Đấu Thần

Chương 58: Lời Hẹn Ba Năm




Đả tự: Sided Lovettt

***

Nhìn trong vùng điện quang, không có phản ứng gì, ngay cả một chút đấu khí ba động chống chọi cũng không thấy xuất hiện, Mạc Nhu Tâm cuối cùng đã thờ dài một hơi, nàng quay đầu nhìn Mạc Dịch mỉm cười, khẽ nói:

- Cha, xem ra người phu quân người chọn cho Tâm nhi, không có đủ tư cách gì rồi... Tâm nhi...

Lời còn chưa dứt, nàng đã sửng sốt, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin nhìn lại, trong đôi mắt quyến rũ tràn đầy sự chấn động, nàng nhìn vùng điện quang đằng sau người, cả người khẽ run lên.

Trong đấu khí tử sắc nhạt ấy, điện quang vẫn đang chớp động, trong tình hình này, cho dù là một đấu sư bên trong cũng đừng mong rút lui hoàn toàn, huống hồ là một đấu giả? Nhưng lại đúng lúc này, đấu khí tử sắc tràn ngập ấy từ từ tan đi, một thân ảnh chậm rãi bước ra từ bên trong, lúc này, cả người hắn được bao trọn bằng một lớp đấu khí hồng sắc, thấp thoáng lại có hình dáng của một chiếc sa y...

- Sa y đấu khí!

- Không! Không phải! Sa y đấu khí không giống thế này, đây rốt cuộc là...

Tiếng nói sửng sốt từ khắp nơi vang lên, người nào cũng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kì dị trước mặt, chỉ thấy đấu khí tử sắc nhạt và những tia điện quang kia khi tiếp cận với đấu khí hồng sắc bên người Lý Dật, ngay lập tức như bị đồng hóa, bị Lý Dật ‘hút’ vào, trở thành một phần trong đấu khí hồng sắc của hắn.

Cuối cùng, Lý Dật bước tới bên ngoài đấu khí tử sắc nhạt, nhìn Mạc Nhu Tâm đang sững sờ. hắn chỉ khẽ mỉm cười, cả người như huyễn ảnh vụt tới trước mặt Mạc Nhu Tâm, tay phải đã kẹp trên cổ họng nàng, khóe miệng hiện ra một nụ cười rạng rỡ đến không thốt nên lời.

- Nha đầu chết tiệt, con đàn bà thối... Ta thật sự... thật sự muốn bóp chết ngươi như thế này!

Lý Dật kề sát tai vào Mạc Nhu Tâm, từng câu từng chữ thì thầm:

- Nhưng ta đã đổi chủ ý, chết thì có gì? Ta sao có thể để ngươi chết sảng khoái như vậy? Ta muốn ngươi sống không bằng chết!

Vẻ mặt sửng sốt của Mạc Nhu Tâm cuối cùng đã biến mất, thay vào đó là một tia lạnh lùng:

- Ngươi có làm được không?

- Có cần thử xem không, xem ta có làm được không?

Lúc nói chuyện, tay trái của Lý Dật đã từ từ lướt xuống ngực của Mạc Nhu Tâm, nhãn thần hắn nhìn khuôn mặt của Mạc Nhu Tâm, chăm chú nhìn thần sắc của nàng biến đổi.

Chú ý tới ý đồ của Lý Dật, khóe mắt của Nhu Tâm vụt lên tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh, tâm trạng kì dị ấy được nàng thu lại, nàng chỉ nghiêng đầu nhìn Lý Dật, nhàn nhạt nói:

- Ngươi muốn thế nào?

- Ta muốn thế nào ư?

Lý Dật liếm môi:

- Con đàn bà chết tiệt, ta có thể cưỡng bức ngươi 1 lần, thì có thể cưỡng bức ngươi một lần nữa, ngươi có tin không?

- Nếu như ngươi có gan, ngươi cứ thử xem!

- Hừ, thiếu gia lần đầu tiên cũng đã làm rồi, còn sợ lần này sao?

Lý Dật bật cười dâm đãng, tay trái đã đặt vững vàng trên ngực Mạc Nhu Tâm, khẽ dùng lực, Mạc Nhu Tâm không chịu được phải khẽ hừ một tiếng.

- Được rồi! Thắng bại đã phân, Tâm nhi, ngươi cũng hài lòng rồi chứ!

Mạc Dịch ngồi trên ghế thượng vị cuối cùng cũng đã không nhịn được nữa, đối thoại của Lý Dật và Mạc Nhu Tâm tuy nhỏ, nhưng những cường giả đấu sư như họ sao lại có thể không nghe ra? Nếu thật sự mặc cho Lý Dật cưỡng bức Mạc Nhu Tâm ngay trước mặt bao nhiêu người ở đây, vậy thì Mạc Gia sau này cũng không cần phải sống tiếp nữa.

Còn Lý Dật rốt cuộc có dám làm chuyện đó hay không, nhất thời không khiến Mạc Dịch lo lắng.

Nghe xong lời này, Lý Dật mới nhếch miệng, thả lỏng tay ra, sau lưng lại toát mồ hôi lạnh.

Dưới đòn tấn công vừa rồi của Mạc Nhu Tâm, Lý Dật cơ hồ trở tay không kịp, hắn hoàn toàn không ngờ đòn tấn công của một đấu giả lại có uy lực như vậy. nếu là lúc hắn toàn thịnh, hắn sẽ có thể tránh được, hoặc dùng Hồi Phong Chưởng để chống chọi, nhưng lúc này thực lực của hắn còn chưa đầy ba thành so với lúc bình thường, sao có thể chặn lại chiêu này?

Đến lúc cuối cùng, là Xà Tôn Giả đã kịp thời phóng đấu khí hộ thể ra, mới bảo vệ được tính mạng của Lý Dật, nhưng ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại, chuyện này khiến Lý Dật điên tiết trong lòng, vì vậy ngay sau đó, hắn mới có những hành động điên cuồng như vậy!

Đấu kỹ! Đấu Kỹ! Đấu kỹ!

Đấu kỹ của Đại Lục Đấu Thần, quả nhiên chỉ dựa vào tận dụng cơ hội và kỹ xảo thì không thể nào thắng được.

Nhãn thần nhìn vào Vân Hoang Giới Chỉ trên tay, Lý Dật đã có chủ ý, nhất định phải moi bằng được mấy bộ đấu kỹ cao cấp từ trong tay lão quỷ này.

Trong lòng đã quyết, nhãn thần của Lý Dật từ từ hướng về Mạc Nhu Tâm, người nữ nhân này, lại có thể khiến trong lòng hắn có cảm giác chật vật, người nữ nhân này... người nữ nhân này...

Tuy trong mắt người ngoài, mình đã thắng nàng ta một bậc, nhưng Lý Dật lại rất rõ, lần này mình thắng không vẻ vang gì, cảm giác thất bại này khiến hắn vô cùng bực bội.

Đột nhiên, hắn lại nhớ đến lúc trước khi đấu với Đại trưởng lão, nếu không phải hắn xem thường mình, lúc đầu đã sử dụng Sa y đấu khí, vậy thì mình có thể thắng được không, điều này còn rất khó nói!

- Ta không thua!

Trong khoảnh khắc trong đại sảnh yên tĩnh, giọng nói nhạt nhẽo của Mạc Nhu Tâm lại vang lên:

- Tuy ta không thắng, nhưng ta cũng không thua... Bây giờ đánh tiếp, trừ phi ta chết, bằng không, chỉ khi bản thân ta tự mình nhận thua, mới tính là thua, vì vậy Lý Dật...

Mạc Nhu Tâm nhìn thẳng vào mắt của Lý Dật:

- Nếu như ngươi còn là nam nhân, thì giết ta đi! Để chứng minh ngươi đã thắng, nếu ngươi không làm được, thì hãy trực tiếp nhận thua đi!

Lời nói của Mạc Nhu Tâm vừa dứt, trong đại sảnh đã tràn đầy kinh ngạc, lời nói giống như vô lại của nàng, nào giống của một tiểu thư thế gia.

Lúc này, duy chỉ có Lý Dật mới đọc được ý nghĩa trong câu nói của Mạc Nhu Tâm – cho dù là Mạc Nhu Tâm ta hôm nay có chết trong tay ngươi, cũng không muốn để Lý Dật ngươi chạm vào ta! Cho dù ngươi có được ta, cũng chỉ có được thân xác của ta mà thôi!

Lý Dật liếm môi đang khô khốc của mình, tâm tình biến đổi bất định. Lúc này giết Mạc Nhu Tâm ở đây, khả năng này cơ bản không thể nào, nhưng muốn mình nhận thua, truyền ra ngoài không phải nói Lý Dật ta sợ một người đàn bà sao?

Tâm trí vụt chuyển, Lý Dật từ từ đưa một ngón tay ra, khẽ lướt qua gương mặt mịn màng của Mạc Nhu Tâm, rồi sau đó nâng cằm nàng lên.

- Hahaha... Đúng là một nữ nhân bốc đồng a...

Lý Dật lẩm bẩm nói:

- Con đàn bà chết tiệt, nàng biết không... Đột nhiên ta lại có chút hứng thú, nàng thử nghĩ xem, hiện giờ nàng hận ta như vậy... Nếu như có một ngày, nàng lại yêu ta say đắm, sau đó lại bị ta chà đạp, rồi phũ phàng vứt bỏ... Nàng cảm thấy, đây có phải là chuyện thú vị không? Vì vậy, ta sẽ không giết nàng..Ta cũng sẽ không nhận thua... Nhưng ta lại cho nàng một cơ hội.

Lý Dật mỉm cười:

- Ba năm, ta cho nàng thời gian ba năm, nếu như sau ba năm, nàng có thể đánh bại ta, vậy thì Lý Dật ta mặc nàng xử lý, nhưng nếu như sau ba năm nàng lại bại dưới tay ta... vậy thì nàng hãy ngoan ngoãn làm nữ nhân của Lý Dật ta, không oán không hận... Nữ nhân! Nàng dám đồng ý không?

Mạc Nhu Tâm cắn chặt môi, sau chốc lát, mới dùng một giọng nói trong trẻo đến cực điểm, khẽ đáp:

- Được! Nếu ba năm sau ngươi bị thua, Mạc Nhu Tâm ta sẽ băm vằm ngươi thành trăm mảnh nhỏ! Để Lý Dật ngươi chết không toàn thây! Nhưng nếu ta thua, Mạc Nhu Tâm ta đời này kiếp này sẽ làm nô tỳ của ngươi! không oán không hận!

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì kích động của Mạc Nhu Tâm, ngón tay đang nâng cằm nàng của Lý Dật bất chợt lại vuốt nhẹ...

Đúng là một nữ nhân thú vị!

Lý Dật càng nở một nụ cười tươi, sau đó trong lúc Mạc Nhu Tâm còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng hôn vào đôi môi của nàng.

- Uhm... Uhm... uhm...

Mạc Nhu Tâm ngây người, toàn thân cứng đờ. Cho dù là lúc này Lý Dật có xé nát y phục của nàng, lại cưỡng bức nàng, nàng cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng nụ hôn này của Lý Dật, lại khiến nàng hoàn toàn không có phản ứng.

Không biết qua bao lâu, cả người nàng lại run lên, đôi tay đặt trước ngực Lý Dật đẩy ra, giãy dụa khỏi hắn.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Nhu Tâm, Lý Dật bất giác liếm đôi môi bị nàng cắn, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ:

- Vậy thì nữ nhân kia... Đã vậy, hẹn ước ba năm của chúng ta đã có rồi! Ba năm này nàng phải cố gắng đấy, nếu như rơi vào tay ta, nàng có muốn chết, cũng không chết được đâu!

Mạc Nhu Tâm trừng mắt nhìn Lý Dật, sau một hồi mới nghiến răng nói:

- Ngươi... Ngươi... Lý Dật! Vậy ba năm sau ta sẽ đợi ngươi! Đợi ngươi đến tìm ta!

Dứt lời, nàng không còn nhìn Lý Dật, mà xoay người lao vội ra đại sảnh.

Hiện tại, chỉ còn một mình Lý Dật, hắn nghiêng đầu, nhìn theo bóng dáng sau lưng của Mạc Nhu Tâm, khóe miệng bất giác hiện ra một nụ cười. có phải nữ nhân có tính tình càng cương quyết, thì lại càng kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân hay không?

Đây là một câu hỏi không cần trả lời, chỉ có điều Lý Dật lại rất rõ, lời hẹn ước ba năm này, cho dù đối với mình, hay với bản thân nàng, đều vô cùng quang trọng!

Ba năm sau! Ta nhất định dùng thực lực của bản thân đánh bại ngươi!

Câu nói này cơ hồ cùng lúc vang lên trong đầu hai người.

Trong đại sảnh, nhìn bộ dạng bình thản của Lý Dật, trong lòng mỗi người đều có một cảm giác thật cổ quái, yến hội hôm nay thật sự bất ngờ, khiến người ta phải lấy làm kinh ngạc đến cực điểm a

Trên thượng vị, sắc mặt của Mạc Dịch cũng có vài phần khó coi. Lý Dật và Mạc Nhu Tâm làm như vậy, giống như không coi hắn ra gì, chỉ có điều hai người họ đã có cái hẹn ba năm, cho dù hắn là Gia chủ Mạc Gia, cũng không thể hủy trước mặt nhiều người như vậy, bằng không, sau này Mạc Gia sẽ không còn mặt mũi nào.

Cũng may khi hai người nói chuyện, đã cố ý hạ thấp giọng, rất nhiều người đều không nghe rõ, bằng không...

Nhìn Lý Dật vẫn đang đứng giữa đại sảnh, Mạc Dịch lại chợt thầm kêu khổ, hắn nhìn Lý Hàn xa xăm, cười khổ một tiếng, nói:

- Lý huynh, người xem chuyện này...

Lý Hàn dĩ nhiên có thể nhìn ra sự phức tạp trong lòng của Mạc Dịch, hắn cười ha hả:

- Người trẻ tuổi thích chơi trò này, kẻ làm trưởng bối như chúng ta lẽ nào lại ngăn cản? Chỉ có điều tỷ thí thì tỷ thí, Mạc huynh có thời gian để khuyên nhủ Mạc đại tiểu thư, cố gắng hơn một chút, bằng không Mạc đại tiểu thư thật sự mà đến làm nô tỳ cho Lý Gia chúng ta, e rằng thể diện của Mạc Gia sẽ không đc tốt lắm đâu!

Mạc Dịch thầm nghiến răng, nhưng lại không biết nói gì mới được, lẽ nào trong tình cảnh này, mình lại đi xuống đả bại Lý Dật? Mạc Dịch ta còn chưa đến nỗi là người như vậy!

- Được rồi!

Lý Hàn bên này đã đứng dậy:

- Chuyện phải giải quyết khi đến Mạc Gia hôm nay, cơ hồ đã giải quyết xong rồi. Cái hẹn ba năm này, dường như đã là cách giải quyết tốt nhất rồi! Vậy thì Mạc huynh, hôm nay Lý mỗ xin cáo từ trước, sau này nếu Mạc huynh rỗi rãi, có thể đến Lý Gia làm khách, Lý mỗ nhất định sẽ toàn lực chiêu đãi!

Sắc mặt của Mạc Dịch dần dần hồi phục lại bình thường, hắn chắp tay với Lý Hàn, sau đó bất giác thở dài, nói:

- Vậy thì, Mạc mỗ cũng không tiện giữ Lý huynh lại nữa...

Cơ hồ đến thời khắc này, yến hội long trọng của Mạc Phủ đã đến màn kết.

Mạc Dịch cố nén cảm giác bực bội trong lòng của mình, nhãn thần lại không chịu rời khỏi Lý Dật, cơ hồ sợ hắn trong giây phút nào đó, lại bùng phát đả thương người.

Dường như cảm giác được điều gì, Lý Dật chỉ chậm rãi quay đầu, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của Mạc Dịch, chỉ để lại một nụ cười nhạt.

...

- Lý Dật ca ca, tối nay ngươi thật lợi hại a!

Không biết từ lúc nào, Lý Na Na sắc mặt đầy vẻ ngưỡng mộ đã đến bên cạnh Lý Dật.

Vẻ mặt này khiến hắn lòng sinh ra cảm giác quái dị, hắn ho khan một tiếng, chỉ nhàn nhạt nói:

- Ta hơi mệt, hôm nay cứ đi trước đã, có thời gian chúng ta nói chuyện sau đi.

Lời vừa dứt, hắn cũng không gọi Lý Hàn, thân hình như thiểm điện lao ra ngoài, nhìn xa xa, có vài phần giống như đang chạy trối chết...