Đả tự: Sided Lovettt
***
Dưới vô số ánh mắt cổ quái xung quanh đang nhìn, sắc mặt Lan Vũ trở nên vô cùng thú vị, trong đầu hắn cũng đang suy nghĩ vô số điều.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải loại người không biết sống chết, mặt hắn giật giật mấy cái, cuối cùng nặn ra một nụ cười, cung tay với Lý Dật, giọng khàn khàn nói:
- Lan mỗ có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã đắc tội với các hạ! Việc hôm nay Lan mỗ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng! Hy vọng sau này mọi chuyện không có gì thay đổi!
Nói rồi hắn quét mắt nhìn mặt đất hừ một tiếng:
- Đồ vô dụng!
Sau đó hắn mới chuẩn bị bỏ đi trong ánh mắt cổ quái của biết bao nhiêu người. Còn về sự sống chết của đám thủ hạ kia thì hắn không có tâm trạng đâu mà để ý.
Đúng lúc hắn quay người đi Lý Dật bỗng cười:
- Lan Vũ Thiếu gia, ngươi muốn cứ thế đi sao? Chuyện hôm nay không thể nào lại kết thúc như thế được... Nhân vật thấp bé như ta không thể nào gánh vác được cái danh tiếng là kẻ lấy trộm đồ của Lan Thiếu gia chứ!
Nghe vậy, ánh mắt từ bốn bề lại càng thú vị, rõ ràng là rất nhiều kẻ cũng không muốn màn kịch hay này lại kết thúc đơn giản như vậy.
Hơi khựng lại, Lan Vũ nhìn Lý Dật với ánh mắt khó xử, thân hình lại run lên.
Tuy ánh mắt Lý Dật có cười, nhưng nụ cười đó không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy lạnh toát sống lưng.
- Ngươi muốn thế nào?
Một lúc sau Lan Vũ mới nói với giọng khàn khàn.
Lý Dật cười:
- Chưa nói điều ta muốn vội... Lan Vũ Thiếu gia, ta muốn mời ngươi giải thích cho ta... Thứ này rốt cuộc là ta trộm của ngươi, hay là do người quá vô dụng đến đồ của mình cũng không giữ được, rồi tìm bừa một người để trút giận?
Vừa nói Lý Dật vừa tung tung tâm ngân bài, tư thế vô cùng tiêu sái.
- Các hạ đúng là có bản lĩnh, ta thừa nhận ở đây ta không phải đối thủ của ngươi. Nhưng cũng xin người nể mặt Lan Gia...
Lưỡng lự một lúc Lan Vũ cắn môi nói:
- Không tìm hiểu rõ sự việc đã hiểu nhầm các hạ, đây đúng là lỗi của ta! Lan mỗ xin được tạ lỗi!
- Tạ lỗi?
Lý Dật ngạc nhiên, một lúc sau mới nói:
- Tạ lỗi cũng được thôi, chỉ có điều người chỉ nói vài ba câu thì quá dễ dàng cho ngươi rồi! Chi bằng ngươi quỳ xuống khấu đầu đi. Chỉ cần ngươi làm vậy thì ta đảm bảo sau này sẽ không gây rắc rối cho ngươi!
- Ngươi đừng có quá đáng quá!
Lan Vũ nhìn Lý Dật lạnh băng tuy có phần sợ sệt nhưng đã có thêm vài phần ác độc:
- Dù các hạ đến từ đầu, hôm nay ta thất thế cũng là sự thật... nhưng ta thấy ngươi trẻ thế, nên nhắc nhở ngươi một câu. Tuy lần này ta đuối lý nhưng phàm chuyện gì cũng không thể tuyệt đối, nên để lại một con đường lui, sau này mọi người có gặp lại cũng không xảy ra cục diện người chết ta sống!
- Đường lui?
Lý Dật xoay xoay tấm ngân bài, nói:
- Xem ra Lan Vũ Thiếu gia đúng là một nhân vật không tầm thường. Nói ra thì nghe hay như vậy đấy... Vậy ta hỏi người một chuyện, nếu không phải ta có chút bản lĩnh, kẻ năm dưới đất bây giờ là ta... Không biết người có nói ra những lời đó không? Không biết nếu vậy thì người có cho ta đường lui không? Cũng không biết Lan Vũ Thiếu gia liệu có... nể mặt ta không? Ta nghĩ câu hỏi này ngươi cũng chẳng cần trả lời, ai ai có mặt ở đây đều rõ, nếu không phải hôm nay ta có thể tự bảo vệ mình thì không biết ta đã chết bao nhiêu lần rồi... Ngươi nói xem có phải không?
Nói rồi Lý Dật nhìn Lan Vũ, Lan Vũ chỉ khẽ cắn răng chứ không nói gì.
Lý Dật cười nhẹ, một lúc sau nhìn ra xung quanh nói:
- Có điều, ngươi đã nói vậy rồi thì hôm nay ta sẽ làm người tốt, cho ngươi một cơ hội, có hai lựa chọn. Thứ nhất, quỳ xuống khấu đầu ba cái là ngươi có thể cút! Thứ hai, tiếp ba chiều của ta!Nếu ngươi tiếp được ba chiều thì ngươi cút! Không được thì... chết!
Cảm nhận được những ánh mắt chế giễu từ xung quanh, sắc mặt Lan Vũ hết biển xanh lại đỏ, cuối cùng hắn tiến lên một bước, nghiến răng nói:
- Ngươi được lắm! Được, ta sẽ tiếp ngươi ba chiều! Ta không tin trong ba chiêu mà ngươi có thể làm được gì ta!
- Coi như ngươi cũng có gan. Vậy thì chiêu thứ nhất, coi như tặng ngươi! Nhìn cho kỹ đây!
Dứt lời, Lý Dật khẽ nghiêng người đã ở bên cạnh Lan Vũ, tay phải vung lên rồi tạt xuống mặt Lan Vũ.
- Ngươi dám!
Lan Vũ mặt đầy nộ khí, bàn tay phải nắm chặt bao hàm một chút đấu khí đấm về phía ngực Lý Dật.
Bốp~~
Một tiếng tát giòn tan vang lên, khi nắm đấm Lan Vũ đi được nửa đường thì tay phải Lý Dật đã tát thẳng lên mặt hắn. Lan Vũ loạng choạng lùi mấy bước, bên má phải sưng to, chỉ nhếch môi lên là phụt máu.
- Là hắn! Ta biết hắn là ai! Sáng nay khi ta vào núi, hắn chính là hắc y nhân xung đột với Bang Thổ Lang! Chả trách mà ta cứ thấy hắn quen quen!
Cái tát đó của Lý Dật khiến có người nhớ ra thân phận của hắn. Sau câu nói đó vang lên lập tức có người tiến lại hỏi han. Chỉ một lát sau, chuyện của Lý Dật với Bang Thổ Lang đã truyền khắp nơi.
- Thì ra là hắc y nhân đó! Chả trách mà có bản lĩnh như vậy! Lần này tên Lan Vũ não bị lợn gặm rồi, lại đi đắc tội với một nhân vật như thế! Phải biết là hắn đã phế đấu khí của Phòng Quân, một trong Bát Đại Hộ Pháp, rồi còn hiên ngang bước vào Lang Các mà chẳng có chuyện gì. Rõ ràng là bối cảnh không hề tầm thường tên Lan Vũ này thật ngu xuẩn!
- Ài, đừng có nói bối cảnh nữa, chỉ nói bản lĩnh của hắn thôi. Nghe nói, Lưỡng Đại Hộ pháp của Bang Thổ Lang cũng không phải đối thủ của hắn. Hai kẻ đó đầu là Đấu Sư cường giả cả, hắn chỉ một chiêu đã đánh bại, lại còn phế Phòng Quân ngay trước mắt Cố Vân. Thật là không tầm thường.
Tiếng bàn tán xung quanh đến tại Lan Vũ, khiến sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi. Những tin tức biết được từ đó khiến hắn biết, lần này đúng là hắn đã đụng phải một thiết bảng rồi, mà lại là cái thiết bản cực kỳ dày nữa chứ!
Chuyên Phòng Quân bị phế hắn cũng biết rất rõ, còn tự cảnh cáo mình đừng ngu xuân chọc vào loại người như thế. Nhưng thật không ngờ ngay hôm nay chính hắn lại chọc vào loại người đó!
Không thèm để ý rốt cuộc Lan Vũ đang nghĩ gì, Lý Dật chỉ khẽ lắc lắc bàn tay nói:
- Trước ta có biết một kẻ, da mặt cũng rất dày, ta đánh đau cả tay... Ta vốn tưởng da hắn là dày nhất rồi, nhưng không ngờ da mặt Lan Vũ Thiếu gia cũng dày đến vậy. Không hổ là đệ nhất thiên tài phía tây Đế Quốc! Có lẽ... cái gọi là thiên tài có đặc điểm lớn nhất là da mặt dày phải không? Ngươi xem này, tay ta đau quá đi mất!
- Ha ha...
Giọng điệu giễu cợt của Lý Dật khiến xung quanh bật cười, còn sắc mặt Lan Vũ thì cực kỳ khó coi.
Nhưng Lý Dật thì làm như chẳng biết gì hết, chỉ khẽ lắc đầu:
- Nếu đã vậy thì lần sau ta không đánh vào mặt nữa... Lan Vũ Thiếu gia, người tiếp chiêu thứ hai đây!
Dứt lời, Lý Dật mặc kệ Lan Vũ chưa kịp có phản ứng gì, tiến lên một bước, tay phải nắm lại đâm thẳng vào ngực Lan Vũ.
Vào thời khắc nắm đấm tung ra, không khí dường như phát nổ, nắm đấm hắn được bao quanh bởi đấu khí màu tím, vẽ lên trong không khí một vệt sáng rực rỡ!
Khi Lý Dật tung chưởng, sắc mặt Lan Vũ biến đổi liên tục! Ban đầu mặt hắn trắng bệch, rồi chuyển sang xanh, rồi tím, lần này dường như đã biến thành đen, sắp thành màn biểu diễn biển diện của vùng Tứ Xuyên rồi!
Nhưng dù có biến sắc mặt thế nào thì Lan Vũ không hổ là đệ nhất cao thủ, thân hình hắn dường như cùng lúc đó rung lên, toàn thân tỏa ra đấu khí.
Chỉ là, tuy đấu khí đã ra nhưng Lan Vũ căn bản không kịp trở tay, chỉ thấy nắm đấm của Lý Dật đã lao thẳng vào ngực hắn!
Phụt~~
Dù đấu khí có hình thành được một lớp phòng hộ, thế nhưng nhanh chóng đã bị đánh tan tành, rồiLý Dật đấm mạnh vào ngực Lan Vũ, một ngụm máu bắn ra...
Nhưng dường như mọi thứ vẫn chưa kết thúc, Lý Dật cười lạnh băng nắm đấm khẽ giật một cái...
Phùng~~
Lúc này đấu khí trên nắm đấm của hắn mới bùng nổ
Phụt~~
Lan Vũ lại phun thêm ngụm máu nữa, thân hình hắn thì bay ra sau không khác gì một con chó chết, đâm sầm vào một cây cột trụ.
Ầm~~
Cây cột bị Lan Vũ đâm vào rung chuyển, rồi dường như có thể thấy được những vết nứt bắt đầu xuất hiện, tạo thành vô số vết nứt rạn.
Sắc mặt Lan Vũ lúc này lại từ đen chuyển sang trắng bệch. Ánh mắt độc ác của hắn giờ không còn nữa, hắn tựa vào cây cột, đường như đến sức để đứng dậy cũng không còn nữa...
Xung quanh bỗng có tiếng hít thở khó khăn, ai cũng có thể thấy là Lý Dật chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể đã có thể phá vỡ lớp phòng hộ đấu khí của Lan Vũ, mà đấu khí bùng nổ sau đó thì uy lực thật kinh người!
Phải biết rằng tuy Lan Vũ chỉ là Đấu Giả Đỉnh phong nhưng vì Công pháp cao cấp nên thực lực của hắn tương đương Nhị Tinh Đấu Sư! Rất nhiều kẻ có mặt lúc này cũng không phải đối thủ của hắn!
Nhưng không ai có thể ngờ được hắn lại không thể đỡ nổi một chiều của Lý Dật.
Có điều bộ dạng thảm hại của Lan Vũ không hề khiến Lý Dật có ý thương xót, hắn chỉ khẽ lắc lắc tay nói:
- Xem ra, Lan Vũ Thiếu gia không chỉ có da mặt dày, đánh đúng là đau hết cả tay... Nhưng mà đã nói là ba chiều rồi! Sao ta có thể để Lan Vũ Thiếu gia nói lời mà không giữ lời chứ? Vậy Lan Thiếu gia tiếp chiêu thứ ba nhé.
Dứt lời, Lý Dật nhón chân trên đất, thân hình hắn bay lên quay tròn, một luồng đấu khí tụ lại ở đầu ngón chân tạo nên một khí tình hình xoáy lao nhanh xuống Lan Vũ.
Nhìn thấy vậy, Lan Vũ không còn sức mà cử động lúc này sắc mặt hắn đã tái mét, hắn biết với tình trạng bây giờ, nếuLý Dật đánh trúng thì hắn chết chắc.
Đúng lúc này, vị Lan Gia Thiếu chủ này thét lên:
- Giết hắn... Ai giết được hắn, kẻ đó được tùy ý chọn mọi thứ của Lan Gia...
Lời nói vừa dứt, không khí trong đại sảnh thay đổi, chỉ vì giá mà hắn đưa ra quả thật rất hấp dẫn.
Có điều trong tình hình này thì không có ai dám vì nó mà lại ra tay! Điều kiện của Lan Vũ tuy hấp dẫn nhưng Lý Dật còn khủng bố hơn.
Còn Lý Dật, nghe thấy vậy hắn nhìn Lan Vũ với ánh mắt khinh bỉ, lao xuống nhanh hơn.
- Vị bằng hữu này, xin hãy nương tay!
Đúng lúc khi chân Lý Dật sắp đá vào mặt Lan Vũ thì bỗng có một tràng cười nhẹ khá quen vang lên, rồi thấy một dáng người vụt ra đánh một quyền vào mũi chân Lý Dật...