Nguồn: VipVanDan
***
Trong Hoàng thành âm u, một cái bóng có chút quỷ dị khẽ chuyển động ở xung quanh, lập tức chậm rãi hướng về phía khố phòng âm thầm đi tới. Nhìn tốc độ và thân thủ của hắn, hoặc là không phải lần đầu tiên đến nơi này hoặc chính là cực kỳ quen thuộc với nơi này.
Bóng người này sau khi âm thầm tiến lên một lúc, cuối cùng cũng tới trước khố phòng, nhãn thân khẽ chuyên động ở trên, đã bật ra một tiếng cười hắc hắc.
Sau đó chỉ thấy hắn cực kỳ quen thuộc mở cửa lớn của khố phòng, thân hình nhanh chóng chui vào trong khố phòng. Tiếp theo mục tiêu của hắn không đổi, sau khi lục lọi ở trên bức tường bên cạnh một lát, trong tiếng kim loại, một đường thông đạo đen kịt nhanh chóng hiện ra.
Xem ra tư liệu trong tay không sai, mấy lão quỷ đó quả nhiên không có gạt ta!
Bóng người đen kịt thì thảo tự nói, sau đó lại cười nhạt một tiếng, tiếp theo thân hình hắn cũng đã nhanh chóng chui vào trong mật đạo hiện ra ở trước mặt.
Trong nháy mắt khi thân hình của hắn chui vào trong địa đạo, đột nhiên toàn thân hơi chấn động, sát khí trên người nhất thời sôi trào cuôn cuộn.
Xin lỗi đường đi phía trước ngươi không thể đi tiếp được! Đương nhiên nếu ngươi không nghe lời khuyên bảo muốn tiếp tục đi vào, vậy thì cũng không thể trách tại sao ta lại giữ cái mạng của ngươi ở lại!
Ngay trong nháy mắt bóng người đó tiến nhập vào trong mật đạo, một trận cười nhàn nhạt vang lên. Sau đó nhìn thấy một thân hình chậm rãi từ trong mật đạo bên cạnh đi ra.
Bộ y phục màu đen bao phủ cả người hắn, thế nhưng cũng để lộ ra một cặp mày kiếm thanh tú, trên mặt mang theo vài phần vẻ tươi cười. Chỉ là nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy mang theo mấy phần sát khí nhàn nhạt trong đó.
- Huyết Ma? Không đúng! Đấu khí... Ngươi cũng là người tới tham gia Tể Thần Điển sao?
Bóng người màu đen lẻn vào hơi ngây người sửng sôt, một lát sau mang theo mây phân kinh ngạc, thất thanh nói.
- Ồ, ngươi có thể nhìn ra ta không phải là người của Huyết Ma Tộc?
Lý Dật hơi có chút nghiền ngẫm nhìn chăm chú vào người trước mặt. Thân hình của hắn rất bình thường, trên người mặc một bộ y phục dạ hành màu đen tinh khiết, khiến khuôn mặt của hắn tận lực được che giấu trong đó. Bất luận nhìn thế nào, đều là dáng vẻ của nhân vật trộm cắp.
Đối phương nhìn thấy Lý Dật hỏi ngược lại, hừ lạnh, một tiếng, nhãn Thần giống như đao nhỏ vờn trên người Lý Dật trong chốc lát, mới mang theo vài phần lạnh lùng chậm rãi nói:
- Ta thấy ngươi cũng là con người, nên không muốn động thủ với ngươi, tốt nhất ngươi hãy tránh ra đi!
Lý Dật thở dài một hơi sờ sờ mũi, rồi mới chậm rãi nói:
- Ta vốn cũng muốn tránh ra, dù sao ngươi và ta vốn cũng không có thù hận gì? Đáng tiếc, ta đã đồng ý với người ta, mấy ngày nay sẽ trông coi khố phòng này. Đương nhiên không thể để người ngoài tiến vào, chi bằng ngươi hãy đợi khoảng mười ngày hoặc nửa tháng nữa rồi hãy đến, có đuợc không? Lúc đó ta tuyệt đối sẽ không chặn đường ở nơi này nữa!
Khóe mắt của đối phương tựa hồ hơi dựng lên trong chốc lát, rồi mới lạnh lùng nói:
- Ta vốn không muốn động thủ với ngươi, thế nhưng nếu ngươi đã muốn chết, vậy cũng đừng trách ta!
- Động thủ?
Lý Dật cười cười, thản nhiên nói:
- Với thực lực mới tiến nhập vào cấp bậc Đấu Sư của ngươi, ngươi cảm thấy có thể là đối thủ của ta sao?
Có phải là đối thủ của ngươi hay không, cứ thử xem không phải sẽ biết sao! Nhưng mà, ta hy vọng một lát nữa trong cái miệng của ngươi, đừng nói ra những lòi xin khoan dung gì đó!
Nhìn thấy đàm phán thất bại, đối phương cũng không có tiếp tục phí lời, mà mạnh mẽ bước trên mặt đất. Trên người một luồng đấu khí hắc ám nhanh chóng từ trong cơ thể mãnh liệt xông ra, trong nháy mắt đã bao vây toàn bộ cơ thể của hắn ở bên trong.
Và tay của hắn nhẹ nhàng nhoáng một cái một thanh trường thương đen như mực đã hiện lên trên tay hắn, trên thanh trường thương, đấu khí sôi trào cuồn cuộn.
- Đấu khí Ám Hệ?
Nhìn đấu khí màu đen như mực trên thanh trường thương này, Lý Dật hơi hơi nhíu mày. Hắn và cường giả có đấu khí Ám Hệ giao thủ không phải chỉ một lần hai lần, đương nhiên biết đặc điểm của loại đấu khí này.
Sắc bén, âm hiểm, độc ác... Khi động thủ với người tu luyện đấu khí Ám Hệ, bất luận là lúc nào đều cần phải hết sức cẩn thận, điều này quả nhiên không sai.
Hơn nữa nhìn thực lực của đối phương, phòng chừng là ở giữa Nhị Tinh đến Tam Tinh Đấu Sư, theo quy củ tiến nhập vào nơi này Lý Dật phòng chừng, người này sau khi tiến vào vừa lúc đột phá, đồng thời hơn phân nửa là dùng dược vật gì đó, mới có thể đột phá nhanh như vậy. Nhưng mà, đột phá như vậy mặc dù tốt tác dụng phụ cũng là không ít!
Khẽ cười lạnh một tiếng, Lý Dật cũng cảm thấy bản thân đã lâu rồi không động thủ, lập tức hắn hơi vặn người, một luồng đấu khí hỏa hồng sắc đã nhanh chóng từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Mặc dù, Thiên Ma đấu khí đùng để đối phó với đấu khí Ám Hệ có hiệu quả tốt nhất, thế nhưng Lý Dật vừa mới tu luyện được Nam Minh Lưu Hỏa Quyết, cũng phải thử một chút hiệu quả xem thế nào, xem xem Lưu Hỏa đấu khí mà mình tu luyện khi sử dụng sẽ có hiệu quả như thế nào.
Cảm nhận được khí tức trên người Lý Dật sôi trào có mấy phần quá mức, đối phương cũng hơi ngây người sửng sốt, trong đôi mắt lóe lên một tia ngưng trọng:
- Xem ra, ngươi cũng không phải là người không có bản lĩnh, tại sao lại làm việc cho Huyết Ma Tộc?
Lý Dật mỉm cười nói:
- Ta có làm việc cho Huyết Ma Tộc hay không, không cần ngươi quan tâm. Nhưng nếu ngươi đã biết nơi này, chắc hẳn cũng sẽ không mang lòng muốn gia nhập vào Đấu Thần Điện gì đó! Giết chết ngươi, trái lại cũng sẽ không tạo ra phiền phúc gì quá lớn. Hắc hắc hắc.
- Vậy sao? Còn chưa biết là ai giết ai đâu!
Đối phương cười lạnh lùng, cảm nhận được khí tức sôi trào trên người Lý Dật, sau đó nhìn thấy trường thương màu đen như mực được nắm chặt trong tay hắn, sau khi đứng song song trong chốc lát. Trong nháy mắt, một tiếng quát lớn từ trong miệng hắn vang lên!
Bàn chân mạnh mẽ bước đi trên mặt đất, thân hình của đối phương đã hóa thành một luồng hắc ảnh, ở đầu mũi thương của trường thương đen như mực, đấu khí nhanh chóng ngưng kết lại mang tới lực đạo dữ dội chông lên cùng một chỗ với thân hình của hắn, hình thành nên một loại tuôn trào quỷ dị, hung hăng đánh về phía Lý Dật.
- Xuy—
Trong không khí truyền đến một trận âm thanh bạo liệt, mơ hồ có mấy tia hỏa quang bắn ra, khiến trực giác người ta có một loại xung động muốn trốn tránh.
Trùng thế như vậy, thậm chí có mấy phần trùng lực xẻ núi phá đá ở trong đó, quả nhiên khiến người ta không thể coi thường.
Chiêu thức cường hãn như vậy Lý Dật cũng không có ý định chống đỡ chính diện. Thân hình của hắn khẽ run lên, đã nhanh chóng thối lui về một bên, thân pháp Huyễn Sát. vào lúc này lại được hắn vận dụng đến cực hạn.
Thân hình hư huyễn của Lý Dật tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mặt đối thủ.
Trong đôi mắt đen kịt của đối phương, lóe lên một vẻ ngạc nhiên hiển nhiên cũng bị tốc độ này của Lý Dật hù dọa. Nhưng mà, mặc dù tâm như điện chuyển, người này tựa hồ cũng không phải là người bình thường, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Trong nháy mắt điện quang lửa thạch, trường thương đen như mực trong tay hắn đột nhiên ngăn lại, mạnh mẽ quăng về phía sau!
- Keng—
Một tiếng giòn tan, theo tia lửa khuếch tán ra xung quanh, chỉếu sáng rực cả mật đạo. Đối phương sau khi quăng trường thương, lại bị Đoạt Hồn Nhận trong tay áo của Lý Dật chui ra ngăn cản, sức mạnh của hai bên vừa tiếp xúc đã lập tức phân ra, nhanh chóng thối lui dữ dội
Động thủ lần này của hai người chỉ mang tính chất thăm dò, trong nháy mắt tiếp xúc đã đẩy lui lẫn nhau. Nhưng mà, một tia hỏa quang giữa không trung đã khiến hai người hiểu rõ được rất nhiều sự tình.
Sắc mặt của bóng người màu đen chợt biến đổi, một lát sau mới mang theo mấy phần kinh ngạc nói:
- Lý Dật!
- Ngươi biết ta sao?
Bị người đó gọi đúng tên mình, Lý Dật cũng hơi kinh hãi, nhưng hắn đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Vào lúc này, hắn thật sự đã động sát tâm!
Nếu vừa rồi hắn còn có mấy phần dự định khác, vậy thì lúc này hắn đã không còn lưu lại ý nghĩ muốn giữ lại mạng sống cho người ở trước mặt!
- Là ta!
Đối phương chần chờ trong giây lát, mới chậm rãi kéo miếng vải đen trên mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt có chút trẻ tuổi.
Nhãn thần của Lý Dật nhẹ nhàng liếc nhanh trên khuôn mặt này, do dự nói:
- Cổ Thiên?
Người xuất hiện trước mặt lúc này không phải là ai khác, mà chính là Cổ Thiên, người mà hắn đã gặp lúc đầu khi mới tiến vào nơi này.
Nhưng mà, biểu tình của Cổ Thiên lúc này tuyệt đối không hề vui vẻ!
- Quả nhiên là ngươi?
Lý Dật nhíu mày, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu nói:
- Ngươi đi đi! Nể tình ngươi hôm đó đã cho ta mấy phần tin tức, ta sẽ không giết ngươi!
Tên này nhìn thế nào so với thực lực gặp phải hôm đó cũng khác biệt nhiều như vậy? Ngay cả thuộc tính đấu khí cũng không giống?
Trong lòng Cổ Thiên cũng đầy nghi hoặc, hắn khẽ nhíu mày, một lát sau mới thản nhiên cười nói:
- Lý Dật, chúng ta không phải lần đầu tiên tiếp xúc, lại không có xung đột lợi ích lẫn nhau, cho nên chỉ bằng chúng ta hãy nói chuyện một phen thế nào hả? Ví dụ nói, những thứ ở phía sau đó chúng ta mỗi người một nửa!
- Không có hứng thú!
Lý Dật cau mày:
- Bây giờ hoặc là ngươi lui! Hoặc là phải chết! Không có chọn lựa nào khác! Còn về chọn lựa như thế nào, quyền chọn lựa nằm trong tay ngươi!
- nói như vậy, có nghĩa là không còn con đường nào khác sao!?
Trong đôi mắt của Cổ Thiên lóe lên mấy phần sát ý.
- Không có!
- Vậy thi đừng trách ta!
Cổ Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình lại một lần nữa bổ về hướng Lý Dật. trường thương trong tay điên cuồng quét ra.
Đối mặt với một màn này Lý Dật chỉ cười lạnh một tiếng. Đoạt Hồn Nhận trong tay đã rời khỏi tay, hung hăng đập lên trường thương đen như mực trong tay Cổ Thiên.
Trường thương của Cổ Thiên mặc dù xảo quyệt nham hiểm, nhưng so với Đoạt Hồn Nhận của Lý Dật vẫn kém hơn vài phần. Cộng thêm vào đó Lý Dật đã động sát tâm, dưới khí thế tiến công giống như cuồng phong bão táp, Cổ Thiên dần dần vì trở tay không kịp mà hiện ra mấy phần tay chân luống cuống.
Nhưng mà, người này cũng thật sự có chút bản lĩnh. Sau khi bắt đầu hoảng loạn, rất nhanh, thế tiến công của hắn đã ổn định trờ lại. Đồng thời trường thương trong tay hắn theo sự quen thuộc đối với thế tiến công của Lý Dật, đã nhanh chóng phản công, giống như một con độc xà nham hiểm, mỗi một kích đều có chút tàn nhẫn.
Trong mật đạo, thân hình của hai người giống như tia chớp, chạm vào là nổ ngay, nhưng lại không ngừng va chạm vào nhau. Hai luồng đấu khí một hồng một đen không ngừng tuôn ra, trong không khí nôi lên từng trận rung động, tựa hồ ngay cả những viên gạch dưới mặt đất cũng nhanh chóng bi đánh tan!
- Ầm—
Vũ khí của hai người cùng rơi xuống trong nháy mắt, Cổ Thiên một quyền đánh ra Lý Dật cũng nhanh chóng tiện tay chụp lấy. Chỉ nghe thấy trong tiếng nổ cực lớn, thân hình của hai người đều ngưng lại sau chốc lát, đều có chút chật vật lùi về sau mấy bước.
- Ha ha! Nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, vậy thì mau cút đi! Ta không có hứng thú dây dưa với ngươi!
Khẽ lung lay tay, Cổ Thiên có mấy phần xem thường nói.
Lý Dật lắc lắc bàn tay có chút tê dại. Vừa rồi trong lúc tiếp xúc, đấu khí Ám thuộc tính của Cổ Thiên cực kỳ thâm độc đã chui vào trong kinh mạch của hắn. Nếu không phải hắn luyện Thiên Ma Cửu Biến, thì nói không chừng thật sự bị ám hại rồi.
Đối mặt với màn này hắn chỉ cười lạnh lùng, Đoạt Hồn Nhận hơi co rút lại, đã quay về trong tay áo.
Sau đó, ấn kỹ trong tay Lý Dật nhanh chóng biến hóa, hỏa diễm hồng sắc vốn đang bốc lên đã nhanh chóng ngưng kết lại một chỗ. Cuối cùng, trên đầu ngón tay của Lý Dật chậm rãi hình thành một hỏa diễm bé nhỏ!
Cảm nhận được nhiệt độ của luồng hỏa diễm trên đầu ngón tay Lý Dật khẽ cười nhạt, thấp giọng nói:
- Vừa rồi chẳng qua chỉ là làm nóng người mà thôi, bây giờ mới là thật sự đùa giỡn... Cổ Thiên, ngươi phải cẩn thận một chút bằng không sẽ chết đấy!
- Muốn ta chết! Không có chuyện dễ đàng như vậy đâu! Ngươi đừng ngại cẩn thận một chút với bản thân!
Cổ Thiên cười lạnh một tiếng, bàn chân mạnh mẽ bước lên. đấu khí sôi trào trên người đã chậm rãi co rút lại, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một Sa y Đấu khí cực kỳ tinh xảo.
Trong lúc Sa y Đấu khí ngưng tụ hình thành, bàn chân của hắn lại một lần nữa dẫm mạnh, hướng về phía Lý Dật chạy tới.
Hôm nay, ta nhất định phải thử xem, một chiêu Lưu Hỏa Liệt của Hồng Thiên Thánh Giả, rút cuộc lợi hại đến mức độ nào. Đấu khí đồng bộ của Công pháp Bạch Hổ, phòng chừng như thế nào cũng sẽ không quá kém!
Thấp giọng thì thào một tiếng, nhãn thần rơi xuống người Cổ Thiên, một lát sau hai tay Lý Dật đã mạnh mẽ vỗ, nhìn thấy một chút ngọn lửa đã nhanh chóng bị kéo dài, sau đó ngưng tụ thành hình dạng một hỏa diễm cự thú, hung hãn đâm vào thân thể của Cổ Thiên.