Đấu Thần

Chương 553: Chuyển Bại Thành Thắng




Một bánh xe tròn sáng bóng màu xanh thẫm, bánh răng sắc bén lộ ra hơi lạnh thấu xương, vừa mới vào tay, liền phát ra âm thanh quỷ dị vù vù.

- Cửu phẩm, Ảm Kim Luân!

Trên mặt Cát Vũ Quang hiện ra thần thái đắc ý vô cùng.

Cửu phẩm, hai chữ này cũng đủ rồi, ngoại trừ mười chín chiếc thần binh, binh khí cửu phẩm chính là sự tồn tại vô thượng.

Cửu phẩm là cái lông! Khắc chế xung động của Phá Thiên kiếm, Lý Dật bắt đầu chăm chú dò xét thanh Ảm Kim Luân cửu phẩm, mặc dù chưa huyễn hóa ra linh hồn thể giống như Phá Thiên kiếm, thanh Ảm Kim Luân cửu phẩm này cũng tràn đầy linh khí, chẳng qua linh khí này ngược lại có phần phù hợp với ám thuộc tính của Cát Vũ Quang, mang theo một loại âm hàn quỷ dị.

Xoẹt ——

Ảm Kim Luân kéo lê một vết máu trên cánh tay Cát Vũ Quang, máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương giống như chịu sự gợi ý nào đó, dung nhập Ảm Kim Luân vào bên trong cơ thể. Đạt được máu tươi thoải mái, âm hàn ẩn chứa trong Ảm Kim Luân bỗng nhiên vô cùng dữ dội.

- Ảm Kim Luân phải dùng máu người nuôi dưỡng, máu người thay đổi mỗi ngày, cho nên Ảm Kim Luân còn gọi là bánh xe khát máu, uống máu vào sẽ điên cuồng. Lý Dật, chịu chết đi!

Ảm Kim Luân cuồng hóa phình lớn hơn mấy lần, âm thanh vù vù quấy nhiễu nhân tâm vang lên không ngừng.

So với Ảm Kim Luân cửu phẩm, Đoạn Hồn Nhận bát phẩm của Lý Dật thật sự kém hơn.

- Chủ nhân, có cần ta ra tay hay không!

Trong đầu Lý Dật bỗng nhiên vang lên âm thanh của Phá Thiên kiếm linh. Thanh âm này khiến Lý Dật vui mừng quá đỗi, tại sao mình lại quên mất thứ này chứ!

- Kiếm Linh, không thể dùng Phá Thiên kiếm, ngươi có cách nào phá Ảm Kim Luân cửu phẩm này không?

- Chẳng qua chỉ là một thanh binh khí cửu phẩm, sợ gì chứ, xem ta thu thập nó như thế nào!

Phá Thiên kiếm linh cũng là kẻ quen bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh đã quen đích nhân vật, loại chuyện lấy mạnh hiếp yếu là chuyện nó vô cùng nhiệt tình từ trước đến nay.

- Cái này ngươi không hiểu, đừng quản! Mau nói cho ta biết có cách nào đối phó Phá Kim Luân kia!

Chuyện của con người, Phá Thiên kiếm linh há lại hiểu rõ, hơn nữa đây cũng không phải là lúc Kiếm Linh giải thích nhân tính.

- Cái này để ta thử xem, thanh binh khí này mặc dù có mấy phần ý thức hỗn độn, nhưng vẫn chưa hình thành linh hồn thể, không dễ trao đổi!

Trong lúc nói chuyện, Ảm Kim Luân đã kẹp lấy Đấu Khí hùng hậu màu đen lao tới hướng Lý Dật. Không kịp suy nghĩ, Lý Dật triển khai Đấu Khí thánh hệ hộ thể và vân bộ, lập tức trượt ra mấy mét. Cùng lúc đó, trong dung giới trên ngón tay Lý Dật, một đạo hắc quang rất nhỏ hầu như không thể nhận ra lóe lên rồi biến mất, Phá Thiên kiếm linh đã chui vào trongẢm Kim Luân.

- Đáng thương, đường đường là một Đấu Hoàng đỉnh phong, không ngờ không có một thanh binh khí tốt?

Nhìn thấy Lý Dật tay không né tránh, Cát Vũ Quang huy động Kim Luân từng bước ép sát, miệng lại mỉa mai không ngừng:

- Đoạn Hồn Nhận của ngươi đâu rồi? Thế nào, sợ lấy ra mất mặt sao?

Xem ra Cát Vũ Quang tìm hiểu mình không ít. Lý Dật thầm hối hận bản thân thật sự có chút coi thường hắn, sớm biết tình huống hiểm ác như vậy sẽ xuất hiện, tối qua tuyệt đối sẽ không đuổi theo Diệp Khinh Vũ.

Vân Bộ vận dụng đến cực hạn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tránh né sát khí sắc bén của Ảm Kim Luân. Với loại cường giả thiên phú như Cát Vũ Quang, chiến đấu lâu, chắc chắn sẽ nhìn ra chỗ tinh vi huyền bí của Vân Bộ, đến lúc đó tình huống thật sự rất nguy hiểm.

Trong ý niệm bỗng nhiên xao động, cảm giác Phá Thiên kiếm linh như một con giun cắt xuống một bộ phận cơ thể của mình. Lý Dật còn chưa kịp phản ứng, hắc tuyến lóe lên, Phá Thiên kiếm linh đã trở lại dung giới.

- Chủ nhân, đám ý thức hỗn độn của Ảm Kim Luân đã bị ta thu thập hết rồi, hiện tại ta đem một bộ phận linh hồn thể lưu lại trong Ảm Kim Luân, ngươi thử khiển thoáng nó xem.

Âm thanh của Phá Thiên kiếm linh nghe có chút suy yếu.

Lý Dật vui vẻ, quả nhiên cảm ứng được một tia Thiên Tàn hồn trong Ảm Kim Luân.

- Kiếm Linh, ta nên khống chế nó như thế nào?

- Chờ một chút, đợi nó hấp thu những ý thức hỗn độn, ngươi có thể khống chế nó giống như trao đổi với ta. Chủ nhân, ngươi nên khen thưởng ta thế nào đây.

- Yên tâm đi, chờ ta thu thập xong tiểu tử trước mặt này, trở về sẽ giúp ngươi điều chế dược vật khôi phục lực linh hồn!

- Cám ơn chủ nhân!

Xoẹt ——

Trao đổi với Kiếm Linh, Lý Dật không khỏi phân thần, tốc độ chậm lại, Ảm Kim Luân xẹt qua ngực, lập tức kéo ra một đường máu thật dài. Đấu Khí ám thuộc tính màu đen thừa cơ xâm nhập bên trong cơ thể.

A ——

Theo màn mạo hiểm này, trên khán đài truyền đến những tiếng kinh hô, đặc biệt là đoàn trợ uy của Lý Minh, trái tim quặn thắt vì lo lắng, sau đó không biết đầu ai nhô lên:

- Thiếu chủ cố lên, thiếu chủ vô địch......

Tiếng ca ngợi lại nổ lên vang trời.

- Lý Dật, còn muốn ngoan cố chống lại sao?

Một chiêu đắc thủ, Cát Vũ Quang cực kỳ đắc ý, vết thương dài tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng những Đấu Khí ám thuộc tính xâm nhập vào trong cơ thể cũng không phải chuyện đùa. Bị những Đấu Khí ám thuộc tính này xâm nhập vào trong kinh mạch, sẽ ăn mòn một đường dọc theo kinh mạch xuống dưới, cho đến khi hủy diệt đan điền khí hải, không chết cũng thành phế nhân.

- Kỳ quái, kỳ quái!

Hải Hâm có vẻ không dám tin tưởng nhìn Cát Vũ Quang đắc thủ, trong ấn tượng của hắn, Lý Dật chưa bao giờ dễ dàng chịu thất bại như vậy. Cho dù Cát Vũ Quang có mạnh hơn mình, cũng chỉ mạnh hơn một chút, cho dù có thể thắng Lý Dật, tuyệt đối sẽ không thắng nhẹ nhàng như vậy.

Cho nên nhìn thấy Lý Dật trúng chiêu, Hải Hâm không lộ ra biểu hiện đắc ý, ngược lại có chút khó hiểu.

Cha con Cung thị hiển nhiên cũng biết bị Đấu Khí ám thuộc tính xâm nhập vào cơ thể nguy hiểm như thế nào, hai người liếc nhìn nhau, lộ ra thần sắc không đành lòng.

- Phong Hoàng các hạ, kêu Tứ trưởng lão tuyên bố trận đấu chấm dứt đi!

Bách Phái ảm đạm nói với Hải Hâm. Phó điện chủ Đấu Thần điện thua trận đấu này, mặc dù là chuyện vô cùng mất mặt với Đấu Thần điện. Nhưng Bách Phái cũng hoàn toàn có ý tốt, nếu có thể cứu chữa kịp thời, không chừng còn có thể bảo trụ vài phần công lực cho Lý Dật, nếu cứ để tiếp tục sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Lý Dật. Dù sao cũng là người Đấu Thần Khí trong Bách Hoa giới coi trọng, có sơ xuất gì, sau này Bách Phái hắn biết ăn nói như thế nào?

Nếu Bách Phái đã nói như vậy, trên mặt Hải Hâm cuối cùng lộ ra vẻ thư thái, vẫy vẫy tay với người chủ trì, Tứ trưởng lão Bắc Đấu tông.

Nhưng khi người chủ trì đang vui vẻ chạy tới, đã thấy Lý Dật phất phất tay, vài giọt màu đen từ bàn tay chảy ra, rơi trên mặt đất. Chất lỏng màu đen khiến cho mặt đất tinh thiết lập tức bốc lên một luồng khói đen, cuối cùng bị ăn mòn thành một hố nhỏ.

Đấu Khí ám thuộc tính tuy lợi hại, nhưng trước mặt Thiên Khôn Địa Càn Châu cuối cùng vẫn thua một bậc. Đấu Khí màu đen vừa mới nhập vào cơ thể, trong đan điền khí hải liền tự động tuôn ra một luồng Đấu Khí, bao trùm Đấu Khí màu đen, đưa vào Thiên Khôn Địa Càn Châu, sau một phen tôi luyện bị ép ra ngoài cơ thể.

Quá trình này người ngoài không biết, Lý Dật ngược lại biết rất rõ ràng. Vết thương ở ngực dưới tác dụng song song của Thiên Khôn Địa Càn Châu và thánh hệ Đấu Khí, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại.

- Phong Hoàng, xem ra Bách Phái cũng nhìn lầm rồi, thắng bại còn khó phân liệu a!

Bách Phái xấu hổ nói.

- Hừ, chẳng qua là kéo dài thời gian mà thôi, tiểu tử Lý Dật kia tựa hồ không có biện pháp đối phó với cửu phẩm Ảm Kim Luân. Bách Phái điện chủ, sớm biết như thế, có phải cũng kiếm cho Lý Phó điện chủ một thanh binh khí cửu phẩm rồi không!

Trên trận, Lý Dật cuối cùng có thể cảm ứng được tàn hồn Kiếm Linh trong Ảm Kim Luân.

Không đánh lâu được, Cát Vũ Quang cũng có chút khẩn trương. Nhìn thấy bộ pháp quỷ dị của Lý Dật khẽ động, trượt về bên phải với một tư thế không thể, Cát Vũ Quang biết rõ cơ hội đã tới. Hắn mạnh mẽ ép ra một ngụm máu tươi, phun lên Ảm Kim Luân, Cát Vũ Quang hét lớn một tiếng:

- Thị máu vi tôn, cuồng luân phụ thể!

Ảm Kim Luân điên cuồng uống máu, lập tức huyễn hóa ra vô số mâm tròn đường kính hơn thước, lượn lờ quanh người Cát Vũ Quang, mơ hồ có xu thế người xe hợp thể.

- Thị huyết cuồng luân, đi!

Mâm tròn theo tiếng quát của Cát Vũ Quang, bỗng nhiên chia làm ba đường tấn công về hướng Lý Dật. Vân Bộ của Lý Dật đã bị Cát Vũ Quang nhìn ra mánh khóe, thế tiến đến có thể nói là không chê vào đâu được, cho dù là người xem bình thường trên đài, cũng nhìn ra nếu lưới bánh xe này bao vây, đừng nói là một người khỏe mạnh, cho dù là một con muỗi chỉ sợ cũng không có cách nào chạy thoát.

Thất bại sao? Đoàn trợ uy của Lý Minh lập tức im lặng như tờ, đám tay sai thân thiết như Tạ Võ, Lý Kỳ vẻ mặt càng âu sầu, thiếu chủ bách chiến bách thắng làm sao có thể thua một Đấu Hoàng từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến.

- Thiếu chủ, người không thể chết được!

Thời Lương đã mất bình tĩnh, định xông vào trong sân nhưng đã bị hộ vệ hoàng thất ngăn cản ngoài rào chắn.

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng thắng bại đã định, một cảnh tượng quỷ dị đột nhiên xuất hiện.

Những mâm tròn tuôn về hướng Lý Dật, bỗng nhiên lạ thường quay về bên cạnh Cát Vũ Quang, sau đó dung nhập vào bên trong cơ thể Cát Vũ Quang.

Biến cố này xảy ra chỉ trong nháy mắt. Trên mặt Cát Vũ Quang vẫn còn lưu giữ biểu lộ nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng toàn bộ cơ thể từ đầu trở xuống đã bị phá thành hàng vạn mảnh nhỏ. Vô số mâm tròn bị hắn huyễn hóa ra mang theo Đấu Khí của chính hắn, ma xui quỷ khiến cắn trả trở về, băm hắn thành một bãi thịt nát!

Chuyện này còn bất ngờ hơn trận thi đấu lần thứ hai Lý Dật hiện thân, hí kịch hơn trận thi đấu đầu tiên, màn khiêu chiến ly kỳ này thật sự vượt quá cường độ thần kinh và cực hạn sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Ý niệm khẽ động, những mâm tròn biến ảo trong nháy mắt khôi phục nguyên hình, xượt một tiếng xoay chuyển đến tay Lý Dật, tựa như một đứa bé cuối cùng đã tìm được phụ thân của mình. Lý Dật hài lòng đem Ảm Kim Luân thu nhập vào trong dung giới của mình, sau đó chuyển hướng giương mắt nhìn người chủ trì:

- Có thể tuyên bố kết quả trận đấu chưa?

- Trận thứ tư vòng hai, Lý…Lý Dật thắng!

Âm thanh của người chủ trì cũng thay đổi, trở nên lắp bắp.

Nghe thấy người chủ trì tuyên bố kết quả trận đấu, Lý Dật ôm quyền hành lễ với bốn phía xung quanh, khi chuyển tới chỗ ngồi khách quý, biểu lộ phát điên của Hải Hâm khiến Lý Dật rất hả dạ. Trên ghế ngồi của tứ đại gia tộc, không ai nhìn thẳng Lý Dật, mà đều ngoảnh đầu nhìn về phía khác.

- Lý Dật, còn con gái của ta!

Một tiếng hét to vang lên, Diệp gia chủ đột nhiên không khống chế được, tiện tay đánh bay hai hộ vệ hoàng thất ngăn trở, tấn công về hướng Lý Dật đang ở trong sân thi đấu.

Đối mặt với hai đạo Đấu Khí tức giận mà phát của Diệp gia chủ, Lý Dật nheo mắt, cũng không hề di chuyển.

- Diệp gia chủ, ngươi không gả con gái cho ta, bản thiếu gia hình như không có nghĩa vụ giúp ngươi tìm con gái.

Hai đạo Đấu Khí cách Lý Dật chỉ còn một mét, Lý Dật vẫn không nhúc nhích, cũng không vận dụng Đấu Khí phòng ngự. Trên mặt hắn, biểu hiện thương cảm và khinh thường, lạnh lùng và tàn khốc cùng nhau tồn tại.

Cuối cùng, khi còn nửa mét nữa, chủ trì tinh anh, tứ trưởng lão Bắc Đấu tông xuất thủ, đánh một luồng Đấu Khí đập tan Đấu khí lao về phía Lý Dật.

- Diệp gia chủ, nếu không tiếp tục xem thi đấu, tập kích nhân viên trận đấu, giết chết tại chỗ!

Bỏ qua uy hiếp của Tứ trưởng lão, Diệp gia chủ thê lương nói:

- Lý Dật, cái chết của con trai ta, vụ mất tích của con gái ta đều có quan hệ lớn lao đến ngươi, nếu trước đêm nay vẫn không tìm thấy Khinh Vũ, Diệp gia và Lý Minh sẽ có một trận tử chiến.

- Diệp Khinh Vũ mất tích?

Lý Dật cũng hơi kinh ngạc, tối qua hắn bị vây hãm trong vòng vây, tính mạng nhà mình đều gặp nguy hiểm, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến con gái nhà người khác.

<br