỏ bộ mặt thật của hắn rồi, lẽ nào còn tiếc nuối cho hắn? Lý Dật ca ca, cảm tạ ngươi, nếu đêm qua không phải là ngươi, e rằng hôm nay ta ngay cả ý nghĩ muốn sống cũng không có nữa.

Lý Dật đưa tay sờ mũi, nụ cười trên mặt có chút khổ sở.

Lý Na Na à Lý Na Na, nàng có thể cảm kích ta, nhưng đừng bao giờ yêu ta a... Lý Dật ca ca của nàng, không phải là kẻ tốt đẹp gì a!