Đấu Thần

Chương 176: Thiên Địa Hỗn Độn Biến




Đả tự: Sided Lovettt

***

Bầu không khí trong đại sảnh của Nạp Lan Gia vẫn rất cổ quái, cơ hồ không có ai muốn nói nhiều một câu trong lúc này.

Không biết bao lâu sau, Nạp Lan Thiên Triết mới đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Nạp Lan Khánh... Hiện giờ chắc người mãn nguyện rồi? Được làm Thiếu Gia chủ, cảm giác thế nào?

Nạp Lan Khánh thoáng rùng mình, sau chốc lát mới thấp giọng nói:

- Nếu phụ thân đại nhân không muốn, Khánh nhi từ nay sẽ biến mất, cả đời này sẽ không đặt chân vào Vân Thủy Thành này nữa!

- Hay cho câu cả đời này không đặt chân vào Vân Thủy Thành! Khí phách lắm!

Nạp Lan Thiên Triết vỗ tay:

- Có điều, người nghĩ là ta sẽ phế ngươi sao? Nếu như ta đã chấp nhận để người làm Thiếu Gia chủ... Vậy thì ta chắc chắn sẽ làm được!

Nói tới đây, Nạp Lan Khánh nhìn Nạp Lan Hào, lạnh lùng nói:

- Ba vị trưởng lão, mời liệt tổ liệt tông của Nạp Lan Gia đi!

Vừa dứt lời, Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hầu đưa mắt nhìn nhau, sau đó đứng dậy.

Thế nhưng Nạp Lan Phỉ ngồi ở ghế cuối cơ hồ muốn giãy dụa đứng dậy, sau chốc lát lại thở dài một tiếng rồi ngồi xuống.

Nạp Lan Bá ngồi trên thượng tọa lắc đầu, chậm rãi nói:

- Đại ca, ngươi cứ ngồi đi, chỉ cần trách nhiệm của người cứ để ta làm thay được rồi. Dù gì bắt đầu từ ngày hôm nay, ta cũng là trưởng lão của Nạp Lan Gia rồi!

Dứt lời, ông khẽ vụt người, đã đáp xuống giữa Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hầu, nhàn nhạt nói:

- Thiên Triết, bắt đầu đi!

Nạp Lan Thiên Triết khẽ gật đầu, đã nhìn thấy hắn lui về sau nửa bước, đối diện với chiếc ghế mà Nạp Lan Bá vẫn hay ngồi, song thủ nhanh chóng kết thành hai ấn ký, rồi khẽ quát:

- Mở!

Theo tiếng quát, đấu khí trên người hắn bốc lên, giống như ngọn lửa tản ra khắp phía. Đấu khí của hắn được thúc động ở chỗ đang đặt chiếc ghế thượng thủ chợt có dao động lắc lư, sau chốc lát, chỉ nghe thấy bù” một tiếng, chiếc ghế đã được di chuyển sang một bên. Trên bức tường đằng sau chiếc ghế, hiện ra một vết nứt nhỏ, sau đó bên trong cơ hồ có một ánh sáng bạch quang chói lòa tòa ra.

Chỉ quyết trên tay của Nạp Lan Thiên Triết vụt biến, sau chốc lát lại khẽ quát:

- Ba vị trưởng lão, trợ lực cho ta!

- Ha!

Nạp Lan Bá, Nạp Lan Hào, Nạp Lan Hầu, ba người nhất tề quát một tiếng, chỉ quyết trong tay nhanh chóng biến đổi, ba luồng đấu khí sôi trào cùng tràn ra, cùng ngưng kết lại trên người Nạp Lan Thiên Triết.

Lúc này, đấu khí đã không còn bất cứ thuộc tính gì, chỉ có điều nguồn năng lượng của nó lại vô cùng thuần khiết.

- Ù!Ù! Ù!

Ba âm thanh liên tiếp vang lên, trong đại sảnh của Nạp Lan Gia, dường như đang vang lên một âm luật cổ quái nào đó, một luồng gió lạnh buốt cơ hồ thối ra từ trong vết nứt, một lát sau, đã khiến nhiệt độ trong đại sảnh bị giảm xuống.

- Cơ hồ không được ổn!

Cung Vô Song bên cạnh thấp giọng nói.

Lý Dật sắc mặt thoáng giật thót, sau chốc lát thấp giọng nói:

- Hôm đó Nạp Lan Khánh không đề cập đến chuyện này, chỉ nói là đại điển kế thừa của Nạp Lan Gia được tổ chức trong đại sảnh, sao tình hình lại quỷ dị như vậy? Cơ hồ trăm tính nghìn tính cũng ta lại vẫn bị Nạp Lan Khánh chơi một vô. Chỉ có điều, lúc này, chúng ta không thể nào có dị động gì, chỉ có thể yên lặng theo dõi.

Nói thì nói vậy, thế nhưng khi nhìn nhau, sắc mặt của hai người đã vô cùng khó coi.

Với thân thủ và tâm tính của Lý Dật và Cung Vô Song, há lại sợ gì? Bằng không ngày đó hai người ở Sơn mạch Nạp Gia đã không thể nào đối chọi được với hai Đấu Hoàng và bày Đấu Vương. Chỉ có điều tình hình lúc này quả thực quá đỗi quỷ dị, cho dù là hai người, cũng không khỏi thấp thỏm bất an...

- Đây rốt cuộc là...

Giọng nói của Xà Tôn Giả đúng lúc vang lên, trong giọng nói lộ ra vẻ cổ quái.

- Lão quỷ, người biết đây là gì không?

Lý Dật vội hỏi.

- Bản tôn không biết, chỉ có điều, cảm giác quỷ dị như vậy... E rằng cái gọi là mời liệt tổ liệt tông của Nạp Lan Gia, không có dễ dàng đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta! Tiểu tử, hôm nay nhất định phải chú ý, bằng không, e rằng...

Nói rồi, Xà Tôn Giả cơ hồ nhớ ra điều gì, rồi lại chìm vào im lặng.

- Ù!

Tiếng thứ tư vang lên, trong không khí cơ hồ có từng luồng âm phong thổi ra, gây ra sự chấn động của thiên địa nguyên khí xung quanh.

Nạp Lan Phỉ béo mập cũng không nhịn được đứng dậy, thế nhưng dưới trận âm phong cả người hắn lại ngã xuống đất, phát ra tiếng run rẩy rất hoạt kê, âm thanh cổ quái ấy phát ra từ cổ họng hắn, chỉ có điều lúc này lại không có ai để ý mà thôi.

Nạp Lan Khánh đang đứng nguyên tại chỗ lúc này lại khẽ nhíu mày, mũi chân khẽ điểm, thân hình lui về sau mấy bước. Lập tức, có một tia đấu khí nhàn nhạt trào ra từ trong cơ thể hắn, bao trọn hắn vào trong. Hiền nhiên, vị Nạp Lan Đại Thiếu gia này, cũng không thể nào chống chọi với luồng âm phong.

- Hỗn đản!

Lý Dật và Cung Vô Song đưa mắt nhìn nhau, rồi nghiến răng.Nơi hai người đang đứng. tuy không phải phía ngay phía trên vết nứt, thế nhưng cũng cách không xa. Từng trận âm phong thôi ra vô cùng nhức nhối, nhưng hai người vì muốn che giấu mình, trong thời khắc then chốt này, không thể dễ dàng dùng đấu khí của mình, tránh để lộ thân hình.

Cảm giác như vậy, quả thực khiến hai người họ cảm thấy tức nghẹn lời.

Chỉ có điều, càng như vậy, hai người mới càng cảm thấy nghi ngờ về đại điển kế thừa của Nạp Lan Gia...

Chiếu theo gia tộc bình thường cái gọi là đại điển kế thừa chẳng qua chỉ là ra mắt cho mọi người mà thôi, còn Nạp Lan Gia này, lẽ nào có gì đó để truyền thừa sao?

Vừa nghĩ tới đây, Lý Dật trong lòng thầm hối hận, có điều lúc này hối hận cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể tiếp tục lặng lẽ theo dõi.

- Ù!

Tiếng thứ năm vang lên, đấu khí ba vị trưởng lão của Nạp Lan Gia và Nạp Lan Thiên Triết càng sôi trào, giống như ngọn đèn trong bóng tối. Thế nhưng trong tình hình này, bạch quang trên vách tường kia vẫn bồng bềnh phát ra. Chỉ có điều, trong lúc này, người khác lại quỷ dị cảm thấy, xung quanh càng lúc càng tối sầm.

Trên khe nứt ở vách tường cơ hồ có thứ gì đó ngăn cản vết nứt đó nở rộng tất cả, cơ hồ đều rơi vào trong một cành huyền ảo vô cùng quỷ dị...

Áp lực của hai người trên xà ngang càng lớn, đến lúc này, cơ hồ đã lạnh buốt đến cực điểm. Nếu còn không thúc động đấu khí, cho dù là ai cũng không thể chịu đựng, hai người chỉ có thể khẽ thở dài, đồng thời phát ra đấu khí trùm lên người mình.

Đấu khí tràn ra, hai người mới cảm thấy yên ổn phần nào.

Có điều, bốn người kia dường như không cảm giác được điều gì, vẫn nhanh chóng thúc động đấu khí trong cơ thể. Chỉ có điều, đấu khí của họ lúc này lại lúc sáng lúc tối, trông vô cùng quỷ dị.

Tiếng thứ sáu...

Tiếng thứ bảy...

Tiếng thứ tám...

Đúng vào tiếng thứ chín, cơ hồ tám âm thanh lúc trước ngưng tụ vào nhau, giống như một trận sấm rền nổ vang trong đại sảnh của Nạp Lan Gia!

Ảm!

Dường như nhật nguyệt đối dời, đất trời rung chuyển. Lúc này, thiên địa nguyên khí xung quanh cơ hồ đã có một sự thay đổi vô cùng quỷ dị, khiến người khác đứng không vững. Bạch quang đang lan tràn trong tầm mắt của mọi người nhất thời che khuất thị lực của họ, giống như đã đến với một thế giới đầy ánh sáng...

- Thì ra là Thiên Địa Hỗn Độn Biến... Xem ra tổ thượng của Nạp Lan Gia đúng là cao nhân a...

Xà Tôn Giả cơ hồ đúng lúc đó lại cất một tiếng thở dài u uất, trong giọng nói còn lộ ra vẻ ngạc nhiên.

- Thiên Địa Hỗn Độn Biến! Đây là cái gì?

- Ngươi nhìn xuống thì biết rồi... Tiểu tử, không cần che đậy nữa, ở nơi này, cho dù hai người có che đậy thế nào, cũng không thể tránh được Nạp Lan Gia chủ phát hiện đầu. Trong một vùng đất trời này... i... Không ngờ, không ngờ một nơi nhỏ bé như Vấn Thủy Thành, lại có thể có thứ ghê gớm như vậy?

Keng!

Một âm thanh quỷ dị hoàn toàn khác với lần trước vang lên rồi lại biến mất, thế nhưng lúc này, sắc trắng trước mắt cũng từ từ tan biển.

Lúc này, Lý Dật cũng mới nhìn rõ, bạch quang tràn ngập trước mắt, không phải là bạch quang mà là vũ khí âm lãnh dày đến cực điểm. Không biết bắt đầu từ lúc nào, vũ khí đã thay thể cho ba động của thiên địa nguyên khí, dường như trong thế giới này thiên địa nguyên khí đã hoàn toàn biến mất.

Từ từ, từ từ, thiên địa nguyên khí đã tan biến dần...

Lý Dật vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó mới phát hiện tình cảnh của mình cũng quá sức quỷ dị...

Ở đây có lẽ vẫn là đại sảnh của Nạp Lan Gia chứ... Chí ít, kích thước xung quanh không thay đổi.

Thế nhưng cho dù là phòng ốc, hay là xà ngang lúc này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bóng tối vô tận ở xung quanh.

Trong bóng tối là một nơi giống như liệt cốc. Đầu bên kia liệt cốc không nhìn thấy đầu, còn bên này chính là chỗ mà đám người Lý Dật đứng. Ở dưới liệt cốc là một bóng tối mênh mông vô tận,dường như đang có hắc khí bất tận tràn ra.

Chỉ có điều trong hư không trên liệt cốc, lại có một cự thạch hình ốc đảo đang lơ lửng trên đó, cơ hồ thấp thoáng có mấy nhân ảnh, thế nhưng lại không thể nhìn rõ.

Lúc này, Nạp Lan Thiên Triết và người của Nạp Lan Gia vẻ mặt đang cuồng nhiệt nhìn về tiểu đảo lơ lửng trên liệt cốc, chỉ có Nạp Lan Phỉvẻ mặt đầy cổ quái...

Còn hai người Lý Dật và Cung Vô Song lúc này cũng đứng ở trên một tảng cự thạch. Cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện đó là pho tượng Ma thú... Chỉ có điều không có gian phòng, thân hình của hai người đã bị lộ ra trong mắt của người Nạp Lan Gia. Cho dù tình hình lúc này đang vô cùng quỷ dị, thế nhưng lại khiến hai người họ vô cùng ngượng ngập...

Chỉ có điều, trong tình trạng này, Lý Dật không có tâm trạng xét xem hắn có xấu hổ hay không. Cảnh tượng quá đỗi quỷ dị, khiến hắn phải rùng mình trong lòng. sau chốc lát, vội cất tiếng hỏi trong lòng:

- Lão quỷ! Rốt cuộc cái gì là Thiên Địa Hỗn Độn Biển?

Giọng nói của Xà Tôn Giả chậm rãi vang lên, nặng nề nói:

- Thiên Địa Hỗn Độn Biến, chính là một loại lĩnh vực mà chỉ cường giả có sức mạnh khống chế không gian mới có thể tạo ra. Chỉ có điều lĩnh vực bình thường, có lẽ là to hơn nhiều, thế nhưng giống như vậy, nếu cường giả này thu tay lại, lĩnh vực được mở ra sẽ hoàn toàn biến mất... Chỉ có điều, tình hình lúc này, chắc rằng cường giả mở ra nơi này chắc chắn đã sử dụng một thủ pháp gì đó, nên nơi này mới có thể tồn tại lâu như vậy... Nếu như Bản tồn đoán không nhầm, nơi này chí ít cũng đã có nghìn năm rồi... Nếu như đúng là lão tổ tông của Nạp Lan Gia khai tạo ra, vậy thì nghìn năm trước, Nạp Lan Gia cũng có thể được gọi là đệ nhất thế gia ở đại lục cũng không quá đáng!

- Vậy con mẹ nó, hiện tại rốt cuộc là tình cảnh gì...

- Rất đơn giản, người của Nạp Lan Gia duy chỉ có người sau khi được kế thừa, mới có thể mở lại cánh cửa của Thiên Địa Hỗn Độn Biến này. Nếu không bất cứ người nào cũng không ra được! Nếu như là lúc Bản tôn lúc toàn thịnh, chúng ta còn có thể thoát ra, thế nhưng lúc này... Chúng ta chỉ có thể nhìn theo mà thôi!

- Vậy thì đây rốt cuộc là nơi nào? Không chạy ra được sao?

- Nếu như là lĩnh vực mà cường giả tạo ra, vậy thì đã không còn thuộc về Đại lục Đâu Thần, vì vậy, lúc này mới không có chút thiên địa nguyên khí nào! Tiểu tử... Lần này xem ra, chúng ta đã bị giam giữ rồi!

Lý Dật cười khổ một tiếng, hắn biết, nếu như ngay cả Xà Tôn Giả cũng không biết tình trạng ở nơi này, bản thân hắn cũng không thể nào giải quyết được.

Trong tiếng cười khổ, Lý Dật và Cung Vô Song đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu, sau đó từ từ đứng thẳng người dậy, còn không kịp nói gì.

Nạp Lan Thiên Triết đã cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Không ngờ, không ngờ... Quỷ U Phong Đô của Nạp Lan Gia ta, cả nghìn năm nay chưa từng có người ngoài đặt chân vào, lúc này lại có rất nhiều người đến... Ha ha, gia môn bất hạnh! Gia môn Nạp Lan Gia bất hạnh a!

Dứt lời, Nạp Lan Thiên Triết lạnh lùng liếc nhìn Lý Dật và Cung Vô Song.

Lý Dật cảm thấy cả người phát lạnh. Ở nơi này, Nạp Lan Thiên Triết trông chừng như không có chút uy hiếp nào, dường như lúc này đã biến thành người khác, khiến hắn cả người toát mồ hôi lạnh...

Còn cùng sắc mặt của Cung Vô Song lại biến đối nghiêm trọng, cuối cùng buột miệng nói:

- Nạp Lan Thiên Triết... Thực lực lúc này...Là Đấu Hoàng...