Đấu Thần

Chương 254: Điều khiển đấu khí tinh xảo




Nguồn: VipVanDan

***

Ở một mặt khác, Lý Hạo cũng khoanh hai cánh tay nhàn nhã nhìn Lý Dật trên đài, trong đôi mắt lóe lên mấy phần ý vị thương xót.

Thiếu gia... tên Lý Dật này, quả nhiên rất mạnh, lần này chúng ta có lẽ thật sự không nên ra tay với hắn.

Một thanh niên đứng sau người Lý Hạo, thấp giọng vội vàng nói.

Hắn xác thực rất mạnh thậm chí là còn mạnh hơn ta... Chẳng qua là, ta cũng không xem trọng hắn!

Lý Hạo thản nhiên nói.

Vì sao?

Lý Hạo cười cười nói:

Bây giờ hắn có lẽ không biết, nhưng đợi đến sau khi hắn nhìn thấy vũ khí bí mật của ta, có lẽ sẽ hiểu rõ. Nếu tham gia vào Tế Thần Điên, không phải dựa vào vũ dũng của một người là có thể tạo thành chuyện gì được... Nhưng mà, đến lúc đó mới hối hận có thể đã quá muộn rồi!

Như vậy ý của Thiếu gia là...

Thanh niên đó thấp giọng nói.

Lý Hạo chậm rãi nhắm hai mắt lại. một lát sau mới mỉm cười nói:

Ngươi hãy chú ý một chút tên Qua Khánh đó, tên đó là một nhân tài... Nếu hắn thất bại, ngươi hãy đi liên hệ với hắn một phen, vận dụng một chút lực lượng của gia tộc. Nếu có thể kéo hắn về phía Lý Gia chúng tạ cho dù hao tổn bao nhiều nhân tình cũng phải tìm mọi cách đê mua chuộc cho bằng được, ngươi hiêu ý của ta chứ?

Vâng, Thiếu gia...

Tên thanh niên trầm giọng nói:

Nhưng Thiếu gia, cậu cảm thấy tên Lý Dật đó sẽ giành được phần thắng sao?

- Khó nói lắm...

Lý Hạo cười cười:

Nhưng mà, ta không hy vọng hắn sẽ thất bại! Nếu hắn thất bại. Tế Thần Điển lần nàỵ sẽ mẩt đi rất nhiều thú vị! Ta đang rất chờ đợi, hắn làm cho tên Tông Kiệt Khánh đó bị phế bỏ trong Tế Thần Điển... Nếu Tông Gia Đại Thiếu gia tiến vào Tế Thần Điển mà không ra được, vậy chuyện đó không phải sẽ thú vị hơn nhiều sao? Ha ha ha...

Nụ cười châm biếm thản nhiên này khiến tên thanh niên phía sau người Lý Hạo tựa hồ hơi biến đổi sắc mặt, nhưng hắn không nói gì nhiều, chi là mí mắt nhanh chóng cụp xuổng.

Ở một chỗ khác, Thần Thần cũng bị các loại biến hóa thình lình xảy ra trong trận đấu khiến cho kinh hãi phải cẩn thận nháy loạn lên, nhãn thần thoáng mang chút cổ quái của nàng rơi xuống trên người Lý Dật, không biết niệm đọc nhỏ cái gì, nhưng biểu hiện trên mặt ngược lại thành kính vô cùng.

Có chút thú vị...

Ở một góc khác của lôi đài, một vị bạch y mỹ nhân và ba bạch y nhân khác đều đang chắp tay đứng xem. Nhìn thấy màn này, vị bạch y mỹ nhân lại đê lộ ra một vẻ tươi cười khó mà có được, thản nhiên mỉm cười.

Bạch Tế Ty... Sao vậy? Đấu khí của Lý Dật có chút cồ quái sao?

Một bạch ỵ nhân đứng bên cạnh bạch ỵ mỹ nhân đột nhiên thấp giọng nói.

Bạch y mỹ nhân được gọi là Bạch Tế Ty đểlộ ra một nụ cười, nói:

Bách Hy các hạ... Đấu khí huyết sắc này không thuộc về bất cứ một hệ nào trong chín hệ đấu khí... Nhưng nếu đây là kết quá của hai loại đấu khí dung hợp thì cũng không có gì! Nếu không phải, ha ha ha... Thân phận của tên Lý Dật này đáng để cân nhắc đấv...

Bạch y nhân được gọi là Bách Hy hơi ngây người sửng sốt, nhưng vẫn cẩn thận nhìn Lý Dật mấy lần, mới nói tiếp:

Đấu khí huyếtsắc, ngoài dung họp đấu khí đánh ra, dựa vào kỹ ức của thuộc hạ, tựa hồ cũng không có môn Công pháp nào có thể tu luyện ra loại đấu khí có màu sắc này? Hơn nữa, thuộc hạ quan sát thấy tính chất của đấu khí này, trong âm lãnh mang theo mấy phần máu tanh, thực sự là bén nhọn đến cực hạn... Đấu khí có thuộc tính như vậy, sợ rằng so với Công phép tông môn của mấy Đại Ma Tông còn quỷ dị hơn mấy phần!

Thật sao?

Bạch Tế Ty mỉm cười, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn hai bạch y nhân khác, thản nhiên nói:

Các ngươi có ý kiến gì không?

Hai bạch y nhân này liếc mắt nhìn nhau, vội vàng nói:

Chúng ta cũng có cùng suy nghĩ như Bách Hy các hạ!

Vậy sao?

Bạch Tế Ty chậm rãi lắc đầu. tựa hồ nhắm mắt trầm tư suy nghĩ chốc lát, mới nói tiếp:

Đấu khí huyếtsắc cũng không phái không tồn tại. Nghe nói thời kỹ Thượng cổ, đấu khí cũng không phải chi có chín hệ, mà là mười tám hệ... Chẳng qua là theo dòng chảy của năm tháng, chín hệ trong đó vì yêu cầu tu luyện quá hà khắc, thậm chí mấy trăm năm không tìm được một người nào thích hợp tu luyện đã thất truyền rồi... Và trong chín hệ đấu khí thất truyền đó, có một hệ, gọi là Ma Hệ... hệ Công phép này, đấu khí sau khi tu luyện có màu sắc chính là huyết sắc!

- Ma Hệ?

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của bạch y nhân nào cũng nhanh chóng biến đổi. Trên mặt Bạch Tế Ty lộ ra nụ cười mấy phần cổ quái, thản nhiên nói:

Có lẽ, các ngươi cũng nghe nói qua về Tam Đại Ma Công trong truyền thuyếtrồi chứ? Nghe nói màu sắc đấu khí sau khi tu luyện Tam Đại Ma Công, chính là huyết sắc... Hơn nữa người tu luyện sẽ biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ... Từ điểm này mà nhìn, tên Lý Dật này có lẽ không phải tu luyện Tam Đại Ma Công này? Rất có thể đấu khí hắn tu luyện có mấy phần cổ quái nên mới như vậy... Ba Lâm không phải truyền lời lại nói, hoài nghi hắn có Sư tôn trên cấp bậc Đấu Hoàng sao? Nếu là những lão quái vật đó, có thể tạo ra Công phép như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên!

Bách Hy khẽ nhíu mày. một lát sau mới thấp giọng nói:

Bạch Tế Ty, vậy theo ý của ngươi... chúng ta nên...

Chúng ta không làm gì cả!

Bạch Tế Tỵ khẽ mỉm cười:

Bất kể hắn rút cuộc đã tu luyện được Công phép gì, cũng không liên quan đến chúng ta. Nếu hắn có thể thông qua khảo nghiệm, gia nhập vào Đấu Thần Điện của ta, vậy cũng là số mệnh của bản thân hắn thôi... Còn chúng ta bây giờ chi cần đứng yên quan sát! Tên Lý Dật và Qua Khánh này, đểu là những nhân tài khó gặp...

0O0

Trên lôi đài, Qua Khánh cũng dẩn dẩn rơi vào tình cảnh chấn động đo thuộc tính đấu khí trên người Lý Dật đột nhiên biến hóa. Sau khi hắn liếc nhìn Lý Dật một lúc. mới cười cười nói:

Ta luôn cho rằng, bản thân ta chính là người bảo lưu thực lực sâu sẳc nhất, không ngờ... Lý Dật các hạ cũng là đem bản lĩnh cất kỹ dưới đáy hòm lưu lại đến lúc cuối cùng!

Lý Dật cười cười, thản nhiên nói:

Cũng không phải là bản lĩnh thật sự của ta... Nếu ta dùng đến những con bài chưa lật cuối cùng, phòng chừng ngay cả một đòn ngươi cũng không đỡ được!

Không sai...

Qua Khánh hơi ngây người sửng sốt, một lát sau thấp giọng nói:

Ngay cả Đấu Vương cường giả. ngươi cũng có thể đánh bại, điều này chi có thể nói con bài cuối của ngươi xác thực rất mạnh! Nhưng mà... lẽ nào ta chưa nói qua, đối với ta Đấu Vương cường giả cũng không xem là gì cả?

Sau khi nhìn thấy nụ cười của Lý Dật hơi biến đổi, Qua Khánh mới cười ha ha nói:

Lý Dật à Lý Dật! Chúng ta hôm nay đều là dựa vào thực lực của bản thân mà nghênh chiến, làm gì có kết quáả như vậy... Ta thấy, ngươi vẫn nên lấy bản lĩnh thật sự của mình ra, khiến ta chấn động một phen đi!

Lời nói vừa đứt, ấn kỹ trong tay Qua Khánh đã chậm rãi biến đổi. nhìn tháv hòa diễm đấu khí lam sẳc vốn đang quán lấy trên tay hắn, lúc này đã từ từ nhẹ nhàng bay lên, sau đó biến hóa theo động tác của hắn. Hai luồng đấu khí qưv dị lam sắc giống như hòa diễm đã hóa thành một dây xích đấu khí giống như giao long, xoay quanh quấn lấy thân hình của hắn.

Màn này khiến Lý Dật lộ vẻ kinh ngạc mấy phần hắn trái lại tự nhận, bản thân hắn không có thủ đoạn khống chế đấu khí tinh diệu giống như Qua Khánh...

Nhưng mà, đó chi là đấu khí Lôi thuộc tính tương đối mà thôi! Còn đấu khí ngây sát của bản thân mình...

Nghĩ tới đây, Lý Dật khẽ giơ tay phải lên, chậm rãi chỉ về hướng Qua Khánh đang đứng, sau đó nhìn thấy ngón tay giơ lên của hắn mãnh liệt phát ra một tiếng nổ lớn...

Ầm—

Theo một tiếng nồ giòn tan,sáu luồng đấu khí ngây hồng sắc nhanh chóng từ trên cánh tay của Lý Dật lan ra, sau đó hình thành sáu sợi tơ. Các sợi tơ này chậm rãi quện vào nhau, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một chiếc roi huyết sắc...

Chiếc roi đấu khí ngây sắc nhẹ nhàng vung lên. khẽ vút mấy cái ờ trên không trang. Mỗi khi roi xuống, giữa không trung lại vang lên những tiếng nổ chát chúa khiến da đâu người ta tê dại.

Đợi tiếng nồ vang dội qua đi. Lý Dật mới nhẹ nhàng cười nói:

Nếu Qua Khánh các hạ đã không cần vũ khí, vậy thì ta cũng không cần... Nếu ngươi muốn so đấu tinh diệu và tinh thuần của đấu khí! Ta cũng không sợ ngươi!

Dưới lôi đài, sự khống chế đấu khí tinh diệu đến cực điểm của hai người khiến rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, sau đó toàn bộ những ánh mắt quỷ dị rơi xuống trên thân thể hai người.

Điều khiến của hai người với đấu khí tinh điệu như vậy, nguyên nhân duy nhất chính là bọn họ đã đem tinh hoa đấu khí tinh thuần nhất ngưng tụ lại ở một chỗ. Loại kỹ xảo đấu khí thành sợi này giống như là Đấu Hoàng cường giả mới có thể thi tnển thế nhưng có rất nhiều người suốt đòi cũng không sử dụng được.

Động tác này của Lý Dật, khiến những tia sáng quỷ dị xuát hiện liên tục trong đôi mắt của Qua Khánh. Hắn thật sự không ngờ. Lý Dật không những có thể có đấu khí song thuộc tính giống như mình, hơn nữa điều khiển đối với đấu khí cũng tinh diệu đến mức độ này...

Nhưng mà, nếu chỉ như vậy thì hắn vẫn không phải là đối thủ của mình!

Trên mặt hiện lên nụ cười có mấy phần giễu cợt, bàn chân của Qua Khánh đẫm mạnh lên mặt đất, thân hình đã mãnh liệt xông về phía trước. Trong nháy mắt khi hắn sắp rơi xuống đất. sợi dây xích đấu khí lam sắc siêu nhiên trên người đã mạnh mẽ xông về phía Lý Dật.

Tới đây đi!

Đối mặt với thế tiến công của Qua Khánh, khóe miệng của Lý Dật khẽ nhếch lên. thân hình cũng không hê tránh né, chi là cô tay phải run lên, trường tiên đấu khí huyết sắc đã mãnh liệt hóa thành huvễn ảnh, tiếp đón sợi dây xích đấu khí của Qua Khánh.

Xuy~~

Trong nháy mắt khi hai người va chạm vào nhau đột nhiên bổn phía tối đen, nguyên khí thiên địa bốn phía cũng tựa hồ sôi trào mấy phần. Theo đó, hai luồng đấu khí mãnh liệt va chạm vào nhau, đấu khí song sắc đã hình thành một cơn sóng mãnh liệt khuếch tán ra bốn phía.

Loại giằng co này chi duy trì trong chốc lát, thân hình của Qua Khánh đã nhanh chóng co rút lại, bắn mạnh về phía sau. Đồng thời, sợi dây xích đấu khí lam sắc cũng rút mạnh về.

Lý Dật khẽ nhíu mày. cồ tay run lên. cũng đem đấu khí trường tiên thu hồi về. Va chạm trong nháy mắt vừa rồi mặc dù nhìn không có chỗ nào đặc sắc, nhưng trong lòng hai người đều biết rất rõ, nếu khi chống đỡ, chỉ cần điều khiển đấu khí yếu đi nửa phần, vậy thì không dễ gì ngưng kết ra đấu khí, nói không chừng đấu khí sẽ tiêu tán trong không khí.

Và ở thời khắc này, kết cục duy nhất khi đấu khí tiêu tán... chính là thất bại... Tuyệt đối không còn con đường nào khác để đi!

Khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, nhãn thần cổ quái của La Thần rơi xuống trên người Qua Khánh, một lát sau mới thấp giọng nói:

- Qua Khánh, nêu đây chính là năng lực bạo phát của ngươi... vậy thì ta chi có thể nói cho ngươi biết, ngươi thực sự khiến ta thất vọng!

Vậy sao?

Qua Khánh cười cười:

Bản thân ta cũng cảm thấy như vậy, không có tác dụng gì... vậy thì chi bằng như vậy đi... chúng ta hãy phân thắng bại ở chiêu tiếp theo đi!

Vừa đứt lời, thân hình của Qua Khánh đã một lần nữa mãnh liệt xông về hướng của Lý Dật, đồng thời lần này tay phải của hắn vung lên mãnh liệt, sợi dây xích đấu khí lam sắc cũng giống như roi da mạnh mẽ quăng về phía Lý Dật.

Khóe miệng Lý Dật hiện lên nụ cười có mấy phần thản nhiên, sau đó nhìn thấy tay phái của hắn vung lên, đấu khí trường tiên huyết sắc cũng theo đó mà nghênh đón.

Ầm—

Lần này, hai luồng đấu khí mãnh liệt va vào nhau, nhưng đã vướng mắc kịch liệt vào cùng một chỗ trong không trung.

Khi tất cả những người ỡ đây đều cho rẳng loại dây đưa này phái duy trì hồi lâu, thì trên tay của Qua Khánh đột nhiên ngưng kết ra một thủ ấn hai tay họp lại thành một. Sợi dây xích đấu khí đó đã bị hắn quăng ra, còn thân hình của hắn lại nhanh chóng va vào bên người của Lý Dật. Trên hai tay hắn không biết từ lúc nào đã hiện ra một luồng lam sắc quỷ dị, luồng lam sắc này giữa lúc hắn bùng lên, giống như hóa thành hai cái cánh hung hăng đập vào ngực của Lý Dật!

Lý Dật các hạ, ngươi có tiếp được chiêu này của ta không? Tên nó là Băng Hỏa Cộng Vũ!

Tiếng vang xé gió kịch liệt vang lên, nguyên khí thiên địa bị đông kết lại đồng thời cũng bị thiêu đốt thành những mảnh nhỏ. Theo đó, trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, đòn tấn công này của Qua Khánh đã hướng tới chỗ ngực của Lý Dật còn chưa kịp buông tay, hung hăng đập xuống...

Trong nháy mắt. sát khí sôi trào đột ngột tràn ra. tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, sát khí này mang theo mùi vị tiếc nuối.

Và con ngươi của Lý Dật khi đối đầu chính diện với chiêu này lại hơi co rút lại. tựa hồ là theo bản năng, hắn đã mãnh liệt quăng ra đấu khí trường tiên trong tay mình, một nụ cười giễu cợt hiện ra trên khóe miệng của hắn, và tựa hồ đồng thời, cánh tay trái vốn vẫn đang buông thõng xuống đã mạnh mẽ tấn công về phía Qua Khánh, đập xuống chính diện!