Đấu Thần

Chương 593: Khiêu Chiến Đấu Tôn




Cách núi Bắc Đấu không xa, phía trên một vách núi dựng đứng có một thân ảnh khô gầy đứng sừng sững, áo bào rộng thùng thình bị gió lay động, khiến cho bóng người này giống như một con dơi. Chỉ có điều, cho dù là một con dơi hút máu cũng khiến người ta thích thú hơn người đứng trên vách núi này. Trên bộ mặt của hắn giống như có đeo một mặt nạ da người, không hề có một chút biểu hiện. Bên trong nếp gấp rất sâu, để lộ ra khí tức âm trầm vô hạn.

Phía sau hắn hoàn toàn đối lập là hai nam nhân trung niên khôi ngô cao lớn đứng hai bên. Hai nam nhân này mặc trang phục màu đen, tựa hồ như muốn hòa mình vào trong đêm tối, ngoài ra trên người bọn họ cũng dẫn phát ra khí tức cường giả không hề che dấu.

Ba người này đều đứng đối mặt với phương hướng Bắc Đấu tông, giống như đang chờ đợi điều gì.

Một lúc lâu, một Hắc y nhân cao lớn mới chậm rãi nói:

- Tông chủ, Bắc Đấu tông không chống nổi, chúng ta có phải…..

Nam nhân khô gầy được gọi là tông chủ lắc đầu, vang lên một loại âm thanh vô cùng đặc biệt, khàn khàn, khô héo, phảng phất như tới từ địa ngục.

- Không cần phải gấp, Bắc Trác không thất bại nhanh như vậy đâu, bây giờ ra tay, Mị Ảnh ma tông chúng ta cũng sẽ tổn thất không nhỏ!

Một nam nhân cao lớn khác cũng nói:

- Tiểu tử kia thật sự là người chúng ta phải tìm sao?

- Hắn có phải là người chúng ta cần tìm hay không còn cần phải xem đã. Chỉ có điều, nhìn từ kết quả điều tra của chúng ta, cũng không sai biệt. Thử nghĩ nếu hắn không tu luyện Thiên Ma Đấu Khí, làm sao có thể trong vòng nửa năm, từ một người bình thường tấn thăng đến Đấu Hoàng đỉnh phong? Cho dù hắn tu luyện Thiên Ma Đấu Khí, loại tốc độ này cũng thực sự làm người khác khiếp sợ!

- Tông chủ, nếu không sai, vậy chúng ta bắt hắn về điều tra xem rút cuộc có phải hay không, còn phải đợi cái gì?

Trên mặt tên nam nhân khô gầy vẫn không có biểu tình như trước, chỉ có điều trong đôi mắt lại để lộ ánh mắt vô cùng phức tạp:

- Thiên Sát, đã nhiều năm rồi, tại sao ngươi vẫn cứ gấp gáp như vậy. Chúng ta cũng chờ gần được hai mươi năm rồi, chẳng lẽ lại tiếc chút thời gian này sao? Tính cách của tiểu tử kia thật sự giống mẹ hắn!

- Hừ, con nữ nhân ti tiện, hại chúng ta phải sống mấy chục năm người không ra người quỷ không ra quỷ, chờ ta bắt được tiểu tử kia, nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

Thiên Sát hung dữ nói.

- Thiên ma xuất thế, tắc bách tông loạn... Thiên Sát Địa Sátcác ngươi nhớ kỹ, tiểu tử này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Huống hồ mặc dù hiện tại Thánh nữ vẫn bị giam cầm, nhưng trước khác nay khác, nói không chừng ngày nào đó nàng lại bị khôi phục thân phận Thánh nữ, đến lúc đó….Cho nên đối với tiểu tử này, các ngươi vẫn không nên làm chuyện gì quá kích!

- Vâng, tông chủ!

Nam nhân khô gầy tựa hồ không nghe được trả lời của Thiên Sát, Địa Sát. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn nhìn chăm chú vào núi Bắc Đấu. Nơi này mặc dù cao, có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra ở Bắc Đấu cấm địa, nhưng dù sao cũng cách vài dặm, lại là buổi tối. Nam nhân khô gầy tựa hồ có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng tất cả mọi thứ phát sinh ở Bắc Đấu cấm địa.

Ở Bắc Đấu cấm địa lúc này, sau khi Lý Dật dùng Hỏa la quả đuổi Bắc Đấu Tam Hoàng đi, đã quay về trước trận. Lý Dật đưa ánh mắt dừng lại trên người Hạ Hậu Thuần, thi lễ nói:

- Hạ Hậu huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!

Từ khi Lý Dật hiện thân, sắc mặt Hạ Hậu Thuần trở nên vô cùng phức tạp, vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, thậm chí còn có một phần niềm nở. Ngày ấy sau khi từ trà lầu Đế đô quay về núi Bắc Đấu, Hạ Hậu Thuần đã bị Thượng Quan Hinh Nhi hung hăng quở trách một trận, đồng thời không quên thêm mắm thêm muối vào “Hành vi phạm tội ngập trời” của Lý Dật.

Hạ Hậu Thuần cũng không phải là người của Bắc Đấu tông, hắn cũng không có cảm giác gì đối với thâm cừu đại hận của Bắc Đấu tông và Lý Dật, ngược lại càng khiến hắn sản sinh hứng thú với Lý Dật. Đồng thời, hắn cũng thấy kỳ quái, Bắc Trác không phải là Đấu Tôn cường giả sao, làm sao lại bó tay trước một Đấu Hoàng như vậy?

Bây giờ nhìn thấy Lý Dật chủ động chào hỏi mình, Hạ Hậu Thuần trả lễ nói:

- Lý Dật tiểu đệ, xem ra ngươi tu luyện Đấu Khí cũng không phải chỉ là vui đùa một chút!

- Điều này vừa đúng mà cũng không đúng! Cuộc đời chẳng qua chỉ là một trò chơi một giấc mộng, muốn chơi tốt trò chơi cuộc đời này, không có chút thực lực, chơi cũng không thú vị có phải không? Hạ Hậu huynh mặc dù thực lực đủ chơi, nhưng tựa hồ cũng không biết chơi như thế nào?

Bản tính Hạ Hậu Thuần vốn cũng ham chơi hiếu động, nhưng bị áp chế khổ luyện đấu kỹ Đấu Khí, nghe thấy Lý Dật nói những lời này, nhất thời kinh ngạc xuất thần. Cuộc đời chẳng qua chỉ là một trò chơi một giấc mộng, câu này nói ở kiếp trước của Lý Dật hết sức bình thường, nhưng đối với Hạ Hậu Thuần mà nói lại giống như hoàn toàn giác ngộ vậy.

- Vậy theo Lý Dật huynh đệ, như thế nào mới được xem là chơi tốt trò chơi cuộc đời này?

- Mọi sự chỉ là mây bay, theo tính toán của ta mà biến ảo, có cừu oán tất báo, có ân nhất định trả, cảm tác cảm vi, co được dãn được, công danh lợi lộc, cũng chỉ đùa bỡn trong lòng bàn tay. Trường kiếm đang ca, tiếu ngạo hoàn vũ…..

- Trường kiếm đang ca, tiếu ngạo hoàn vũ….

Hạ Hậu Thuần lẩm bẩm nói, hoàn toàn thất thần. Hắn tự nghĩ một đời Đấu Tôn cường giả, mặc dù không thể nói hoành hành khắp Đấu Thần Đại lục, nhưng cũng là tồn tại bất cứ kẻ nào cũng không dám khinh thường. Thế nhưng so sánh với Lý Dật, Đấu Tôn hắn cũng thật sự có chút uất ức, ngay cả đến trà lâu uống trà cũng bị quát tháo một phen, ngẫm lại xác thực cũng không thú vị!

- Thuần nhi, đừng để hắn lừa gạt, Lý Dật tuyệt đối không phải người tốt lành gì!

Thượng Quan Hinh Nhi nhìn ra chỗ bất thường,, nghiêm nghị cắt đứt trầm tư của Hạ Hậu Thuần.

- Cô cô, tại sao lúc nào các người cũng đối đãi với ta như một đứa trẻ?

- Thuần nhi, con là niềm tự hào của Hạ Hậu gia, không ai đối đãi với con như một đứa trẻ, chẳng qua mọi người đều ký thác kỳ vọng rất lớn vào con, con không nên làm mọi người thất vọng!

- Nhưng ta không biết ngày đêm tu luyện đấu kỹ Đấu Khí rút cuộc là vì cái gì? Kỳ thật lâu nay ta chỉ giả vờ, ta tuyệt đối không thích tu luyện!

- Thuần nhi...... Lý Dật, tên khốn khiếp nhà ngươi!

Đối mặt với tình cảnh Hạ Hậu Thuần bị tắm não, Thượng Quan Hinh Nhi đưa ánh mắt phẫn nộ hóa thành giết người trút xuống người Lý Dật.

Kỳ thật cũng không thể trách Lý Dật, thật sự bên trong Hạ Hậu Thuần có tâm ma, Lý Dật chẳng qua bắt được điểm này. Đóa hoa trong nhà ấm, dù cường đại thì có tác dụng gì? Lý Dật mỉm cười, một tia Đấu Khí hiện ra trong lòng bàn tay, nói với Hạ Hậu Thuần:

- Hạ Hậu huynh, ta và ngươi tuy có duyên phận tri kỷ, nhưng lại không có duyên phận tương giao. Nếu chúng ta thuộc về trận doanh khác nhau, vậy thì xin mời!

Một Đấu Hoàng khiêu chiến với một Đấu Tôn cường giả, hơn nữa còn nhẹ nhàng thoải mái như vậy, Lý Dật coi như đã khai sáng Đấu Thần Đại lục. Đương nhiên, đây cũng là Lý Dật suy đoán Hạ Hậu Thuần không thể nào hạ sát thủ với mình, nếu không hắn sẽ không ngốc nghếch đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

- Lý Dật huynh đệ, ngươi không phải đối thủ của ta.

- Chưa thử qua làm sao biết được, hơn nữa nếu có thể chết trong tay Hạ Hậu huynh, cuộc đời này của Lý Dật coi như đã viên mãn!

Dứt lời, Đấu Khí trong tay tăng vọt, thúc dục một đạo Nam Minh Lưu Hỏa bắn về phía Hạ Hậu Thuần.

- Lý Dật, không được!

Bách Phái cũng cả kinh, không ngờ Lý Dật thật sự dám động thủ với một vị Đấu Tôn cường giả.

Trong Lý Minh ngoại trừ Lý Hàn, tất cả cũng nhao nhao kêu lên:

- Thiếu chủ, không nên!

Ngược lại cha con Cung thị và Lý Hàn biết rõ Lý Dật tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc, lập tức bất động thanh sắc biểu lộ bình tĩnh.

Tình thế trên trận mặc dù có lợi cho đối phương, nhưng Hạ Hậu Thuần là một Đấu Tôn cường giả, thật sự khiến người ta bất an. Lý Dật ngược lại không thật sự muốn đánh bại Hạ Hậu Thuần, chẳng qua muốn tiêu hao Đấu Khí của hắn, bởi như vậy, khi Bách Phái xuất thủ phần thắng mới có thêm mấy thành. Dù sao Lý Dật suy đoán Hạ Hậu Thuần sẽ không giết mình, loại mua bán có lời không lỗ này, thiên hạ cũng khó mà tìm được!

Sau khi tính toán, Lý Dật vừa ra tay cũng không chút khách khí, đem Thiên Khôn Địa Càn Châu cường hóa Đấu Khí đến cực hạn. Tiếng xé gió của hỏa diễm Đấu Khí khiến người ta sợ hãi.

- Được, Lý Dật huynh đệ, Hạ Hậu Thuần sẽ thoải mái đánh với ngươi một trận.

Hạ Hậu Thuần tiện tay hóa ra một đạo đấu khí thuẫn bài, đánh tan Đấu Khí hỏa diễm của Lý Dật, Hạ Hậu Thuần bay lên không, thân hình đã ở ngoài trăm mét. Lý Dật cũng không cần nghĩ ngợi triển khai đấu cánh, bay vút theo, trong tay cũng không chậm, phát ra một chiêu đấu kỹ Chu Tước.

- Dẫn khí nhập vào cơ thể —— Ngưng Khí phá không —— Ỷ Thiên! Phá Không Kiếm! Phá...! Phá...! Phá...!

Lực lượng Đấu Hoàng đỉnh phong gấp hai lần, cộng thêm đấu kỹ cấp cao Chu Tước, Đấu Khí hóa kiếm nện về hướng Hạ Hậu Thuần.

- Thật là đấu kỹ lợi hại!

Hạ Hậu Thuần khen ngợi, đối mặt với chiêu đấu kỹ này cũng rất cẩn thận, biểu lộ ngưng trọng còn thủ quyết phi động, Đấu Khí quanh thân trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, hóa thành một Đại điểu bốn cánh nghênh đón Phá Không Kiếm của Lý Dật. Hai luồng Đấu Khí huyễn hình đều kéo theo tàn ảnh dày đặc không ngừng tương giao, ánh sáng chiếu rọi nửa bầu trời. Ầm ầm ầm.... Thanh âm giống như tiếng sấm, làm lòng người kinh hãi.

Nếu chỉ bàn về lực lượng đơn thuần, thực lực của Lý Dật bây giờ cũng không kém một Đấu Tôn cường giả bao nhiêu, còn Hạ Hậu Thuần căn bản không có ý đồ giết chết Lý Dật, hiển nhiên cũng sẽ không sử dụng lực lượng của không gian pháp tắc, như vậy, chiêu đấu kỹ đối oanh này lại cân sức ngang tài.

Người đứng xem chỉ nhìn thấy Hạ Hậu Thuần không sử dụng lực lượng của không gian pháp tắc, lại không biết Đấu Khí của Lý Dật trải qua cường hóa của Thiên Khôn Địa Càn Châu cường đại đến cỡ nào. Ngay cả Bách Phái cũng nghĩ không thông, một Đấu Hoàng tại sao có thể chống lại đấu kỹ cấp Chu Tước của một Đấu Tôn!

- Thống khoái! Lại đấu thân pháp!

Một chiêu bất phân thắng bại, Lý Dật hào khí vượt mây, hét lớn một tiếng, thân hình đột biến, giống như quỷ mị, hóa thành đạo đạo tàn ảnh, đánh tới hướng Hạ Hậu Thuần.

Vân Bộ thêm Thanh Vân Thủ, tổ hợp cận chiến đắc ý nhất của Lý Dật!

- Tốt!

Hạ Hậu Thuần cũng khí phách bừng bừng, đáp lại:

- Đấu kỹ thân pháp, Lăng Ba Bộ!

Đấu kỹ thân pháp này của Hạ Hậu Thuần ngược lại không quỷ mị giống như Lý Dật, tay áo bồng bềnh như sóng nước chập chờn, không hề có cảm giác quỷ dị, ngược lại có phần khiến người ta vui vẻ.

- Khá lắm, đấu kỹ thân pháp Lăng Ba Bộ!

Lý Dật cũng khen một câu, nếu bàn về tính thực dụng, Vân Bộ không hề thua kém Lăng Ba Bộ, nhưng luận về đẹp mắt, Vân Bộ và Lăng Ba Bộ cách nhau xa. Cũng may Lý Dật là người truy cầu thực dụng chứ không phải truy cầu hoa lệ!

Loại so đấu thân pháp này, cho dù hao tổn Đấu Khí tương đối ít, tình cảnh lại đặc sắc hơn so đấu đấu kỹ Đấu Khí vô số lần. Mọi người vốn còn chú ý tới cuộc chiến giữa Tiểu Tuyết và Bắc Trác, lần này lại hoàn toàn bị Lý Dật và Hạ Hậu Thuần thu hút. Mọi người không khỏi thầm than, nếu người trên không trung đổi lại là mình, không biết có thể chống đỡ được ba chiêu của đối thủ hay không?

Song phương càng đánh càng nhanh, hai đạo tàn ảnh tập trung tại một chỗ, hình thành một vòng xoáy, dĩ nhiên không nhìn ra thân hình. Bên ngoài vòng xoáy, từng vầng sáng Đấu Khí lập loè, giống như tinh vân trên bầu trời đêm, vô cùng đẹp mắt!

Đột nhiên, vầng sáng lóe lên, vòng xoáy ầm ầm nổ tung, hai đạo nhân ảnh lập tức tách ra, trôi nổi giữa không trung.

Lý Dật và Hạ Hậu Thuần đối mặt thật lâu, không có ai ra tay nữa. Hai người lơ lửng giữa không trung, trời lại tối đen, không nhìn ra được biểu lộ trên mặt hai người, càng không rõ hai người vì sao đột nhiên dừng tay.

Một lúc lâu, mới nghe Hạ Hậu Thuần cất cao giọng nói:

- Cô cô, thỉnh cầu chuyển lời cho gia phụ, Hạ Hậu Thuần đã không còn là đứa trẻ rồi.

Nói xong, thân hình khẽ động, đã biến thành một chấm đen nhỏ phía chân trời.

Biến cố đột ngột này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, Thượng Quan Hinh Nhi càng nghiêm nghị không ngừng hét lên:

- Thuần nhi! Thuần nhi..

Đáng tiếc Đấu Tôn cường giả thân pháp mau lẹ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Kỳ thật, Lý Dật chỉ nói với Hạ Hậu Thuần một câu. Hắn nói:

- Chuyện ngươi muốn làm, không có ai có thể ngăn cản ngươi!

Nhìn thấy Hạ Hậu Thuần biến mất, Lý Dật nhẹ giương đấu cánh, lơ lửng trên đầu đám người Bắc Đấu tông, lạnh lùng nói:

- Còn ai muốn khiêu chiến với bản thiếu gia?<br