Đấu Thần

Chương 606: Tứ Nguyệt Hoa




Xem ra Phì Phì vẫn giấu vấn đề này với đám công tử chơi bời này, Lý Dật cũng không nói toạc ra, chỉ nói:

- Khảm Kì sư huynh, ngươi đoán xem!

Khảm Kì chăm chú nhìn Lý Dật mấy cái, đoán:

- Ngươi có lẽ là Đấu Sư cường giả, nếu không lão háo sắc tuyệt đối không thu ngươi.

- Khảm Kì sư huynh thật thông minh!

Lý Dật cũng không trả lời mà tâng bốc Khảm Kì một cái.

- Tiểu sư đệ thật không tồi, mới bằng này tuổi mà đã là Đấu Sư cường giả, ta lớn hơn ngươi bốn tuổi, bây giờ mới là Đấu Sư tầng thứ tám, xem ta, ngươi đuổi kịp ta cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Thực ra ta rất ngưỡng mộ Khảm Kì sư huynh, có bao nhiêu tiền như vậy, cường giả kiểu gì mà chẳng mời tới được.

- Tiền để làm cái khỉ gì chứ!

Khảm Kì liếc đám Đỗ Lạp một cái, ánh mắt phức tạp.

Trong lúc nói chuyện, đoàn lính đánh thuê đã dựng xong lều trại, làm xong bữa tối. Phì Phì và đám công tử kia cũng thật biết hưởng thu, ăn không hề thua kém so với ở khách sạn, chỉ vì lúc này đang ở trong rừng ma thú nên không dám uống nhiều rượu. Đang ăn uống, đột nhiên nghe thấy gã lính đánh thuê phụ trách cảnh giới hô lớn:

- Ai!

Mọi người cùng kinh ngạc, vội chạy tới xem, chỉ thấy một thiếu nữ quần áo rách rưới đang bị hai gã lính đánh thuê vây lấy, bộ dạng sợ hãi. Thiếu nữ đó thân mặc quần áo cường giả đã rách rưới, để lộ ra làn xa trắng ngần, dung mạo xinh xắn, nếu không phải bộ dạng quá mức rách rưới thì thật sự là một mỹ nhân.

- Tiểu cô nương, cô là ai? Sao lại một mình ở trong rừng ma thú như vậy?

Lý Dật tranh chạy lên trước, ân cần hỏi, vẻ mặt dâm dê không ngừng nhìn lên làn da trắng ngần của thiếu nữ.

Thiếu nữ đó sợ hãi nói:

- Đoàn lính đánh thuê Thiết Sư của chúng ta gặp phải đàn Bạo Lang, cả đoàn bị thảm diệt, chỉ có mình ta chạy thoát được. Trốn ở trong rừng đã mấy hôm, chưa được ăn miếng cơm nào.

Thiếu nữ không dám nói tiếp, nhìn nồi thức ăn ở phía xa nuốt nước bọt ừng ực, ý tứ rất rõ.

- Được rồi, cô nương, xin mời.

Đỗ Lạp ân cần làm động tác mời.

- Khục, khục!

Phì Phì ho khẽ, liếc Đỗ Lạp một cái.

Đám háo sắc này cơ hồ đã mang theo tất cả các loại đồ dùng sinh hoạt, nhưng lại không mang theo nữ nhân vào trong núi. Đám lính đánh thuê cũng có hai nữ lính đánh thuê, nhưng dung mạo đó, thân hình đó, cho dù là kẻ háo sắc giỏi phát hiện vẻ đẹp của nữ nhân như Phì Phì cũng không thể có cảm hứng nổi. Cô nương ở trước mặt này, nếu ở bên ngoài cũng thuộc hạng trung bình, nhưng hiện tại, trước mắt một lũ háo sắc ăn no uống say chỉ thiếu hơi đàn bà này thì có lẽ đến cả cái rắm cũng thành thơm.

Phì Phì khẽ ho hai tiếng, Đỗ Lạp đương nhiên là hiểu ý tứ, biết điều lui lại một bên, nhìn Phì Phì nịnh nọt mỹ nữ:

- Tiểu muội muội yên tâm, sau này đi theo chúng ta vậy, so với đi theo đám lính đánh thuê thì tốt hơn nhiều.

Đáng tiếc thiếu nữ đang vội ăn uống, chỉ gật đầu một cách vô thức trước những lời nói của hắn.

- Khảm Kì, đi kiếm một bộ y phục sạch sẽ đến đây, cô nương cũng cần phải tắm rửa, lát nữa ta đưa cô nương đi tắm, các ngươi ngoan ngoãn ở lại đây.

- Sư phụ, việc này giao cho chúng ta là được rồi, người nghỉ ngơi đi.

Một tên công tử chen ngang.

- Giao cho mấy tên tiểu tử các ngươi? Cô nương yên tâm sao?

So với mấy tên công tử vắt mũi chưa sạch hai mắt lộ rõ vẻ háo sắc, Phì Phì nhìn có vẻ vô hại hơn rất nhiều.

Thiếu nữ ăn uống no nê xong, đột nhiên thần thái tốt hơn nhiều, càng có vẻ xinh đẹp hơn, khiến Phì Phì và đám công tử càng thêm thèm thuồng.

- Đại thúc chẳng phải muốn đưa ta đi tắm hay sao?

Nhìn bộ dạng thất thần của đám người Phì Phì, thiếu nữ cười tủm tỉm nói.

- Đúng, đúng, đi tắm rửa. Ta cảnh cáo đám tiểu tử các ngươi không được đi theo, ai dám nhìn trộm ta sẽ đánh gãy chân hắn.

Nhìn bóng dáng hai người nhanh chóng khuất đi, Đỗ Lạp không kìm được chửi:

- Lão háo sắc này thật không biết quan tâm tới chúng ta, chỉ biết ăn một mình, rừng sâu đêm dài, biết làm gì cho hết đêm đây.

Đêm nay sẽ thế nào đây, Lý Dật hiểu rất rõ. Nếu không có gì bất ngờ, đêm nay sẽ là một đêm ác chiến đẫm máu. Lẳng lặng rời khỏi đám người kia, Lý Dật quan sát địa hình, tìm một ngọn cây cổ thụ cao mấy chục mét, nhảy lên trên ngọn.

Thiếu nữ rách rưới đó, diễn kịch cũng không tệ, nếu cuối cùng không chủ động muốn đi tắm rửa, e rằng Lý Dật cũng sẽ bị lừa. Một người duy nhất của đoàn lính đánh thuê chạy thoát khỏi đàn Bạo Lang, chỉ điều đó thôi đã khả nghi, cho dù may mắn thoát khỏi đám Bạo Lang đó, mấy ngày nay phải sớm chạy ra khỏi núi Tạp Khắc Tư rồi mới phải. Nghi vấn vừa xuất hiện, sau khi cẩn thận quan sát và suy nghĩ, Lý Dật khẳng định thiếu nữ rách rưới này chỉ là điềm báo trước của một đêm đẫm máu.

Đám công tử đó chửi mắng mấy câu vẫn không thấy Phì Phì quay lại, xem ra Phì Phì định ăn một mình, không đem thiếu nữ quay lại chia sẻ với đám công tử này rồi. Chửi mắng thêm một hồi, bọn chúng cũng lần lượt tản ra, quay lại lều của mình.

Để tránh ma thú, lửa trong trại đều được dập tắt, ngoài đám lính đánh thuê gác ở bốn phía, tất cả mọi người đều đi nghỉ cả, không gian tĩnh lặng tới mức quá đáng. Ngoài tiếng gầm rú của ma thú cao cấp thỉnh thoảng vang lên từ nơi xa, khiến người ta có cảm giác gai người.

Lý Dật lựa chọn một tư thế thoải mái nằm ở trên cành cây, nhắm mắt lại, nhưng thần tức vẫn chú ý quan sát bốn phía. Bất luận là thiếu nữ rách rưới kia sẽ mang tới điều gì, Lý Dật đều không hi vọng sẽ ảnh hưởng tới mình. Đương nhiên, nếu không ảnh hưởng tới hắn, thiếu nữ kia muốn làm gì cũng đều không liên quan tới Lý Dật hắn.

Đột nhiên, thần tức Lý Dật khẽ động, một cỗ khí tức cường giả đang nhanh chóng tiến lại gần khu trại. Cỗ khí tức này càng lại gần, Lý Dật đã phán đoán ra, ít nhất có ba Đấu Hoàng cường giả cùng ba bốn Đấu Vương. Hơn nữa dựa vào cảm giác, sáu bảy người này dường như đều là nữ nhân.

Đám Đấu Hoàng Đấu Vương cường giả này cách khu trại chừng mấy trăm mét liền lặng lẽ tản ra, với hình tròn dần bao vây khu trại, sau đó nhanh chóng tiến lại gần, với tốc độ như tia chớp tiêu diệt lính gác.

- Có người...a!

Không biết ở phía nào xuất hiện sơ hở, một gã lính gác trước khi bị cắt cổ đã kịp phát ra tiếng cảnh báo quý giá. Đám lính đánh thuê vốn có tính cảnh giác trời sinh liền tỉnh giấc, nhanh chóng cầm lấy vũ khí bảo vệ bốn phía khu trại.

Thấy hành động đã bị bại lộ, mấy Đấu Hoàng Đấu Vương cường giả kia liền hợp lại một chỗ, dần tiến lại gần khu trại. Dựa vào ánh trăng mờ ảo, Lý Dật nhìn thấy đám người áo đen này tuy che mặt, nhưng thân hình đó chứng tỏ tất cả đều là nữ nhân.

- Các ngươi là ai, dám tấn công đoàn lính đánh thuê Kim Thập Tự chúng ta.

Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Điệt Qua giận dữ nói. Kẻ địch vừa xuất hiện đã khiến hắn tổn thất mấy huynh đệ, Điệt Qua đương nhiên là cực kỳ tức giận.

Đối với sự tức giận của Điệt Qua, mấy nữ nhân áo đen kia dường như không thèm để ý tới, một người trong đó lạnh lẽo nói:

- Giao một người ra, nếu không tất cả đều phải chết.

Điệt Qua sững người, hỏi một cách vô thức:

- Ai?

- Đỗ Lạp!

- Khốn kiếp, các ngươi là ai, ta không hề quen các ngươi!

Tên ngốc Đỗ Lạp đột nhiên kêu lên, tự nhiên khiến mình lộ diện trước mặt ba Đấu Hoàng cường giả. Đoàn lính đánh thuê Kim Thập Tự, bao gồm cả mấy tên công tử này, trừ gã Đấu Thánh đã bị dụ đi chỗ khác thì những người khác cao nhất cũng chỉ là Đấu Vương đỉnh cao. Nhân số tuy chiếm ưu thế, nhưng ưu thế đó vẫn chưa thể tới mức dùng số lượng để chiến thắng chất lượng.

Những nữ nhân áo đen kia dường như cũng biết rõ điều đó, vừa thấy Đỗ Lạp bộc lộ thân phận, cũng không nói nhiều, một Đấu Hoàng thân hình lóe lên, lao về phía Đỗ Lạp.

Đỗ Lạp dù sao cũng là một Đấu Vương cường giả, nhưng do nữ nhân áo đen ra tay quá đột ngột, hoàn toàn là đánh lén nên Đỗ Lạp thậm chí còn không có thời gian để thôi động đấu khí.

Thấy nữ nhân áo đen lao về phía Đỗ Lạp, Điệt Qua sớm đã có phòng bị liền tung một đạo đấu khí ra.

- Muốn chết?

Nữ nhân đó không ngờ đám lính đánh thuê dám động thủ với hắn, thân hình đang lao về phía Đỗ Lạp liền chậm lại, đáp trả bằng một đạo đấu khí. Nhân cơ hội đó, Đỗ Lạp liền lẻn vào giữa đám đông, hô lớn:

- Giết hắn, ai giết được nữ nhân điên này, ta cho một triệu kim tệ.

Có tiền mua được cả quỷ sứ, câu nói này thời nào cũng đúng. Dưới sức hấp dẫn của một triệu kim tệ, cả đoàn lính đánh thuê liền sục sôi lên, gần trăm người vây lấy Đỗ Lạp. Những gã công tử kia tu luyện đấu khí hoàn toàn là để đối phó với trưởng bối trong gia tộc, bình thường không hề có cơ hội động thủ, không hề có chút kinh nghiệm giao chiến gì. Lúc này thấy ba Đấu Hoàng cường giả ép tới, ngoài việc triển khai đấu khí sa y và đấu khí khải giáp để hư trương thanh thế ra thì cơ bản không biết phải làm gì.

Thấy đám lính đánh thuê ra tay, hai Đấu Hoàng còn lại cũng đồng thời động thủ. Ba Đấu Hoàng liên thủ công kích, chiến đấu bỗng chốc trở thành đồ sát.

Ở trên cây, Lý Dật lắc đầu, nếu Phì Phì vẫn không xuất hiện, trận đồ sát này không kéo dài quá mười phút sẽ kết thúc, tới lúc đó sẽ tới lượt đám công tử kia. Mà nếu đoán không sai, Phì Phì lúc này đang bị thiếu nữ kia đưa tới một nơi xa, ít nhất trời sáng mới có thể quay về.

Nghĩ một lát, Lý Dật liền lôi từ trong dung giới ra một bộ bào đen, mặc vào, rồi mới thi triển đấu dực, lướt xuống khu trại, thân hình ở trên không, một đạo đấu khí đã tấn công xuống dưới.

Một đấu khí đỉnh cao đột nhiên xuất hiện khiến kẻ đồ sát và người đang bị đồ sát đều sững lại.

- Các hạ là ai?

Nữ nhân áo đen vừa hỏi, Lý Dật nghe ra chính là mẫu thân của A Huệ, còn A Huệ, nếu không có gì bất ngờ cũng trong số bốn Đấu Vương cường giả đang đứng ở phía ngoài.

- Qua đường, đi lấy tương!

Lý Dật khàn khàn nói.

Qua đường thì nữ nhân áo đen hiểu, nhưng hắn không hiểu sao lại có người vào trong rừng ma thú để lấy tương. Nhưng nghĩ tới thực lực Đấu Hoàng đỉnh cao của Lý Dật, nữ nhân áo đen trầm ngâm trong giây lát rồi rất khách khí nói:

- Các hạ nếu là người qua đường thì xin đừng can thiệp vào chuyện của Tứ Nguyệt Hoa chúng ta.

- Tứ Nguyệt Hoa!

Nghe thấy mấy từ đó, vẻ mặt Điệt Qua đột nhiên đại biến, bắt đầu hối hận mình vì một triệu kim tệ mà trở nên điên cuồng:

- Tổ chức sát thủ số 1 của Đấu Thần Đại Lục, Tứ Nguyệt Hoa!

- Tứ Nguyệt Hoa rất lợi hại hay sao?

Lý Dật thực sự chưa hề nghe nói tới tổ chức này!

- Một trong những tổ chức thần bí nhất của Đấu Thần Đại Lục, một liên minh sát thủ, nghe nói tất cả đều là nữ nhân, hơn nữa đều rất xinh đẹp.

Là một nam nhân, Điệt Qua nói tới hai từ xinh đẹp lại không hề có chút khát vọng nào, vẻ mặt đầy vẻ khiếp sợ:

- Sát thủ của Tứ Nguyệt Hoa mỗi người đều là cỗ máy giết người máu lạnh, hoàn toàn không có tình cảm. Đó mới chính là chỗ đáng sợ của Tứ Nguyệt Hoa.

- Cũng chỉ đến thế mà thôi, chẳng qua là ba gã Đấu Hoàng.

Lý Dật thản nhiên nói. Bằng cảm giác, ba Đấu Hoàng này tuy thực lực không tồi, nhưng so với Bắc Đẩu Tam Hoàng thì tựa hồ còn kém một bậc, đối với một Đấu Hoàng đỉnh cao như Lý Dật thì không hề có bất cứ áp lực gì.

- Ba Đấu Hoàng này chỉ là một góc nhỏ của Tứ Nguyệt Hoa mà thôi.

Thấy bộ dạng coi thường của Lý Dật, Điệt Qua lên tiếng nhắc nhở. Thực ra hắn muốn nói là, ba Đấu Hoàng không ra gì, lẽ nào tiểu tử ngươi là Đấu Tôn hay sao?

Lý Dật tựa hồ không hề có hứng thú với Tứ Nguyệt Hoa, chỉ quay đầu hỏi Lý Dật:

- Một triệu kim tệ, có thể trả tiền đặt cọc hay không?<br