Đấu Thần

Chương 289: Loạn chiến




Nguồn: VipVanDan

***

- Gào.

Hỏa diễm Cự Thú ngưng kết mà thành đó phát ra tiếng rít gào, hư ảo nghênh đón thân hình của Cổ Thiên bay nhào tới đụng phải.

Trong thời khắc này. khí tức nóng rực cứ nhắm vào mặt trước mà đi, khiến lông và tóc của Cổ Thiên đều có mấy phần cảm giác bị đốt cháy.

Nhìn thấy Hỏa diễm Cự Thú tạt vào mặt mà đến. Thần sắc âm u, lạnh lẽo trên mặt Cổ Thiên không kìm được chợt biến đổi. Đối với chiêu thức này của Lý Dật, hắn vốn không xem trọng lắm. Dù sao, Hỏa Hệ đấu khí mặc dù được xưng là đệ nhất sát phạt trong Cửu Hệ đấu khí. thế nhưng khi chiến đấu thật sự, so với sự thâm độc của đấu khí Ám Hệ, còn kém hơn rất nhiều. Cho nên, đối với thực lực của một Đấu Giả như Lý Dật, Cổ Thiên ngay từ khi bắt đầu đã không thèm để ý.

Chỉ là tới lúc này, ý niệm vốn có chút khinh thường trong lòng lại có vài phần hoảng hốt, khiến Cổ Thiên có mấy phần dao động.

Có lẽ... tên Lý Dật này đám cả gan ngăn cản trước mặt mình cũng có bản lĩnh của hắn! Bản thân dù cho hối hận, vào lúc này, cũng không có bất luận tác dụng gì cả!

Hung hăng cắn răng, trường thương trong tay lại một lần nữa bị Cổ Thiên nắm chặt, tốc độ thân hình phóng tới nhanh chóng của hắn vào lúc này lại càng tàng vọt. Nhưng trong nháy mắt, trong đôi mắt lại lóe lên mấy tia sát ý âm u lạnh lẽo.

Cổ Thiên đương nhiên hiểu rõ, chiến đấu lúc này tuyệt đối không phải là sự trao đổi kinh nghiệm như bình thường, cũng không phải loại kiếm chuyện giống như trò đùa trẻ con ở thế giới bên ngoài! Chuyện hôm nay, là va chạm chính diện về lợi ích của hai bên, đối diện loại chuyện này, không có ai có thể nương tay. Vì vậy, nếu không may bị thua, cái bị mất không chỉ là thể diện mà thôi... Mà ngay cả tính mạng của bản thân cũng sẽ roi vào trong tay đối phương!

Mà bản thân lần này trước khi đến Đại Đô đã có rất nhiều dự định, bây giờ há lại có thể thất bại ở nơi này sao? Chết trong tình trạng này sao?

Cho nên, bất kể Lý Dật biểu hiện ra thực lực cường hãn gì, bản thân nhất định cũng phải đánh bại hắn, tiêu diệt hắn! Trên con đường trước mặt của minh, bất cứ kẻ nào nào ngăn cản mình, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!

Tên làm bộ làm tịch kia! Hôm nay ta phải để ngươi nhận thức một chút, sự chênh lệch thật sự giữa Đấu Sư và Đấu Giả!

Vẻ lạnh lùng chợt lóe lên trên mặt, đấu khí màu đen giống như thủy triều nhanh chóng từ trên người Cổ Thiên tuôn ra. Đến lúc cuối cùng, bao tràm toàn bộ cơ thể của hắn ở bên trong, hình thành nên một đám sương mù đen kịt.

Bên ngoài đám sương mù, theo sự chuyển động nhanh chóng xoáy tròn cấp tốc, không ngừng nuốt chửng tất cả.

Theo sự hình thành cùa hắc động, đột nhiên một tiếng quát khẽ truyền ra ngoài, sau đó chỉ nhìn thấy một chuôi trường thương đen kịt từ trong đó phi ra, hung hăng đâm về phía trước.

Và trong đòn tấn công này, lại mang theo một mảnh tàn ảnh đen kịt, giống như trong nháy mắt không biết đâm ra bao nhiêu đòn, vẻn vẹn trong nháy mắt, vô số luồng thương ảnh đã nhanh chóng hòa hợp thành một thể.

Tựa hồ như hình thành một thể với trường thương, sau đó lại phối hợp với đám sương mù đen kịt, hình thành nên một làn sóng thủy triều đấu khí cuồng bạo hung hăng đâm về phía Hỏa diễm Cự Thú do Lý Dật điều khiển.

- Ầm—

Thương ảnh đen kịt hung hăng đánh vào trên thân Hỏa diễm Cự Thú dưới sự điều khiển của Lý Dật, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã đem Hỏa diễm Cự Thú xé rách tan tành. Còn thế đi của luồng thương ảnh đen kịt lại không hề có chút suy giảm, chỉ là khẽ run lên trong không trung, rồi hướng về ngay trước mặt Lý Dật rơi xuống.

Đòn công kích thứ hai này, chỗ sắc bén tuyệt đối không thua kém gì đòn công kích đầu tiên, thậm chí vì nguyên nhân xé rách tan tành Hỏa diễm Cự Thú của Lý Dật, mà càng lộ ra sát khí kinh người.

- Xuy~~

Theo sự rơi xuống của một thương này, không khí xung quanh giống như bị xé rách mãnh liệt, lay động về bốn phía, tiếng xé gió bén nhọn, phối hợp với khuôn mặt kiêu ngạo hung hăng đến cực hạn của Cổ Thiên nhìn thế nào cũng thấy uy lực kinh người!

Một đòn tàn bạo này, khiến cho con ngươi của Lý Dật hơi co rút lại. Những người có thể tới tham gia Tế Thần Huyết Điển, đến lúc này vẫn còn sống quả nhiên không có người nào đơn giản.

Chỉ là chiêu này, trong những người của Thiên Phong Đế quốc tới tham gia vào Tế Thần Huyết Điển lần này, chỉ sợ rằng không có mấy người có thể chống đỡ nổi! Đáng tiếc, trong mấy người đó bao gồm cả Lý Dật hắn.

Nhãn Thần hơi lóe lên trong chốc lát, Lý Dật cuối cùng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra biểu tình nửa cười nửa không nói:

- Ngươi không cho rằng, một chiêu đó của ta sẽ dễ dàng bị ngươi phá hủy như vậy chứ?

Vừa dứt lời, đã thấy tay phải của Lý Dật vốn đang khép lại khẽ vung lên, vô cùng tự nhiên phóng khoảng đánh ra...

- Ba~~

Đối với tiếng vang này, Hỏa diễm Cự Thú vốn bị một thương của Cổ Thiên đánh cho nát bấy, đã nhanh chóng ngưng kết lại một chỗ, trong nháy mắt cũng đồng dạng ngưng tụ thành một luồng hỏa diễm thương ảnh trong không trung...

Sau đó, thương ảnh cực lớn không mang theo một chút màu sắc rực rỡ nào, cứ như vậy hung hăng tiến về một thương kinh thiên động địa của Cổ Thiên mà bổ xuống!

- Ầm~~

Một thương bình thường không có gì kỳ quái trong một khắc rơi xuống, vẫn cứ giống như mang theo mấy phần khí thế phá núi nứt biển, ngay cả nguyên khí thiên địa xung quanh tựa hồ trong lúc này cũng sản sinh ra cộng minh!

Mặt đất vốn kiên cố không gì sánh được, dưới sự đè nén nhất thời hiện ra một vết nứt!

- Keng— Keng~~ Keng~~

Hai người tựa hồ trong nháy mắt lại va chạm vào nhau, nhất thời giữa không trung nổi lên một trận âm thanh kim thiết. Thương ảnh hòa hổng và thương ảnh đen kịt không ngừng va chạm vào nhau giữa không trung hình thành nên một tầng sóng gợn đấu khí!

Kình phong không ngừng quét qua, trên bức tường cứng rắn trong mật đạo để lại từng đường vết tích nhỏ bé, những vật vỡ nát ở xung quanh tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã bị thổi bay toàn bộ...

Cùng với sự không ngừng va chạm của hai người, một mảng lớn thương ảnh đen kịt của Cổ Thiên tựa hồ dưới sự đối kháng này tiêu tán triệt đê. Đến cuối cùng, ngay cả đám sương mù bao trùm lên toàn bộ cơ thể của Cổ Thiên tựa hồ cũng mất đi mấy phần trạng thái vốn có.

- Ahhhh!!!

Trên khuôn mặt mờ nhạt của Cổ Thiên tựa hô nôi lên một tia tức giận, sau đó chỉ thây hắn bò tay ra sau lưng, dĩ nhiên vứt bỏ hỏa diễm trường thương đang dây dụa làm phiền mình, trường thương trong tay ngưng kết đã hóa thành một luồng tia chóp, mãnh liệt đánh xuống ngực của Lý Dật.

Trong nháy mắt khi trường thương tuột tay mà rạ Cổ Thiên đột nhiên vung mạnh chân một cước đá vào đoạn cuối cùng của trường thương. Trường thương nhất thời thoát ra giống như tia chớp, tốc độ càng nhanh hơn vài phần.

- Thủ đoan giỏi!

Lý Dật không kìm được khẽ hô lên một tiêng, hai tay lại một lân nữa mạnh mẽ ngưng tụ. Lần này, hỏa diễm trường thương vốn bổ về phía Cổ Thiên nhất thời tiêu tán trong giây phút tiếp theo ngưng kết thành một tấm lá chắn tinh xảo cực lớn trước người Lý Dật.

- Ầm—-

Không mang theo bất cứ hư ảnh gì, trường thương đen kịt cứ hung hăng như vậy rơi xuống trên tấm chắn hỏa diễm trước mặt Lý Dật. Hai người chạm nhau, nhất thời nổi lên một luồng khí tức bạo phát mạnh mẽ, với chấn động giống như sóng to gió lớn!

Dưới luồng khí tức này, Lý Dật kêu rên một tiếng, bàn chân lại lướt trên mặt đất hướng về phía sau mười mấy thước mới dừng lại, còn tấm chắn hỏa diễm ở trước mặt, khi khí tức trên trường thương của Cổ Thiên tiêu tán hết, cũng đã hóa thành bột phấn...

- Hừ—

Cười lạnh lùng một tiếng, ấn kỹ trong tay Lý Dật nhanh chóng biến hóa, những hỏa diễm hóa thành bột phấn vẫn nhanh chóng quay về, trên đầu ngón tay hắn ngưng kết thành một luồng hỏa diễm rất nhỏ. Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, thì vẫn có thể nhận ra, đoàn hỏa diễm này tựa hồ so vói lúc trước thì ảm đạm hơn mấy phần.

- Thu!

Mũi chân của Cổ Thiên nhẹ nhàng đi chuyển trên mặt đất, thân hình đã thuận thế bồ nhào về phía trước, đúng lúc đem thanh trường thương đang bay tới gần trong tầm tay. Hắn cũng là người để ý, không buông tha, tay phải vừa nắm được đoạn cuối của trường thương, cánh tay hơi run lên, khí tức màu đen trên trường thương liền bành trướng lên, giống như khí tức của làn sương dày, lại một lần nữa bao phủ lên toàn bộ cơ thể của hắn.

- Lý Dật! Ngươi đi chết đi cho ta!

Theo tiếng cười điên cuồng này, hắc vụ tăng vọt trên trường thương đã nhanh chóng ngưng tụ thành dáng dấp của một con mãng xà, hung hăng lao về phương hướng Lý Dật đang đứng!

- Muốn ta chết? Dựa vào ngươi? Không xứng!

Lý Dật cũng cười nhạt một tiếng, tay phải mãnh liệt vỗ, đem một đoàn hỏa diễm trong tay bắn ra ngoài. Hỏa diễm lén chui vào giữa không trung, đã hình thành lên bộ dạng một con giao long, rất nhanh hướng về phía con mãng xà đen kịt mà lao tới!

- Ầm~~ Ầm~~

Tiếng bạo hường liên tiếp bạo phát ra trong nháy mắt hai luồng khí tức va chạm vào nhau, từng đường đấu khí cuộn sóng giống như nước sôi, mãnh liệt cuồn cuộn hướng ra xung quanh. Còn mặt đất vốn đã tràn ngập vết nứt, lúc này lại càng có thêm nhiều vết tích giống như mạng nhện, không ngừng khuếch tán ra bốn phía.

- Đi chết đi!

Trường thương trong tay Cổ Thiên lại một lần nữa giương lên, lại có một con mãng xà đen kịt oanh kích ra, trong khi Lý Dật còn chưa kịp phản ứng đã hung hăng lao vào giao long hỏa diễm.

Trong thời khắc ba luồng kình khí va chạm vào nhau, giao long hỏa diễm vốn ngưng kết thành hình đã nhanh chóng bị nghiền nát thành cát bụi! Trong ánh mắt có chút điên cuồng của Cổ Thiên. Lý Dật mờ mắt trừng trừng nhìn giao long hỏa diễm trước mặt mình, cũng không cách nào hồi phục lại được hỏa diễm này.

Ha ha ha ha...

- Trong một tràng cười điên cuồng, Cổ Thiên mạnh mẽ vẫy trường thương trong tay, con mãng xà đen kịt cũng đã nhanh chóng co rụt trở lại.

Thân hình của Cổ Thiên nhảy lên trên mặt đất, mang theo mấy phần quỷ dị nhìn chằm chằm vào Lý Dật cười, nói:

- Ngay cả đấu khí cũng bị ta đánh tan rồi, ngươi sẽ đánh như thế nào đây? Như vậy tiếp theo ngươi muốn tự mình động thủ? Hay là ta ra tay?

Lý Dật khẽ nhíu mày, cũng không thể không thừa nhận, Cổ Thiên này thật sự vượt ra ngoài dự liệu của bản thân, loại thủ đoạn công kích cường thế này, trong những kẻ đồng lứa cũng rất hiếm thấy!

Nhưng mà, mới như vậy mà đã muốn đánh bại mình sao, tựa hồ cũng chưa đủ năng lực...

Trong lòng suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, trên mặt Lý Dật vẫn rất ung dung bình thản, chỉ thản nhiên nói:

- Ngươi sẽ không cho rằng, như vậy là ngươi thắng được ta rồi chứ?

- Quả thật, ta còn chưa thắng!

Sau một lát ngây người sửng sốt, Cổ Thiên lại cười nhạt một tiếng:

- Xem ra, không giết chết ngươi, ta có làm thế nào cũng không được tính là chiến thắng thật sự! Vậy thì Lý Dật, đành phải có lỗi với ngươi rồi!

Ngay khi một chữ cuối cùng vừa dứt, tay phải của Cổ Thiên mạnh mẽ vung lên trường thương lại nhanh chóng hướng về phía ngực của Lý Dật đánh xuống. Kình khí bén nhọn trên mũi thương, nháy mắt đã rơi xuống trước ngực của Lý Dật.

- Xuy~~

Một thương này hung hăng từ chỗ ngực của Lý Dật đâm vào, khiến thần sắc dữ tợn trên mặt Cổ Thiên khẽ run lên. Hắn đang muốn thuận thế đem cơ thể của Lý Dật quăng ra, thế nhưng ngay trong giờ khắc này, thân thể của Lý Dật đã chậm rãi lay động, tiêu tán ở trong không khí...

- Đây là...?

- Vân Bộ, đấu kỹ thân pháp... khiến Cổ Thiên các hạ ngươi chê cười rồi!

Thanh âm nửa cười nửa không của Lý Dật nhàn nhạt vang lên, khiến Cổ Thiên đột nhiên quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy trên mặt của Lý Dật vẫn là loại biểu tình thản nhiên đó, khiến trong lòng hắn không biết nên làm thế nào mới dâng lên được cảm giác buồn phiền...

Nhưng mà, Lý Dật trái lại không để ý đến biểu tình của Cổ Thiên. Hắn chỉ có mục đích tự cười bản thân mình, thản nhiên nói:

- Vẫn là câu nói kia, ngươi không thực sự cho rằng, như vậy là đã được thắng ta rồi chứ?

Khóe miệng của Cổ Thiên khẽ co lại, cũng không nói gì nhiều, trường thương trong tay giương lên, lại một lần quăng về phía Lý Dật.

Đối mặt với chiêu này, Lý Dật chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, chân phải đột nhiên nhẹ nhàng bước lên, Lưu Hỏa đấu khí trên cơ thể vốn mỏng manh đến cực hạn nháy mắt tiêu tán, trong khoảnh khắc Cổ Thiên cất nụ cười điên cuồng, một luồng đấu khí tử sắc đã nhanh chóng thoát ra, bao trùm lên toàn bộ cơ thể hắn.

- Lôi thuộc tính? Tên này quả nhiên là đấu khí song thuộc tính!

Màn trước mặt khiến trong lòng Cổ Thiên kinh hãi đến cực hạn, một màn khó mà tưởng tượng này khiến hắn hơi có mấy phần phản ứng.

Nhưng mà, dù sao hắn cũng là một nhân vật không tầm thường, sự hoảng sợ trong nháy mắt đã bị hắn nhanh chóng ngăn chặn. Thế đi của trường thương trong tay vẫn không giảm đi phần nào, trái lại còn bao trùm lên một tầng khí tức màu đen dày đặc. Trong nháy mắt, đã hình thành lên một luồng thương ảnh ùn ùn kéo đến, mạnh mẽ quăng về phía đầu của Lý Dật!