Đấu Thần

Chương 597: Át Chủ Bài Cuối Cùng




Lý Dật vẫn nói:

- Có đủ hay không phải đánh qua mới biết được!

Sau một hồi nói chuyện, Lý Dật dĩ nhiên đã biết, Ma Thiên Tôn có lẽ đã tìm hiểu rất kỹ về mình, quan trọng nhất là, mình tựa hồ còn có tác dụng gì quan trọng, cho nên Ma Thiên Tôn không muốn giết hắn.

Như vậy là có vốn liếng liều mạng rồi!

Lý Dật lật tay, Ảm Kim Luân xuất hiện trên tay hắn. Sau khi hấp thu đầy đủ máu của tộc nhân Bắc Đấu, thanh thần binh cửu phẩm này tỏa ra những ánh sáng âm u màu đỏ sậm, theo dòng Đấu Khí Lý Dật rót vào, một luồng khí tức cuồng bạo lập tức sôi trào.

- Thần binh cửu phẩm, hừ, thứ này mặc dù cũng được xem là đồ hiếm thấy, nhưng đáng tiếc vẫn không có cách nào khiêu chiến siêu cấp. Nếu ngươi có thần binh siêu phẩm, có lẽ còn có thể chiến đấu với bản tôn.

Siêu phẩm thần binh thật ra cũng không phải không có, chỉ có điều còn chưa tới lúc dùng. Lý Dật không trả lời, rót Đấu Khí vào đến mức tận cùng, khí tức cuồng bạo của Ảm Kim Luân cũng càng lúc càng mãnh liệt.

- Đi!

Cùng với tiếng quát của Lý Dật, Ảm Kim Luân phát ra tiếng xé gió xoẹt xoẹt, tốc độ xoáy tròn trong nháy mắt bành trướng mấy chục lần, bay về hướng Ma Thiên Tôn.

Tựa như cùng lúc, mượn yểm hộ của Ảm Kim Luân, một đạo Đấu Khí Nam Minh Lưu Hỏa với tốc độ quỷ dị cũng bay về hướng Ma Thiên Tôn.

- Chỉ dựa vào hai chiêu này, tiểu tử ngươi cũng quá coi thường thực lực của Đấu Tôn cường giả rồi đấy!

Ma Thiên Tôn không hề di chuyển, bình thản vẽ mấy chỉ quyết, trong lòng bàn tay hiện lên một Đấu Khí hộ thuẫn màu tím chớp động. Ảm Kim Luân và Nam Minh Lưu Hỏa lần lượt nện lên Đấu Khí hộ thuẫn màu tím, luồng năng lượng cực đại lại bị hóa giải vô thanh vô tức.

- Lá chắn Tử Viêm của bản tôn, chưa có kẻ nào dưới Đấu Tôn có thể công phá được!

Ma Thiên Tôn ngạo nghễ nói.

- Phàm là chuyện gì cũng có ngoại lệ! Xem chiêu này của ta.

Lý Dật mỉm cười, bộ pháp quỷ dị, thủ quyết không ngừng biến ảo. Thật ra cũng không phải Lý Dật đang bày Đồ Long trận Khốn Long trận gì đó, đối phó với cường giả có kinh nghiệm thực chiến phong phú như Ma Thiên Tôn, cho dù trận pháp bố thành, nhất định cũng bị nhìn thấu. Nhưng Lý Dật vẫn cố ý làm ra vẻ huyền bí, chứ ý đồ thật sự lại là….

- Sư phụ, cho ta mượn chút Đấu Khí của ngươi để đối phó với tên cuồng ngạo này!

- Sư phụ ngươi bây giờ chỉ là một tàn hồn, đối phó với Đấu Hoàng cường giả còn tạm được, cấp bậc Đấu Tôn của tên này không thấp. Ta kêu ngươi chạy trốn ngươi lại không chạy, tiểu tử, hiện tại đến lúc ngươi phải nếm mùi đau khổ rồi.

- Ta căn bản không có cơ hội chạy trốn, lão ma quỷ này rõ ràng đến đây vì đồ nhi. Sư phụ đừng khiêm tốn nữa, nhớ năm đó ngài cũng là Đấu Thánh, à không, là Đấu Thần! Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, đánh một tên Đấu Tôn còn không phải chuyện dễ dàng.

Lý Dật cũng không biết Xà tôn giả rút cuộc có thực lực như thế nào, hắn nói vậy chỉ để lấy lòng mà thôi.

- Đừng nói nhảm, những ngày nay ngươi tẩm bổ Thiên Ma Đấu Khí cho ta, bản tôn ngược lại khôi phục rất tốt, phá Tử Viêm lá chắn của hắn thật ra không phải chuyện khó.

Không biết bị tâng bốc, Xà tôn giả lương thiện phát hiện, cuối cùng đáp ứng Lý Dật.

- Tốt lắm, ta đánh nghi binh, ngươi chủ công!

Lý Dật kết thúc công tác chuẩn bị dài dòng, tư thế cổ quái phát ra một luồng Đấu Khí lôi thuộc tính, lôi quang lóe lên đầy trời lập tức tràn ngập giữa hai người, vô cùng đẹp mắt, nhưng uy lực.... Ma Thiên Tôn nhíu mày, đối với loại đấu kỹ rác rưởi chỉ được vẻ hoa mỹ này, hắn hoàn toàn không có hứng thú mở miệng châm biếm, vẻ mặt thoải mái thao túng lá chắn Tử Viêm.

Nhưng một giây sau, Ma Thiên Tôn đã không còn thoải mái được nữa. Cùng với lôi quang tiêu tán trước lá chắn Tử Viêm, một luồng áp lực cực đại giống như đào núi lấp biển bất ngờ xuất hiện, tiến tới với tư thế hủy diệt tất cả.

Ầm, ầm, ầm…

Một loạt tiếng bạo phá vang lên, lá chắn Tử Viêm nhanh chóng thu nhỏ hình thể, cuối cùng ầm ầm nứt ra. Nếu không phải Ma Thiên Tôn có kinh nghiệm vô cùng phong phú, trong nháy mắt kết xuất một đạo Đấu Khí phòng ngự thì sợ rằng luồng Đấu Khí quỷ dị đã khiến hắn chịu tổn thất không nhỏ.

Nhưng vẫn chưa xong, luồng Đấu Khí quỷ dị mặc dù đã nổ tan trước Đấu Khí phòng ngự mà Tử Viêm Lôi và Ma Thiên Tôn vội vàng kết xuất ra nhưng cuối cùng năng lượng đã hao hết. Không khí chung quanh đột nhiên kịch liệt tăng lên, hỏa nguyên tố trong thiên địa linh khí điên cuồng hội tụ, khiến mấy bụi cây khô bỗng nhiên bốc cháy.

Trên bầu trời tối đen, bỗng nhiên hào quang đỏ sậm lập loè khắp nơi, ngay sau đó vô số đạo hỏa diễm bốc cháy rừng rực xoay tròn, hội tụ thành hình giữa không trung.

Thiên Địa dị tượng, đấu kỹ Bạch Hổ!

Sau khi Lý Dật đánh ra một chiêu biến địa thần lôi nghi binh, đấu kỹ Bạch Hổ “Lưu Hỏa Liệt” liền lặng lẽ tụ lực, Ma Thiên Tôn toàn lực chống lại công kích Đấu Khí của Xà tôn giả, căn bản không chú ý tới Lý Dật đang chuẩn bị đại lễ gì cho hắn.

Đến lúc Ma Thiên Tôn ý thức được đấu kỹ Bạch Hổ, Lưu Hỏa đầy trời dĩ nhiên đã biến thành khí thế đốt trời diệt địa, từ bốn phương tám hướng đập tới. Trong tình huống dốc hết tinh thần chuẩn bị, chiêu này của Lý Dật cũng không phải là đấu kỹ Bạch Hổ mạnh nhất, đối với cường giả Đấu Tôn như Ma Thiên Tôn mà nói, cũng chỉ chế tạo ra một chút phiền toái nhỏ mà thôi.

Nhưng tình huống lúc này hoàn toàn khác, sau khi Ma Thiên Tôn hóa giải một luồng Đấu Khí có thực lực không hề thua kém mình, bản thân hắn cũng cần một thời gian để lưu chuyển Đấu Khí, cho dù thời gian này rất ngắn. Lý Dật chính là bắt được sơ hở này, sử dụng đấu kỹ Bạch Hổ, ý đồ đánh bại Ma Thiên Tôn trong một lần hành động.

Lưu Hỏa vô cùng nện về hướng Ma Thiên Tôn hầu như không có bất kỳ Đấu Khí phòng ngự nào, trong hỏa diễm bao trùm, không nhìn ra biểu lộ và tình huống hiện tại của Ma Thiên Tôn như thế nào, nhưng nhất định là không tốt. Vì Lý Dật nghe thấy một tiếng thét rất thảm thiết, một tiếng thét khiến những người có thiện lương không thể nào chịu đựng được.

Nhưng đối với Ma Thiên Tôn, Lý Dật căn bản không có một tia thiện lương nào cả. Hắn càng làm Liệt Hỏa thiêu đốt mạnh mẽ hơn.

Bỗng nhiên không gian ba động, Nam Minh Lưu Hỏa đang bao vây người Ma Tôn giống như bị một bàn tay cực lớn xoa nắn, bắt đầu vặn vẹo hỗn loạn. Ma Thiên Tôn ở trong vòng vây của Nam Minh Lưu Hỏa, tình nguyện không sử dụng Đấu Khí kết xuất phòng ngự, mà chịu đựng thiêu đốt của Liệt Hỏa, chính là vì sử dụng không gian pháp tắc, đột phá sự bao vây của đấu kỹ Bạch Hổ. Vì hắn biết rõ, loại đấu kỹ Bạch Hổ có thể khiến Thiên Địa dị tượng này, một khi bị bao vây bên trong, cho dù có thể dựa vào Đấu Khí phòng ngự chống lại, nhưng Đấu Khí cũng sẽ tiêu hao cực lớn.

Mặc dù trên cơ bản Mị Ảnh Ma Tông đã nắm trong tay toàn bộ thế cục, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có biến cố gì xảy ra. Cho nên tình nguyện cho Lưu Hỏa thiêu đốt, Ma Thiên Tôn cũng muốn Đấu Khí khống chế không gian, đột phá vòng vây của Lưu Hỏa đầy trời!

Mặc dù cái giá phải trả cho việc khinh thường một Đấu Hoàng như Lý Dật lại vô cùng nghiêm trọng. Tất cả lông tóc trên người Ma Thiên Tôn râu ria đều bị thiêu thành tro tàn. Bộ áo bào màu đen rộng thùng thình cũng biến thành nửa trạng thái dịch, chảy xuôi theo người Ma Thiên Tôn, thân thể khô gầy của hắn lúc này thoạt nhìn không giống như con dơi, mà như một con chuột bị nhổ sạch lông.

Chỉ có điều đối mặt với bộ dạng này của Ma Thiên Tôn, Lý Dật thật sự cười không nổi, bởi vì hắn nhìn ra được, mặc dù dáng vẻ của Ma Thiên Tôn rất chật vật, nhưng thực lực lại không bị hao tổn bao nhiêu. Còn Đấu Khí của hắn khi sử dụng đấu kỹ này lại tổn hao hơn Ma Thiên Tôn rất nhiều, từ phương diện này mà nói, người chịu tổn thất cuối cùng vẫn là Lý Dật.

- Lý Dật, ngươi giỏi lắm, lúc trước đúng là ta đã sai lầm, hiện tại ta thừa nhận ngươi có tư cách khiêu chiến với ta!

Ma Thiên Tôn nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói dĩ nhiên hiện ra một luồng sát ý.

Cảm nhận được sát ý của Ma Thiên Tôn, trong lòng Lý Dật cũng thấy rùng mình, lúc trước bản thân hắn chiếm được một chút tiện nghi, chẳng qua bởi vì Ma Thiên Tôn không muốn giết hắn. Nếu như đối phương dốc sức liều mạng, chỉ sợ mình còn không có cơ hội sử dụng đấu kỹ Bạch Hổ.

- Tiếp theo, ngươi sẽ thừa nhận ta có tư cách giết chết ngươi!

Ngoài miệng Lý Dật vẫn tỏ ra không hề yếu ớt.

- Kiêu ngạo! Chỉ có điều ngươi không có cơ hội đó, đem thi thể của ngươi về, cũng có thể khôi phục địa vị của bản tôn trong tông môn. Thứ không biết chết sống, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đừng trách bản tôn không khách khí.

- Nói như vậy bản thiếu gia chết chắc rồi!

- Từ lúc ngươi ám hại ta thì giờ chết của ngươi cũng đã bắt đầu.

- Nếu đã như vậy, ta ngược lại rất hứng thú muốn biết, tông môn của ngươi rốt cuộc là môn phái nào, lẽ nào ngươi không phải tông chủ của Mị Ảnh ma tông sao?

Mặc dù Mị Ảnh Ma Tông rất quỷ dị, nhưng nhìn thế nào cũng không phải thế lực khủng bố đặc biệt, có Đấu Tôn cường giả như Ma Thiên Tôn đã là chọc trời rồi. Nhưng nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ lại chỉ có địa vị nhất định nào đấy trong tông môn.

- Nếu ngươi đã muốn chết, bản tôn cũng không có gì giấu diếm. Mị Ảnh Ma Tông chính là tông phái sau khi bản tôn đến Thiên Phong đế quốc tùy ý thành lập, thân phận thật sự của bản tôn là hộ tông sứ giả của Thiên Ma Tông, chủ quản Hình đường. Tiểu tử ngươi đã bao giờ nghe nói đến Thiên Ma Tông chưa!

Thiên Ma Tông là môn phái đứng đầu trong Tứ đại Ma Tông của Đấu Thần Đại lục, mặc dù cách xa Thiên Phong đế quốc ngàn vạn dặm, nhưng đừng nói là cường giả như Lý Dật, cho dù là dân chúng bình thường, cũng không có người nào không biết Tứ đại Ma Tông. Tứ đại Ma Tông, cũng là thế lực duy nhất dám chống lại Đấu Thần điện ở Đấu Thần Đại lục, chỉ cần như vậy cũng có thể nhìn ra Tứ đại Ma Tông có uy thế như thế nào.

Lý Dật nhất thời có chút thất thần, Thiên Ma Cửu Biến mà mình tu luyện, nghe thế nào cũng không có liên quan đến Thiên Ma Tông.

- Nếu các hạ là hộ tông sứ giả của Thiên Ma Tông, tại sao lại lại ngàn dặm xa xôi đến Thiên Phong đế quốc thành lập Mị Ảnh Ma Tông gì đó?

- Chỉ cần ngươi biết người giết mình là ai được rồi, cần gì phải nhiều lời như vậy!

Lý Dật cười nói:

- Ngươi sai rồi, lão quỷ, ta chỉ muốn biết sau lưng người ta muốn giết người rút cuộc có thế lực như thế nào!

- Sắp chết đến nơi còn lắm lời!

Ma Thiên Tôn hiển nhiên đã mất nhẫn nại, mắt nhìn trắng dã. Hắn chậm rãi giơ cánh tay còn đầy mùi khét lẹt.

Cảm nhận được sát ý nghiêm nghị của Ma Thiên Tôn, Lý Dật cũng không suy nghĩ nhiều, ý niệm khẽ động, ánh sáng trên cổ tay lấp lánh.

- Lý Dật, đi chết đi!

Một tấm lụa Đấu Khí vô cùng cuồng bạo cùng với tiếng sấm ầm ầm đập tới, luồng Đấu Khí thanh khiết, với năng lượng cường đại đuổi giết đối thủ, loại đấu pháp lấy mạnh đánh yếu này cố nhiên không có gì sơ hở.

Nhưng sau một tiếng ngâm, vầng sáng trên cổ tay Lý Dật đại tác, Phá Thiên kiếm dưới sự điều khiển ý thức của Lý Dật, đón đỡ tấm lụa Đấu Khí đang xông tới. Bản thân Siêu phẩm thần binh đã ẩn chứa lực lượng nghịch thiên, cộng thêm Đấu Khí Lý Dật rót vào, luồng năng lượng này lại càng cường đại, trực tiếp phá hủy tấm lụa Đấu Khí, uy lực của Phá Thiên kiếm không giảm, trực tiếp lao thẳng về phía Ma Thiên Tôn.

- Siêu phẩm thần binh! Phá Thiên kiếm!

Ma Thiên Tôn cũng là người đi nhiều biết rộng, vừa nhìn thấy đã nhận ra lai lịch của siêu phẩm thần binh. Vẻ mặt Ma Thiên Tôn kinh hãi, sử xuất Đấu Khí khống chế không gian, liên tục lùi lại mấy bước, đồng thời kết xuất một đám Tử Viêm lá chắn trước mắt. Tựa hồ trong chớp mắt, Ma Thiên Tôn đã lùi lại mấy trăm mét.

Với thực lực hiện tại của Lý Dật, ý niệm điều khiển Phá Thiên kiếm còn chưa đạt được khoảng cách xa như vậy. Hắn âm thầm than tiếc, sử dụng Phá Thiên kiếm đã là con át chủ bài cuối cùng của mình, không thể đánh chết Ma Thiên Tôn, hậu quả này sẽ tương đối nghiêm trọng.

Phá Thiên kiếm sẽ đưa tới phiền toái vô cùng còn nói đến, hiện tại chưa suy nghĩ đến những thứ đó. Điểm chết người nhất chính là, Ma Thiên Tôn đã có phòng bị, uy lực của Phá Thiên kiếm nhất định sẽ giảm bớt đi nhiều.

- Phá Thiên kiếm, tiểu tử ngươi lại có thần binh Phá Thiên Kiếm xếp thứ chín trong danh sách thần binh, thật không thể tin được!

Ma Thiên Tôn tựa hồ không thể tin vào thứ trước mắt mình. Đối với Thiên Ma Tông, khôi phục địa vị trong tông quả thật rất quan trọng, nhưng đối mặt với sự mê hoặc của siêu phẩm thần binh, có cường giả nào có thể chống lại được!

Nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt Ma Thiên Tôn, Lý Dật bỗng nhiên nảy ra một ý!<br