Đấu Thần

Chương 330: Phá Thiên Thủ Hộ Gia - Rốt cục nên làm gì bây giờ?




Đả tự: Sided Lovettt

***

Chau mày nhìn Phá Thiên Kiếm giữa hồ nước, sắc mặt Lý Dật cổ quái không nên lời.

Vật mà người người mong ước kia đang ở trước mặt mình, dường như vươn tay ra là có được. Nhưng mà, Lý Dật lại tin rằng thứ hắn muốn có không phải dễ dàng có được!

Tuy đến bây giờ, hắn và Thần Thần đều không có nguy hiểm gì, nhưng Lý Dật lại tin, nếu hắn muốn có được Phá Thiên Kiếm, vậy thì e là cũng khá phiền phức.

Đây chỉ là một loại dự cảm, nhưng mà, những bộ xương khô trên mặt đất, dường như là chứng cứ tốt nhất...

Sau một lát, Lý Dật vẫn nhìn chằm chằm Phá Thiên Kiếm trong hồ nước. Bây giờ dưới sự chiếu xạ, Phá Thiên Kiếm càng có vẻ lưu quang tràn đầy, mà cùng với lưu quang biển hóa, trong con ngươi Lý Dật, cũng là những tia sáng kỳ dị liên tục...

Cũng không biết sững người bao lâu, Lý Dật chợt thở ra, thân hình khẽ động nhãn thần rút lại.

- Thế nào? Định bỏ qua rồi à?

Trong đôi mắt Thần Thần hiện lên tia thất vọng vẫn không thay đổi gì nói.

- Không... Đã tới đây, vậy dù thế nào, cũng phải có được vật đó trong tay! Nếu ngay cả động thủ cũng không dám! Ta nhất định sẽ hối hận cả đời!

Lầm bầm, sắc mặt Lý Dật hiện lên thần sắc chần chờ, nhưng sau chốc lát, vẻ chần chờ đã bị sự kiên định thay thế.

- Nếu đã nói vậy, ta giúp ngươi...

Nói xong Thần Thần tiện tay vung lên, đã có một khối ngọc giản bay đến trước mặt Lý Dật:

- Đây là thứ mà nữ nhân Hương Hương kia đã chuẩn bị, cũng có chút tác dụng nhất định...

Lý Dật đương nhiên sẽ không đi hỏi những câu vô vị như tại sao người lại có thứ này, hắn chỉ thở dài, nhẹ cắn răng sau đó thần niệm nhanh chóng chìm đắm vào khối ngọc giản.

Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở mắt, tiện tay bóp nát ngọc giản, hai tay nhẹ nhàng kết thành một ấn ký...

Cùng với ấn ký biến hóa trong tay Lý Dật, nước suối xung quanh chợt chảy xuống phía dưới, còn Phá Thiên Kiếm, cũng lần đầu tiên lộ ra trong không trung.

Lúc này, trên tiểu đảo dường như có vật gì bị thức tỉnh, xung quanh hiện lên áp lực không thể nóirõ, đồng thời, một luồng gió xoáy từ phía trên bắt đầu khởi động.

Một màn này khiến sắc mặt Thần Thần khẽ biến, sau đó nhìn chằm chằm về phía Lý Dật. Mà Lý Dật, dường như không hề có động tác gì khác, vẫn biến hóa thủ ấn...

Xuy~~

Cùng với động tác trong tay Lý Dật, cuối cùng, tất cả nước trong hồ đều biến mất, Phá Thiên Kiếm hiện ra giữa không trung. Lúc này, huyết sắc khí vụ bao quanh Phá Thiên Kiếm run lên kịch liệt, sau đó dài ra dần, sau cùng, hình thành một tầng khí tức huyết sắc cực lớn, tản ra bốn phía..

Cùng với huyết sắc khí tức tuôn ra, những phiến đá cuội trên mặt đất biến thành hắc sắc, rồi biến thành bột phấn, mà tầng khí tức huyết sắc thôi động này, nhanh chóng tàn ra bốn phía...

Phốc chốc chốc”

Tiếng đá cuội bạo liệt không ngừng bên tai, khiến người ta sởn gai ốc, nhưng Lý Dật vẫn như không nhìn thấy, ân ký trong tay vẫn biến hóa...

- Theo như ghi chép trong ngọc bài, cùng với dòng nước biến mất, sẽ triệu hồi ra vật thủ hộ Phá Thiên Kiếm... Chỉ có giải quyết triệt để vật ấy, rồi giải khai phong ấn trên Phá Thiên Kiếm, ta mới có tư cách thu phục Phá Thiên Kiếm... Hương Hương, người quả thật đã tặng ta một món quà lớn!

Lý Dật lẩm bẩm, sau đó, khi ấn ký trong tay hắn dừng lại ở một vị trí quỷ dị, mới mạnh mẽ tuôn ra...

Bum

Đúng lúc này, huyết sắc khí tức bạo phát bao trùm mặt đất tản ra xung quanh, dường như chỉ trong nháy mắt, đã bao phủ toàn tiểu đảo...

o0o

Tại một chỗ sâu nào đó trong Huyết Phủ, một thân anh nữ nhân tái nhợt dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng hơi mở mắt, nhìn về một hướng nào đó, thoáng cười, nói:

- Nhân loại ngu xuẩn... Nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người có ý định lấy

Phá Thiên Kiếm... Thánh Kiếm của Huyết Ma Tộc ta, ngay cả người trong tộc cũng không có cách lấy đi, dựa vào hai tiểu bối các ngươi làm sao lấy đi được?

Thân ảnh nữ nhân này tuy rằng da thịt tái nhợt, nhưng mà, lại mang theo sự sáng bóng như ngà. Dung nhan nàng cực kỳ bình thường nhưng lại có sự quyến rũ trời sinh, một nụ cười, dường như đều mang theo cảm giác mị hoặc nghiêng thành. Ngay cả giọng nói, e là chỉ mở miệng, đã có thể làm tê dại nam nhân.

Sau khi vị Huyết Ma mỹ nữ này nói xong lại chậm rãi nhắm mắt. Nếu nhìn kỹ mới phát hiện, nàng không đặc sắc như những Huyết Ma thông thường ngay cả đôi cánh sau lưng cũng biến mất, giống như một giai nhân, nếu nói là nhân loại, cũng không quá đáng.

Cùng với nhắm mắt của nàng huyết vụ bốn phía khởi động sau đó, liền thấy bên trong huyết vụ, loáng thoáng vô số thân hình, quỳ xuống trong không trung

Thân phận của vị này, miêu tả cực kỳ sinh động!

o0o

Huyết sắc khí vụ ầm ầm lan tràn, không giống như trong tưởng tượng biến Lý Dật và Thần Thân thành bột phấn, nhưng một loại băng hàn nhức xương từ bên trong tràn ra, khiến lông tơ người khác dựng thẳng...

- Đây là tình huống gì?

Dựa vào thực lực Thần Thần bây giờ, vẫn không nhịn được mở miệng nói.

Lý Dật lắc đầu, nói:

- Không biết, nhưng nếu ngọc giản của Hương Hương nói không sai, vậy xuất hiện tiếp theo, có lẽ là thủ hộ của Phá Thiên Kiếm...

- Kẻ thủ hộ? Thực ra là vật gì?

Thanh âm nghi hoặc của Thần Thần vừa xong liền thấy một loạt âm thanh sấm sét xuất hiện. Sau đó, mây đen bao trùm bầu trời, trong chốc lát bao trùm toàn bộ khoảng không trên mảnh đất trống.

Sau đó, chỉ thấy trong mây đen tràn ngập, những vật màu trắng không ngừng bay ra. Thỉnh thoảng quang mang xuất hiện bên trong sau đó, liền thấy từng đạo hư huyễn thân ảnh hai mắt đỏ đậm, giống như hồng hoang mãnh thú, phát ra những tiếng rống dựng tóc gáy, sau đó bồ về phía Lý Dật và Thần Thần!

Vô số tiếng kêu thê lương, quanh quẩn không ngớt trong không trung. Trong thanh âm hư huyễn dày đặc, giống như tiếng ác quỷ trong đêm, ánh mắt huyết sắc trong tình huống này, có vẻ vô cùng âm trầm...

- Đây là cái gì...

Thấy vậy, Lý Dật không nhịn được thấp giọng hỏi.

- Không tốt!

Sắc mặt Thần Thần chợt biến, nói nhanh:

- Đây là những Linh hồn thề điên cuồng... Lúc cường giả ngã xuống, trừ phi mang theo lệ khí cực đại, nếu không tuyệt đối không thể hình thành sự tồn tại này... Rốt cục...

Sắc mặt Lý Dật chợt biến, sau đó thất thanh:

- Lẽ nào, những thi hài này...

Nói đến đây, hai người nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.

Những Linh hồn thể này hiền nhiên là do những thi hài trong rừng cây kia hình thành... Cũng chính là nói, họ đều là những người muốn có được Phá Thiên Kiếm, nhưng lại phải bỏ mạng ở nơi này...

- Đây chính là cái gọi là kẻ thủ hộ...

Sắc mặt Lý Dật trầm xuống cười khổ một tiếng:

- Nếu ta đoán không lầm, nếu hai người chúng ta không thể sống sót nồi, e là cũng gia nhập vào đoàn thủ hộ này!

Dứt lời, hai người lại nhìn những Linh hồn thể dày đặc, sắc mặt có vài phần dị dạng xấu

Xí.

- Cẩn thận! Chúng tôi đấy!

Cùng với tiếng quát khẽ của Thần Thần, chỉ thấy những Linh hồn thề không ngừng dây dưa lại phát ra tiếng kêu. Một lát sau, đám mây đen khẽ động tiếng kêu thê lương biến mất, những Linh hồn thể dường như tràn đầy khí tức hung lệ, giống như mưa xối xả, lao mạnh xuống dưới...

- Động thủ!

Thần Thần quát khẽ một tiếng, cũng không quản Lý Dật đang ngẩn người, hai tay mạnh vung ra, đã thấy hai đạo đấu khí thất luyện quét ngang hung hăng đánh vào trước những Linh hồn thế!

Binh

Cùng với đấu khí thất luyện vung ra, những Linh hồn thể vừa tiếp xúc, đều bị biến thành bột phấn, chớp mắt đã bị biến thành một làn khói đen.

Nhưng mà, đúng lúc Lý Dật và Thần Thần đang thở phào, làn khói đen kia đã nhanh chóng ngưng tụ, sau đó lại hình thành bộ dạng Linh hồn thể, càng điên cuồng hơn mà lao

đên.

- Đấu khí quả nhiên không có tác dụng

Sắc mặt Thần Thần biến đổi, cũng nhợt nhạt vài phần. Lúc này, những Linh hồn thề phía trước đã lao đến trước mặt hai người.

Lúc này, Thần Thần cũng không kịp suy nghĩ gì, hai tay nhanh chóng nặn ra một chỉ quyết, sau đó đẩy ra...

Xuy~

Không gian phía trên đầu hai người trong chốc lát chợt gãy khúc, mà những Linh hồn thể rơi vào bên trong không gian này, đều bị biến thành mảnh vụn. Chỉ là, lần này bọn chúng không thể ngưng trọng được nữa, mà nhanh chóng phiêu phù lên trên, sau đó dung nhập vào đoàn hắc sắc vũ khí bên trên...

- Có hiệu quả!

Một màn này dường như chứng minh, những Linh hồn thể này cũng không phải không có cách đối phó. Lúc này Thần Thần liên tiếp nặn ra những chị quyết, lại nhìn thấy từng đợt không gian gãy khúc tràn ra bốn phía. Những nơi chúng đi qua, Linh hồn thể đều biến thành bột phấn.

- Cứ như vậy không phải là cách, nghe nói nếu Đấu Tôn cường giả dùng ra không gian chi lực, sức lực tiêu hao cũng là cực lớn. Nếu tiếp tục như vậy, chúng ta xem như đứng vững, không chừng cũng vì hao tốn sức lực mà chết!

Ý niệm này nhanh chóng hiện lên trong đầu Lý Dật, khiến sắc mặt hắn lại trở nên xấu xí.

Ở một bên, dưới thời gian kéo dài, sắc mặt Thần Thần cũng xấu đi nhiều, nhợt nhạt nhiều, nàng liếc nhìn Lý Dật, cắn răng nói:

- Ngươi bây giờ phải nghĩ cách lấy được Phá Thiên Kiếm, nếu không được, chúng ta phải rút lui... Nếu không lát nữa chúng ta muốn đi, cũng không thể đi!

- Điều này...

Ngay lúc Lý Dật chần chừ, đột nhiên, một giọng nói từ trong đầu Lý Dật truyền ra.

- Tiểu tử ngươi vận khí vô cùng tốt, ngươi sao lại đến nông nỗi này... Những Linh hồn thế này... Chẳng lẽ ngươi quên rồi... Thiên Ma Cửu Biến đứng đầu Ma công thiên hạ, ngươi lại còn sợ những Linh hồn thế này sao?

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Lý Dật khẽ động. Lúc này hắn cũng không kịp hỏi thêm Hồng Thiên Thánh Giả điều gì, chỉ cười nhẹ một tiếng, điểm này hắn quả nhiên quên mât...

- Đa tạ tiền bối!

Lúc nói lời cảm tạ, trong lòng Lý Dật khẽ động, một luồng đấu khí huyết sắc đã hình thành Áo giáp Đấu khí bao quanh người hắn. Sau đó, hắn nhẹ phất tay, thân hình cứng đời của Hương Hương hiện ra giữa không trung sau đó nâng hắn bay lên.

- Ngươi định làm gì? Quay về!

Thấy vậy, Thần Thần không khỏi thất thanh.

Lý Dật quay đầu nhìn, trầm giọng:

- Ngươi tạm thời không nên xuất thủ, ta vẫn còn có cách...

Nói xong, Lý Dật đã tiện tay nặn ra ấn ký, sau đó vung mạnh tay, mười mấy đạo đấu khí huyết sắc nhanh chóng bắn ra bốn phương tám hướng...

Xuy~~

Một thanh âm cổ quái phát ra, những huyết sắc linh hồn bao trùm bầu trời, lúc này như gặp phải khắc tinh, dĩ nhiên có chút tránh né. Có vài con không kịp tránh, nhất thời phát ra tiếng kêu, sau đó huyết sắc trong mắt nhạt dần.

Cùng với huyết sắc tiêu thất, thân ảnh hư huyễn cũng trong chốc lát biến thành một đoàn khói trăng lập tức biến mất trong không khí...

Mà cùng với khói trắng biến mất, cả người Lý Dật chợt chấn động lộ ra thần sắc không thể tin được.

Chỉ vì hắn rõ ràng cảm nhận được, lúc những Linh hồn thể biến mất, khí tức bên trong cơ thể hắn, dường như cũng tăng thêm vài phần...