Đấu Thần

Chương 199: Hoa Hoàng




Đả tự: Sided Lovettt

***

Sáng sớm hôm sau, hai người đã rời khỏi tòa thành biên giới này. Vốn dĩ trước đó Lý Dật còn muốn đi dạo lanh quanh, nhìn thử xem trong tòa tiều thành này có chỗ đặc biệt nào, thể nhưng sau chuyện tôi qua, hắn còn đâu hứng thú như vậy?

Lúc này, suy nghĩ duy nhất của hắn chính là mau chóng về Vạn Triều Thành, sau đó, đi tham gia Tế Thần Điển, thăng cấp Đấu Sư rồi nói. Còn những chuyện khác, tạm thời hắn bỏ tạm ra sau.

Chỉ vì, nếu như không có thực lực cường đại lại thêm chỗ dựa vững chắc, vậy thì cho dù mình muốn làm gì, cũng tuyệt đối khó tiến hành được.

Đối với thái độ muốn đột phá của Lý Dật, Cung Vô Song cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sau hắn.

Điều đáng nhắc đến là, vì Lý Dật lúc này đã mất đi sức mạnh của Xà Tôn Giả, vì vậy không thể hóa đấu khí thành cánh đề phi hành, cũng chỉ có thể giống như những cường giả bình thường trong tiều thành mua hai con tuấn mã để đi đường.

Đối với chuyện này, Cung Vô Song cơ hồ thoáng ngờ vực, thế nhưng lại không hỏi nhiều.

Hiển nhiên lúc này, quan hệ hai người lúc này miễn cưỡng có thể xem như hòa thuận.

Cứ như vậy đi về phương nam, sống cảnh màn trời chiếu đất cũng không phải vấn đề quá lớn. Có điều thỉnh thoảng gặp phải thành trấn nào, Lý Dật lại hỏi thăm, cũng rõ là Nạp Lan Gia coi như đã hoàn toàn bị diệt, còn thể lực các bên cũng chạy loạn khắp nơi điều tra, đã rời khỏi Vân Thủy Thành.

Điều này khiến sự lo lắng của Lý Dật về Nạp Lan Khánh lại chạy ra gây chuyện cũng đã bớt đi phần nào, nhưng đồng thời trong lòng cũng càng cảnh giác hơn.

Xem ra, trong Đế Quốc Thiên Phong này, thế lực các bên nhìn từ bên ngoài cơ hồ đều tranh đấu không ngừng, thế nhưng đối với những thế lực mới có khuynh hướng xuất hiện, lại đều lựa chọn cách cùng nhau đàn áp xuống...

Chỉ có thể nói, lần này Nạp Lan Gia thật sự đen đủi.

Coi như đã miễn cưỡng bỏ được khúc mắc trong lòng, hành trình của Lý Dật và Cung Vô Song cũng đã nhanh hơn phần nào.

...

Ngày hôm nay, khi nhìn thấy chỉ còn mấy chục dặm nữa là sẽ có thể trở về Vạn Triều Thành, thế nhưng Cung Vô Song cả đường không nói gì nhiều đột nhiên lại khẽ cau mày, ra dấu tay cẩn thận.

Lúc này, vị trí hai người đang ở chính là trong một sơn cốc giữa hai ngọn núi. Xung quanh bốn bề yên tĩnh, không có chỗ nào bất ổn, thế nhưng hai người đều nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, trong sự yên tĩnh lại dường như có chút cổ quái.

Bỗng nhiên, một chiếc bóng đen thui đã phóng vút từ mặt đất lên, phóng thẳng về hướng hai người.

Cung Vô Song chỉ nhìn một thoáng đã như hít phải khí lạnh:

- Bích Nhãn Tam Hoa Xà! Cần thận!

Nghe vậy, Lý Dật vụt xoay người, đã đáp xuống bên cạnh đường. Thế nhưng đạo hắc ảnh ấy lại đột nhiên tách làm hai, lần lượt bổ vào phía hai người.

Cung Vô Song cười lạnh một tiếng, bắn chỉ tay ra, đã nhìn thấy trong không khí xung quanh, bằng khí nhanh chóng ngưng kết lại, hình thành một tảng băng làm đông cứng đạo hắc ảnh ấy lại, sau đó đập vào trên đất, chớp mắt hóa thành tro bụi.

Còn Lý Dật lại khẽ vụt thân hình, tay trái khẽ quăng ra, Đoạn Hồn Nhận trong tay phóng tới, chỉ trong chớp mắt, đã chém đạo hắc ảnh ấy thành hai.

Một đòn vừa đi qua, đã nhìn thân xác một con rắn trên đất, bắt đầu bốc ra khói đen, Lý Dật bất giác phải nhíu mày.

Khi hắn ở Vạn Triều Thành, đã từng nghe qua Bích Nhãn Tam Hoa Xà, nghe nói, thứ này tuy rằng là Ma thú cấp thấp, thế nhưng lại cực độc, đồng thời động tác lại nhanh, trước giờ là một thứ tốt để người khác giết người phóng hỏa.

Huống hồ thứ này ở bên nơi hoang vu rất hiếm gặp, thường thì là có người chuyên nuôi dưỡng, còn hai người của mình ở con đường bắt buộc phải đi qua lại gặp thứ này, cũng tức là nói... Có người sớm đã chờ mình ở đây sao?

- Đây rốt cuộc...

Lý Dật còn chưa dứt lời, đột nhiên đằng sau lưng mát lạnh, khiến cả người hắn vô thức né sang bên, Đoạn Hồn Nhận trong tay cũng thuận thể vung ra.

Keng!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Đoạn Hồn Nhận cơ hồ đã va chạm mạnh vào một thứ vũ khí nào đó, trong không khí bắn ra chùm tia lửa.

Thân hình Lý Dật khẽ chấn động cổ tay tê rần, còn cả người hắn lại bị dư ba của đòn vừa rồi đánh lui mấy bước, sau đó mới dừng lại.

Thân hình hắn vội xoay chuyền, trong lòng lại sinh cảnh giác. Đoạn Hồn Nhận trong tay đã cùng lúc vung ra, hắn đã cười lạnh một tiếng, nói:

- Người nào!

Đập vào mắt là một thân hình rất mơ hồ, thân hình đó vô cùng nhanh, chỉ để lại tàn ảnh trong hư không với nhãn lực lúc này của Lý Dật lại không thể nào nhìn kịp!

- Hỗn đản!

Lý Dật thầm mắng một tiếng, nếu lúc này Xà Tôn Giả vẫn còn, bản thân lẽ nào lại phải chật vật thế này?

- Muốn chết!

Một mặt khác, Cung Vô Song đột nhiên quát vang một tiếng, đôi cánh bằng điệm sau lưng đã xòe ra, thân hình giống như thiểm điện truy kích theo chiếc bóng trong hư không chớp mắt đã biến mất trong bầu trời.

Lý Dật thoáng ngây người, trong lòng cười khổ một tiếng...

Bản thân mình còn chưa nói rõ thực lực của mình lúc này cho nàng vì vậy nàng còn cho rằng mình vẫn còn thực lực của cấp Đấu Hoàng thế nên mới yên tâm dũng cảm truy đuổi như vậy? Nếu như vậy thì mình xong đời rồi...

Chỉ có điều, rất nhanh hắn đã không có thời gian để cười khổ tiếp.

Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng Lý Dật lại giật thót, thân hình hắn lui về sau nửa bước, đạo quang trong dự liệu đột nhiên chém thẳng xuống đầu hắn.

- Thực lực của người đến, chí ít cũng là cấp Đấu Vương!

Ý nghĩ này mới hiện ra trong đầu Lý Dật. Chỉ có điều, đã xác định được thực lực của người đến, trong lòng hắn ngược lại cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Song thủ đã vỗ liên hồi, một luồng sóng đấu khí đã quét ra khắp nơi, coi như đã miễn cưỡi tránh khỏi đòn tất công chí mạng ấy.

Một kích vừa qua, Lý Dật nghĩ không nghĩ đã đảo ngược tay đánh ra một chưởng, đồng thời khẽ quát một tiếng:

- Hồi Phong Chưởng! Giảo kình!

Tác dụng lớn nhất của Hồi Phong Chưởng tuy rằng là hóa giải thể công của đối phương, thế nhưng cũng giống như tên vậy, giảo kình lại có thêm thế công sắc bén, một khi phá được lớp đấu khí bảo vệ của đối thủ, thì có thể chạy loạn trong kinh mạch của hắn, thật sự vô cùng quỷ dị.

Chiêu này cũng dưới tình huống này, Lý Dật đã có những phản ứng nhanh nhất. Còn những chiêu như Huyết Nguyệt Cuồng Cương, tuy rằng uy lực cực lớn, thế nhưng lại không thích hợp với trường hợp này.

Một chưởng tuyệt diệu được đánh xuống, người trước mặt đó cho dù là cấp Đấu Vương, cũng tuyệt đối không thể xem thường

Bùm!

Thủ chưởng của đôi bên cơ hồ đã chạm thẳng vào nhau, đấu khí sôi trào giống như sóng khí sôi sục ở bốn bề, hình thành một đạo ba động dữ dội.

Chỉ có điều, lúc này quyền chưởng giao nhau, Lý Dật cảm thấy ngực mình nặng chịch, tiếp đó trong lòng kêu khổ, hắn đã hiểu ra trong lúc va chạm, với thực lực lúc này của mình, cho dù dùng Thiên Khôn Địa Càn Châu để thăng cấp Đấu Sư, cũng tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của đối phương.

Nguyên nhân không vì lẽ khác, chỉ là, lần va chạm này của hai bên khiến Lý Dật hiều ra, đối phương không phải là Đấu Vương...Mà là...

Đấu Hoàng!

Mấy ngày nay, Lý Dật đã giao thủ với ba vị trong Thiên Phong Thất Hoàng đối với khí tức Đấu Hoàng, tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

Vừa xác định được điểm này, hắn đã hiểu, bản thân cho dù có liều mạng cũng không có bất cứ tác dụng gì với đối phương. Cho dù người đến đó là ai, tóm lại, một chữ chạy, chính là cách lựa chọn tốt nhất!

Nghĩ tới đây, thủ chương trong tay Lý Dật khẽ chuyền, đấu khí trong tay vụt đánh ra, dựa vào thời cơ đó, thân hình hắn đã đột nhiên lui về sau, rồi chạy về hướng rút đi.

Thế nhưng chỉ vừa lui, cơ hồ không hề có bất cứ âm thanh nào, Lý Dật đã cảm thấy có một bàn tay lạnh giá áp vào lưng mình, khiến cả hắn lạnh rợn thắng người lên.

Lý Dật thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng đấu khí ẩn hàm trong lòng bàn tay lạnh giá ấy đang nhích động cơ hồ lúc nào cũng có thể đánh mình thành thịt nát.

- Y!

Một âm thanh mềm mại nhàn nhạt vang lên, từ âm thanh ấy có thể nhận ra người đăng sau là nữ. Lúc này, thậm chí Lý Dật cảm thấy bản thân có thể cảm nhận được nhuyễn hương trong lòng bàn tay nàng.

Chỉ có điều, suy nghĩ cổ quái này chỉ là thoáng qua... Vai của Lý Dật đã run rẩy kịch liệt, thân hình thuận theo thế bố về phía trước!

Chỉ là như vậy, Lý Dật cũng cảm thấy phiền muộn trong lòng. Nguyên nhân không vì cái khác, chỉ vì, từ lúc động thủ đến giờ, lúc nào hắn cũng bị áp chế, thế nhưng đến lúc này vẫn không thể nào biết, người đột nhiên đánh lén mình, rốt cuộc hình dáng như thế nào, có thân phận gì, có mục đích gì... Trong lòng hắn mù mịt không hay biết.

Là người sống trong hai kiếp, hắn cũng là lần đầu tiên có cảm giác uất nghẹn này. Lúc trước cho dù là đối mặt với Ba Lâm, Hải Kim, hắn cũng tự do tiến lui, không ngờ lần này lại bị thiệt một cách khó hiểu như vậy.

Chính trong lúc hắn suy nghĩ, thân hình ấy lại di động vẫn là vô thanh vô tức, thủ chưởng lại dính vào lưng của Lý Dật. Hơn nữa lần này, Lý Dật càng cảm nhận rõ hơn ý niệm phát ra trên người đối phương...

Đó chính là, nếu bản thân còn loạn động chỉ có con đường chết mà thôi...

Dựa vào trực giác quỷ dị này, Lý Dật đã chấp nhận số phận mà dừng lại, giơ hai tay trơ trọi lên đầu, tỏ ý đã nhận thua.

Cứ như vậy hồi lâu, đấu khí ngưng kết ở thủ chưởng sau lưng vẫn không hề suy giảm, thế nhưng Lý Dật vẫn căng cơ toàn thân, cả người đau nhức. Có điều hắn lại không dám loạn động chỉ là trong lòng suy nghĩ một hồi, lại ngơ ngẩn ra, xác định đối phương không có ý muốn lên tiếng, mới bất động thanh sắc cong môi, do thám:

- Không biết, người đến là vị nào trong Thiên Phong Thất Hoàng?

- Ồ, người nhận ra thân phận của ta rồi?

Âm thanh trong trẻo ấy lại vang lên, cơ hồ còn mang chút vị đạo không nhiễm hương khói nhân gian, vô cùng thanh nhã, thế nhưng chốc chốc lại tàn phát ra sát khí, khiến Lý Dật lạnh buốt khắp người.

Chỉ trong chốc lát, Lý Dật đã toát mồ hôi đầy trán.

Thiên Phong Thất Hoàng thành danh đã lâu, danh tiếng của Thất Hoàng trong Đế Quốc Thiên Phong có thể nói là không ai không biết, không ai không nghe...

Xếp ngoài đám người Ba Lâm ra, bốn vị còn lại trong Thiên Phong Thất Hoàng lại có hai nam hai nữ.

Hai nam đó tạm thời không nói, thế nhưng nữ thì một vị trong số đó chính là Nữ hoàng Bệ hạ đương đại của Đế Quốc Thiên Phong... Với thân phận Nữ hoàng Cung Vô Song chắc chắn không thể không nhận ra..

Như vậy, thân phận vị đứng đằng sau này...

Lý Dật trong lòng thầm kêu khổ một tiếng, rồi thở ra một hơi, giọng nói khổ sở nói:

- Hoa Hoàng... Dụ Thần...

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười phìmột cái, nữ nhân này vui vẻ nói:

- Ngươi đúng là lợi hại, như vậy mà đoán ra được thân phận của ta, ta còn cho rằng vừa rỗi ngươi đang lừa ta chứ.

Lý Dật gần như méo xệch miệng lại, sau chốc lát cảm thán trong lòng.

- Hoa Hoàng Dụ Thần! Thật sự là nàng ta? Là Hoa Hoàng Dụ Thần xếp hàng đệ nhất trong Thiên Phong Thất Hoàng trong truyền thuyết?

Sự khủng khiếp của nữ nhân này, Lý Dật đã được nghe nói tới. Những chuyện như một tay phá thành thì không nói nữa, chỉ đơn giản nói bao năm nay, những cường giả vì nguyên nhân nào đó mà chết trong tay bà nhiều không kể xiết. Người này, có thể coi như người có tính cách kỳ lạ nhất trong Thiên Phong Thất Hoàng

Chỉ là, Lý Dật quả thực không hiểu, bản thân rốt cuộc đã dây vào nữ nhân này lúc nào, hơn nữa, còn bị bà ta chặn đường để giết...

Hắn co quắp miệng một hồi, rồi cười khổ một tiếng, nói:

- Đại danh của Thiên Phong Thất Hoàng, người nào không biết, người nào không hay? Hoa Hoàng Thần Dụ, càng là... Càng là...

Lý Dật nói cả ngày lại phát hiện bản thân không thể nào nói ra được chút điểm tốt nào của Hoa Hoàng Dụ Thần, chỉ có thể ho khan một tiếng, coi như bỏ qua, tiếp đó nói.

- Lý Dật ta có tài đức gì, lại có thể nhìn thấy thân pháp Lạc Diệp Phiêu Phong của Hoa Hoàng đúng thật là quá may mắn rồi.

May rằng lời này nói ra, Dụ Thần hiển nhiên không hề tức giận, chỉ khẽ cười, chỉ có điều, đấu khí trong tay lại vẫn như vậy...