Đấu Thần

Chương 451: Công năng thôn phệ




Đả tự: Sided Lovettt

***

May mắn trong người Lý Dật có Thiên Khôn Địa Càn Châu chống đỡ, năng lượng bị hấp thu đi mặc dù nhiều, nhưng Thiên Khôn Địa Càn Châu cũng có nhiều năng lượng bổ sung lại, khiến cho hắn có cảm giác thống khoái đạt tới đỉnh điểm, một tiếng ngâm khẽ từ trong Phá Thiên Kiếm truyền ra.

Theo một tiếng tiếng ngâm khẽ, có một luồng thiệm điện nhỏ bé óng ánh bắn ra, luồng thiễm điện tuy rằng nhỏ bé, nhưng mà luồng thiễm điện đan vào nhau phát ra hào quang cực kỳ chói mắt!

Luồng thiễm điện mang theo khí tức hủy diệt tất cả, hung hăng đụng phải bức tường không gian. Trên vách tường màu xám giống như là một trang giấy bốc lửa, rất nhanh bốc cháy, chưa đầy chớp mắt, đã thiêu đốt thành một cái động lớn!

- Còn không mau đi!

Nhìn thấy bức tường không gian bị đốt ra thành một cái động lớn, Hồng Thiên Thánh Giả lớn tiếng quát lên.

Tay kết thủ ấn, Lý Dật ngay lập tức đem Phá Thiên Kiếm thu hồi trong thân thể của mình, thả người nhảy lên, hướng tới đại động nhảy ra ngoài!

Hai chân đạp trên mặt đất, Lý Dật rất nhanh phát hiện, chính mình đang trong sơn động của Thôn Thiên Thú, bất quá trên bụng Thôn Thiên Thủ mở một cái cửa động, thân thể run rẩy không ngừng, ánh mắt nhìn Lý Dật oán độc đến cực điểm, trong mắt tràn ngập không cam lòng.

Bản năng phong ấn bị phá, Phá Thiên Kiếm trong thân thể Thôn Thiên Thú trực tiếp thị triển ra một chiều, Thôn Thiên Thủ không thể thừa nhận được một điểm này, chẳng những phá được phong ấn, mà ngay cả Thôn Thiên Thủ cũng bị một kiếm này phế đi. Thật đáng tiếc, bản thân Lý Dật còn muốn cùng Thôn Thiên Thú chém giết một hồi nữa.

- Tiều hữu, nhanh dùng khôi lỗi thuật:

Nhìn thấy Thôn Thiên Thú đã sắp sửa không thể chống đỡ nổi nữa, Hồng Thiên Thánh Giả lập tức nhắc nhở.

Chậm rãi đưa tay ra, đặt lên trên lưng Thôn Thiên Thú, ấn ký trên tay Lý Dật nhanh chóng biến hóa, có thể cảm giác được, dưới sự tẩy lễ của Thiên Ma đấu khí tất cả sinh cơ trên người Thôn Thiên Thú đều dần biến mất, tại trái tim chỉ còn lại một tia sinh cơ bạc nhược yếu kém, nhưng lúc này lại bị Lý Dật để lại một tia linh hồn lạc ấn lên trên đó, chỉ cần Lý Dật kích phát tia linh hồn lạc ấn kia, hầu như trong nháy mắt có thể đem toàn bộ thân thể Thôn Thiên Thú phá hủy...

Thiên Ma đấu khí dũng mãnh tiến vào thân thể Thôn Thiên Thú, thương thế của Thôn Thiên Thú nhanh chóng khép lại, chỉ là tuy những vết thương này khép lại, nhưng không có nửa phần sinh cơ, ngược lại còn mang theo vài phần tử khí...

Rất nhanh, phần thân thể vốn đang tách rời, bị Lý Dật luyệm hóa chậm rãi kết hợp tại cùng một chỗ, một cổ đấu khí huyết hồng sắc, đã bao trùm toàn thân Thôn Thiên Thú.

Đã từng có kinh nghiệm luyện chế khôi lỗi, lúc này luyện chế Thôn Thiên Thú cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Rất nhanh, toàn thân của Thôn Thiên Thú đã lành lặn hoàn hảo, đờ đẫn đứng ở bên cạnh Lý Dật.

- Tiều hữu, thử khống chế một chút, xem Thôn Thiên Thú có thể thi triển kỹ năng Thôn phệ được không?

Hồng Thiên Thánh Giả lập tức nói.

Gật nhẹ đầu, Lý Dật hướng về phía Thôn Thiên Thú phát ra một mệnh lệnh, rất nhanh, Thôn Thiên Thú miệng hé ra, cái lưỡi thật dài giống như là một con trường xa, hướng tới một tảng đá cách đó không xa thôn phệ luôn.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, trong nội tâm Lý Dật khẽ động ở tại trong tâm hồn Thôn Thiên Thú có lưu giữ một tia linh hồn lạc ấn, giờ phút này Lý Dật đối với kết cấu thân thể của Thôn Thiên Thủ là hết sức rõ ràng.

Trong thân thể của Thôn Thiên Thủ không những cất dấu vô số không gian, mà còn cất dấu không ít điều huyền bí khác nữa.

Cái miệng lại hé ra, một cái lưỡi màu đỏ như một con trường xa, nhưng con trường xa lại không nhúc nhích như là chết.

- Tiểu tử, đó là cái gì?

Hồng Thiên Thánh Giả tò mò hỏi.

- Đây là một con Hỏa xà mà lúc trước Thôn Thiên Thú đã từng thôn phệ, ha ha, thật sự là không thể tưởng tượng được, Thôn Thiên Thú có thể thôn phệ xong ngoài chuyển hóa thành năng lượng của mình, thậm chí đem một ít kỹ năng cũng chuyển dời đến trên người mình, thật không hỗ là ma thú Thất giai a.

Lý Dật cười lên ha hả.

Tâm thần của Lý Dật vừa động lại phát ra một mệnh lệnh, lúc này đây, bên cạnh Thôn Thiên Thú lại xuất hiện thêm một đầu mãnh thú, móng vuốt tứ chi của mãnh thú thoạt nhìn sắc bén vô cùng, lóe ra hàn mang sáng chói. Đồng thời, ngay khi đầu mãnh thú này xuất hiện, tử chi của Thôn Thiên Thú cũng lại biến thành tư chi của con người bình thường.

Xem ra, Thôn Thiên Thú đã đem con Hoa xã hóa thành đầu lưỡi của mình, đem bốn trao của con mãnh thú kia biến thành tay chân của mình.

Tâm thần vừa động bên người Lý Dật lại xuất hiện một con khôi lỗi, con khôi lỗi này chính là Hương Hương quận chúa đã bị Lý Dật luyện chế thành con khôi lỗi. Lúc trước trong trận chiến với Thiên Sơn Thất Kiếm, con khôi lỗi này đã bị hỏng nặng, không thể sử dụng được nữa, nhưng Lý Dật vẫn luôn mang theo bên người.

Lý Dật đối với Thôn Thiên Thú phát ra một đạo mệnh lệnh, chỉ thấy Thôn Thiên Thú miệng rộng mở ra, phun ra một đạo vũ khí màu đỏ, rất nhanh thôn phệ luôn Hương Hương quận chúa.

Sau khi thôn phệ Hương Hương quận chúa, trên người Thôn Thiên Thủ không ngừng lóe lên năng lượng hắc hông thay đổi liên tục, rất nhanh, loại năng lượng ba động này biến mất. Dưới sự khống chế của Lý Dật, Thôn Thiên Thú quỷ dị biến thành bộ dáng của Hương Hương quận chúa.

Chỉ có điều, những thương thế lúc trước trên người của Hương Hương công chúa, bây giờ đã khỏi hắn, hơn nữa Lý Dật đã phát hiện, Thôn Thiên Thủ trước khi thôn phệ Hương Hương công chúa, vốn bất quá mới chỉ có tu vi Ngũ Tinh, lúc này đã tăng tới thực lực Bát Tinh Đấu Hoàng.

Xem như là có thêm một lá bài tẩy mới a!

- Không tệ không tệ, hôm nay tuy rằng suýt chút nữa đã biến thành thức ăn của Thôn Thiên Thú, nhưng mà thu hoạch cũng là không tệ a, đúng là phú quý trong hiểm nguy, đúng thể a!

Nhìn thấy khí tức kinh người phát ra từ trên người Hương Hương, Lý Dật lớn tiếng cười nói.

Có được một con khôi lỗi đạt thực lực Bát Tinh Đấu Hoàng hơn nữa liên hợp với Kiếm Linh có thể phóng xuất ra một phần trăm uy lực của Phá Thiên Kiếm, có được hai con bài tây lớn như vậy, cho dù bây giờ Lý Dật chính diện đối mặt với Bắc Đầu Tông cũng không cảm thấy lo lắng.

Tâm thần vừa động Hương Hương trực tiếp ấn vào trong không gian, trong sơn động lúc này chỉ còn lại một mình Lý Dật.

Giết chết Thôn Thiên Thú rồi, tiếp theo chính là phải tìm được Trần Vô, hơn nữa đồng thời xử lý luôn Trần Vô.

Đem Trần Vô xử lý, chính là báo thù cho Toa Toa, dựa theo giao dịch của hai người, sau khi giết chết Trần Vô, Toa Toa chính là nữ nổ của Lý Dật.

- Sau khi rời khỏi Thôn Thiên Thú, Trần Vô có khả năng đi nơi nào đây?

Xem ra, sau khi Trần Vô rời khỏi nhất định là đã đi đến sớm trại Thanh Phong Sơn.

Rất nhanh ly khai khỏi sơn động, Lý Dật lập tức đấu khí hóa cánh, hướng phía sơm trại tại Thanh Phong Sơn bay đi.

o0o

Toa Toa cảm nhận được trên người mình đấu khí càng ngày càng ít, có cảm giác sắp sửa khô kiệt, nhưng mà Huyết hải của Trần Vô vẫn như trước cuồn cuộn như trước.

Đúng là sự chênh lệch thực lực giữa Đấu Vương đình phong so với Đấu Vương vừa mới tấn cấp thực sự là không thể vượt qua được.

Nhìn vẻ mặt của Trần Vô ngày càng đắc ý, trong ánh mắt đục ngầu của hắn, lập loè ánh mắt hèn mọn bỉ ổi, Toa Toa có cảm giác tuyệt vọng.

Lúc nàng cảm thấy tia đấu khí cuối cùng trong người mình biến mất, Toa Toa giơ lên trường kiếm trong tay, hướng về phía cổ của mình đâm tới.

- Muốn chết vậy sao, không dễ dàng như vậy đâu!

Web Trần Vô hung hăng kêu một tiếngthuvo - Huyết hải, giảo sát!

Trần Vô vung tay lên, một đạo năng lượng huyết sắc hóa thành một cây roimáu trực tiếp xoắn vào cổ tay cầm kiếm của Toa Toa, dùng sức đầy thanh trường kiếm bay đi rất xa.

- Quấn!

Trần Vô lại là hét lớn một tiếng, huyết sắc năng lượng hóa thành từng đạo dây thừng huyết sắc, đem Toa Toa chói chặt lại.

Cả người bị dây thừng huyết sắc trói chặt, Toa Toa bị ngã ngửa ra trên mặt đất.

Ngửa mặt té trên mặt đất, dáng người lồi lõm hấp dẫn của Toa Toa hoàn toàn hiển lộ ra rõ ràng Trần Vô nhìn thấy dáng người khêu gợi của Toa Toa hắn đột nhiên nuốt từng ngụm nước bọt.

- Khó trách, Nhị đệ lại muốn chiếm được người như vậy, thoạt nhìn thật đúng là hấp dẫn!

Trần Vô cười bị ôi.

- Tiện nhân, muốn tự sát à? Ha ha, bất quá ngươi yên tâm, Lão tổ sau khi làm xong cũng sẽ làm cho người cảm thấy thống khoái! Chỉ có điều, chỉ sợ người thân thể quá mềm mại, không chịu nổi Lão tô đâm sâu vào, chết ở dưới người của Lão tố.

Trần Vô không kiêng sợ gì, cất tiếng cười dâm đãng.

Khẩn trương một ngày, sợ hãi một ngày, hiện tại Thôn Thiên Thú không ở bên người, Lý Dật cũng bị Thôn Thiên Thú ăn vào trong bụng. Lúc này, đúng là lúc bản thân Trần Vô có thể hoàn toàn buông lỏng.

Duỗi ra bàn tay khô héo già nua, Trần Vô muốn phóng lên ngực Toa Toa. Nhìn cái bàn tay kia, trong khóe mắt của Toa Toa chảy ra hàng lệ trong suốt.

- Lão gia hỏa, ngươi dám động đến nàng nửa phần, ta cam đoan cho người chết rất thảm!

Đột nhiên có một thanh âm của nam nhân truyền đến.

- Thiếu gia!

Nghe thấy thanh âm này, Toa Toa giống như là chết đuối gặp được cứu tinh, nàng cuồng loạn hô lên. Trong lúc hốt hoảng hốt lại cũng bỏ luôn chữ “Lý”.

- Là ngươi, sao người lại không có chết?

Trần Vô nghe thấy thanh âm này, lập tức quay đầu đứng lên, nhìn bộ mặt thoải mái tự nhiên của Lý Dật, Trần Vô khiếp sợ kêu to.

- Hừ, Lý đại gia ta có thể dễ chết như vậy sao?

Trong ánh mắt của Lý Dật mang theo một tia khinh thường

- Ba bà đâu?

Nhìn Lý Dật, Trần Vô lớn tiếng hỏi.

- Cái vị bà bà kia của ngươi, đã hàng phục ta, từ nay về sau, chính là con rối của ta.

Lý Dật nói.

- Ta không tin, bà bà lợi hại như vậy, làm sao có thể bị người hàng phục được.

Trần Vô sau khi nghe Lý Dật nói, làm cho đầu cháng váng hét lớn.

- Được rồi, ta cho người gặp bà bà của ngươi!

Lý Dật cười cười, tâm thần vừa động Thôn Thiên Thú từ trong không gian phía sau Lý Dật đi ra, Thôn Thiên Thú sau khi cùng Hương Hương dung hợp lại với nhau, hình dáng bề ngoài hoàn toàn có thể hoán đổi với nhau.

- Bà bà, người có khỏe không?

Nhìn Thôn Thiên Thú, Trần Vô theo quán tính hỏi.

Trong ánh mắt của Thôn Thiên Thủ hiện lên một mảnh đờ đẫn, cũng không có trả lời Trần Vô, chỉ là giẫm chân, từng bước một hướng đi về phía Trần Vô.

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã làm gì bà bà rồi?

Trần Vô xem vẻ mặt đờ đẫn của Thôn Thiên Thú, mang theo vẻ kinh hoảng hỏi.

- Ta không có làm cái gì, chỉ là biến nó làm khôi lỗi của ta mà thôi!

Lý Dật cười cười. - Thế nào, nhìn thấy bà bà của ngươi, còn không mau quỳ xuống?

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã làm gì bà bà?

Trần Vô có cảm giác như sắp điên lên, lời nói của Lý Dật, Trần Vô căn bản nghe không lọt lỗ tai.

- Ai, ngươi là con cháu, nhìn thấy bà bà cũng không quỳ, bà bà người cảm thấy bực mình tức giận.

Lý Dật đột nhiên nở nụ cười.

Theo lời nói của Lý Dật, Thôn Thiên Thú đi về phía Trần Vô, cước bộ nhanh hơn. Nhìn về phía Thôn Thiên Thú, Trần Vô lập tức cảm giác được có điểm không ổn, nhưng là ở đâu không ồn, Trần Vô lại không biết..

Đối diện với uy áp khủng khiếp do Thôn Thiên Thú phóng đến, Trần Vô trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

- Không được, hay là chạy trốn!

Lúc này Thôn Thiên Thú chỉ còn cách Trần Vô khoảng mười bước chân, Trần Vô rốt cục yên tĩnh trở lại, hai chân dùng sức đạp xuống mặt đất, Trần Vô nhảy lên cao.

- Ai, ngươi là con cháu, gặp được bà bà lại bỏ chạy sao? Thế thì thật là đáng chết a.

Lý Dật ở phía sau thở dài một tiếng.

Thôn Thiên Thú có thực lực Bát Tinh Đấu Hoàng cho nên tốc độ của nó nhanh đến một mức độ khó có thể tưởng tượng được.

Thân thể còn ở giữa không trung Trần Vô lập tức phát hiện trên ngực mình bất chợt có một lợi trảo xuyên qua.

Tại thời điểm Trần Vô nhảy nên không trung Thôn Thiên Thú cũng nháy mắt đấu khí hóa cánh, nhanh chóng lao đến bên cạnh Trần Vô, đem lại trao hung hăng đánh tới, trực tiếp từ sau lưng xuyên qua đến trước ngực.

Sau khi Thôn Thiên Thú thu hồi lại trảo, Trần Vô từ giữa không trung ngã xuống.

Trần Vô lúc này bị rơi xuống, những sợi dây huyết hồng sắc quấn quanh trên người Toa Toa lập tức không thấy đâu nữa.

- Toa Toa tiểu thư, ta không có tới muộn a?

Từng bước một tiêu sái đi tới chỗ Toa Toa, Lý Dật trên mặt hiện lên dáng tươi cười nhàn nhạt.

Giờ phút này, Toa Toa đã sớm không khống chế được chính mình.

- Thiếu gia!

Toa Toa xoay người đứng lên, lập tức nhào vào lồng ngực của Lý Dật.

- Ta còn tưởng rằng Toa Toa sẽ không còn được gặp lại thiếu gia nữa.

Toa Toa vừa khóc vừa nói.

ndan

- Làm sao có thể không gặp nữa? Không có giúp người báo hết thù, thiếu gia chắc là không biết đi bằng chân a!

Lý Dật vừa cười vừa nói.

- Ta còn nhớ rõ, ngươi còn phải làm nữ nô của ta mà.

- Đúng vậy, thiếu gia, sau này Toa Toa cả đời đều sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt!

Xóa đi nước mắt nơi khóe mắt, Toa Toa trên mặt mỉm cười.

- Tốt lắm, Toa Toa tiểu thư của ta, lão gia hỏa kia còn đang nhìn chúng ta, đúng là khiến người ta thấy buồn nôn mà. Ân! Ngươi đi tự tay kết thúc hắn đi, sau đó ngươi cũng không còn mang cừu hận nữa.

Lý Dật nhẹ nhàng nói.