Đấu Thần

Chương 146: Nạp Lan Gia ở Vân Thủy Thành




Đả tự: Sided Lovettt

***

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, cả đoàn người lại bận rộn, Lý Dật ra ngoài đi một vòng thì phát hiện, những Dong binh vốn nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác giờ trở nên bình thản, có lẽ là kết quả của cuộc thăm dò ngày hôm qua của Hàn Trụ.

- Hờ hờ... có lẽ ai cũng để mắt đến "tỷ tỷ" xinh đẹp của ta rồi...

Lý Dật cười thầm, nhưng không nói gì, chỉ chậm rãi quay lại xe ngựa, cùng ngồi tu luyện với Cung Vô Song

Rất nhanh, sau một tiếng hộ, đội xe lục đục di chuyển, có lẽ vì sắp đến đích nên tốc độ của đoàn cũng nhanh hơn hôm qua nhiều.

Cuối cùng khi mặt trời sắp lặn, một thành phố to lớn xuất hiện trong tầm mắt của đoàn người, có lẽ đây chính là Vân Thủy Thành rồi.

Vân Thủy Thành là thành phố lớn nhất ở phía Tây Nam Đế quốc Thiên Phong. Do nằm ở vùng biên thùy phía Tây Nam, địa thế lại bằng phẳng, nên dù là một thành phố lớn nhưng lại giống như một căn cứ quân sự quan trọng hơn.

Trong Vân Thủy Thành, tuy Nạp Lan Gia Tộc là độc tốn nhưng Đế quốc Thiên Phong cũng rất coi trọng nơi đây, thường xuyên cho binh lính canh giữ.

Nhưng Nạp Lan Gia Tộc cũng coi như thông minh, ngoài thực lực lớn mạnh ra, quan hệ của chúng với Hoàng thất Đế quốc Thiên Phong cũng rất tốt. Vì thế những năm gần đây mới có thể duy trì được vị thế nhất bá Vân Thủy Thành. Nếu không thì một Đế quốc lớn như vậy, lẽ nào lại cho phép tồn tại một thể lực độc bá trong phạm vi thể lực của mình sao?

Dù gì thì đối với Hoàng thất mà nói thì chỉ có cân bằng thế lực mới là quan trọng nhất.

Đi trên con đường rộng lớn của Vân Thủy Thành, nhiều người dường như tự động xếp thành đội ngũ, từ từ đi về phía Vân Thủy Thành.

- Xem ra chúng ta đã đến Vân Thủy Thành an toàn rồi. Chắc đến lúc này, đám người kia không truy đuổi chúng ta nữa nhỉ?

Lý Dật vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Cung Vô Song thu lại trạng thái tu luyện:

- Đến đây có lẽ không có nguy hiểm gì nữa. Dù Hải Kim, Ba Lâm phát hiện ra chúng ta thì ở Vân Thủy Thành cũng không dám động thủ bừa bãi đầu.

- Ồ? Sao lại vậy?

Lý Dật nhíu mày.

Cung Vô Song chau mày:

- Ngươi không biết thật hay giả vờ đấy hả? Nạp Lan Gia có người được gả vào Hoàng thất... vì thế quan hệ với Hoàng thất vẫn khá tốt. Mà thực lực của Hoàng thất cũng là nhất nhì Đế quốc Thiên Phong. Nếu không thì sao áp đảo được thế lực như Bắc Đấu Tông? Đắc tội với Nạp Lan Gia chẳng khác nào đắc tội với Hoàng thất. Vì thế các thế lực bên trong Đế quốc thường cố gắng không đụng đến Nạp Lan Gia.

Lông mày Lý Dật giật mấy cái:

- Có đến mức đó không...

Cung Vô Song nói:

- Ta không biết người đến Vân Thủy Thành làm gì, nhưng nghe nói lần này lão tổ tông của Nạp Lan Gia Tộc có đại thọ sáu mươi tuổi. Rất nhiều thể lực quanh đây phải người đến chúc mừng. Nghe nói còn có cả người của Bắc Đấu Tông và Đấu Thần Điện... Vì thế muốn gây rắc rối cho Nạp Lan Gia vào lúc này là hành động thiếu suy nghĩ nhất. Lý Dật, ngươi không phải đang chuẩn bị làm chuyện đó đấy chứ?

Lý Dật cười, gãi gãi mũi nói:

- Đúng là ta có chuyện muốn tìm Nạp Lan Gia Tộc, nhưng cũng không thể coi là gây rắc rối... Chỉ cần chủng ngoan ngoãn...

Mặt Cung Vô Song biến sắc:

- Chúng ngoan ngoãn?! Ngươi muốn làm gì? Lẽ nào đến nước này mà ngươi còn giấu ta?

Lý Dật khẽ cười:

- Cũng không phải chuyện gì to tát. Lần này ta chỉ muốn từ chối hôn sự mà thôi...

- Từ hôn?

Cung Vô Song khẽ chau mày:

- Nếu ta nhớ không nhầm thì tiểu thư Nạp Lan Gia đâu có hứa gả cho ai, sao ngươi...

- Ai nói ta từ hôn tiểu thư Nạp Lan Gia? Ta tìm là tìm Nạp Lan Hạ!

Sắc mặt Cung Vô Song trở nên thú vị, dường như cô ta đang cố nhịn cười, một lúc sau mới cười nhỏ:

- Ha ha... thì ra người và Nhị Thiếu gia Nạp Lan Gia có hôn ước?! Lại còn chạy đến để từ hôn?!

Lý Dật khẽ lắc đầu, một lúc sau cười nhạt:

- Thôi, ta không có hứng đùa giỡn... Việc lần này ta nhất định phải làm xong! Nếu Nạp Lan Gia mà không đồng ý... hừ...

Trong lúc nói chuyện thì đội xe đã đến trước công thành. Có một đội binh sĩ mặc trang phục võ sĩ đứng hai bên đường, ánh mắt hơi có sát khí lướt qua khiến người những người đi trên đường muôn lạnh sống lưng.

Lý Dật nhìn một lát rồi hạ rèm xuống:

- Xem ra Nạp Lan Gia nắm giữ Vân Thủy Thành cũng chắc quá nhỉ! Trong số binh sĩ kia ít nhất một phần ba là người của Nạp Lan Gia. Xem ra lần này đến từ hôn nhưng không dễ như ta tưởng rôi...

- Người biết thế là được rồi.

Cung Vô Song nhếch môi.

Lý Dật nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Cung tỷ tỷ thực lực hồi phục thế nào rồi?

- Bảy tám phần. Tuy chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cũng có thể động thủ được. Sao, chuẩn bị đem ta đi làm tay sai hả?

Cung Vô Song lạnh lùng:

- Tuy ta đồng ý làm hộ vệ cho ngươi ba năm để đổi lấy tự do nhưng không đồng ý sẽ làm loạn với ngươi đâu!

Lý Dật khẽ cười:

- Đương nhiên Cung Vô Song tỷ có thể không giúp ta. Lẽ nào ta lại sợ Nạp Lan Gia sao? Đừng nói Nạp Lan Gia Tộc, dù là Bắc Đấu Tông chưa chắc ta đã sợ. Nhưng có điều, chẳng may ta mất mạng thì Cung tỷ tỷ cũng theo ta mà thôi... Hà hà, ta nghĩ Cung tỷ tỷ thông minh vậy sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đâu nhỉ?!

Cung Vô Song tái mặt, một lúc sau thì không kìm được tiếng thở dài.

Cô ta đường đường là Đấu Hoàng cường giả vậy mà lại bị Lý Dật dồn đến nước này, không nghĩ còn được, cứ nghĩ đến là rát cả lòng.

- Ủa? Kia không phải Gia chủ của Trương Gia sao? Còn cả Gia chủ Đỗ Gia... ngay cả Đại trưởng lão của Vương Gia cũng đến?

Khi trong xe trở nên yên tĩnh thì bên ngoài vọng vào tiếng kêu kinh ngạc.

- Cái gì mà Trương Gia, Đỗ Gia? Gần Vân Thủy Thành còn có đại thế lực nào khác sao?

- Các ngươi chẳng biết gì cả! Nạp Lan Gia Tộc tuy độc bá ở Vân Thủy Thành nhưng ở Tây Bắc Đế quốc Thiên Phong đâu chỉ có một thành phố này. Ở các thành phố khác cũng có rất nhiều thế lực, chỉ là không ngờ lần này lại đến chúc thọ Nạp Lan lão tổ. Họ đích thân đến, xem ta thể diện của Nạp Lan Gia Tộc quả nhiên không vừa đâu!

- Hừ, Nạp Lan Gia thì có cái thể diện gì? Còn không phải bán con mà đổi lấy sao? Nghe nói, Đại Thiếu gia của một gia tộc nào đó ở Đế Đô cũng rất thích Nhị tiểu thư Nạp Lan Gia, đã phải người đến nói hôn sự mấy lần. Nếu cô con gái thứ hai này cũng bán thì Nạp Lan Gia đúng là lên như diều gặp gió!

- Nghe người nói kia, ta nghĩ nếu bán được con gái vào gia tộc nào tốt thì không phải cũng rất được sao?

- Ha ha...

- Á...

Sau một loạt tạp âm ồn ào, bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, khiến cho nơi công thành bỗng trở nên im bặt.

Lý Dật và Cung Vô Song trong xe ngựa nhìn nhau rồi hé một góc rèm lên nhìn ra ngoài.

Con đường vốn trật ních người lúc này đã tản ra để lộ một khoảng trống. Trên mặt đất là một Dong binh toàn thân đẫm máu, một thiếu nữ mặc áo đỏ tay cầm trường kiếm, một chân dẫm lên ngực người Dong binh, gương mặt đây phẫn nộ.

Vị thiếu nữ này nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo vô cùng xinh đẹp, dù lúc này đang phẫn nộ nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mỹ miều.

Nộ khí này dường như lại làm tăng thêm cho vẻ đẹp của cô ta một loại khí chất đặc biệt, khiến cô ta càng thêm thu hút.

Thiếu nữ này đang dẫm chân lên phía dưới hồng của người Dong binh, xéo mạnh vài cái, đến khi hắn lại kêu lên thì cô ta nói:

- Khốn kiếp! Ngươi là cái thá gì mà dám nói xấu sau lưng Nạp Lan Gia Tộc ta? Ngươi không phải muốn bán con gái sao? Bản cô nương sẽ khiến con gái người muốn ra đời cũng không được!

Nói rồi vị thiếu nữ càng dẫn mạnh hơn, đấu khí phừng phừng nơi bàn chân, rõ ràng cô ta đang vô cùng giận dữ...

Các Dong binh ở xung quanh đều thấy may mắn cho chính mình... chỗ đó mà bị đá trúng thì đau đớn đến mức nào chắc là chẳng ai dám thử cả.

Lý Dật nhìn đến ngẩn ra, lúc sao mới thở ra:

- Tiểu nha đầu này đúng là hung dữ quá... dù có đánh cũng không nên đánh vào chỗ đó chứ!

Cung Vô Song ở bên cạnh nói:

- Cô ta là Nạp Lan Lâm, là con gái thứ hai của Gia chủ hiện nay của Nạp Lan Gia. Tỷ tỷ của cô ta là người được gả vào Hoàng thất... Nghe nói, cô ta được sủng ái nhất Nạp Lan Gia Tộc nên trước giờ rất được nuông chiều. Nhưng điều nuông chiều đó lại hình thành cho cô ta tính cách ngang ngược. Theo ta biết thì việc vừa rồi không phải lần đầu tiên xảy ra. Trước đây không lâu nghe nói có Thiếu gia của một thế lực gần đây đến Vân Thủy Thành, không cần thận gặp phải Nạp Lan Lâm tiểu thư đây, hắn bị cô ta đánh đến nỗi không thể tự lo cho cuộc sống của mình được nữa!

Lý Dật cười:

- Nạp Lan Gia mà toàn là loại người thế này thì lại dễ đối phó... chỉ đáng tiếc là không phải.

Cung Vô Song nhìn Lý Dật một cái rồi nói tiếp:

- Lão tổ Nạp Lan Gia tên là Nạp Lan Bá, nghe nói khi còn trẻ rất ngang tàng dù đến tuổi này cũng không tốt hơn là bao, cũng là một kẻ sát phạt rất quyết đoán. Nhưng vị lão gia tử Nạp Lan Bá dù bá đạo nhưng cũng là một nhân vật máu mặt, Ngũ Tinh Đấu Vương. Tuy không được xếp vào Thập Đại Đấu Vương của Đế quốc Thiên Phong nhưng thực lực chưa chắc đã kém Thập Đại Đấu Vương, chỉ là mấy năm nay ân cư nên không mấy tiếng tăm.

- Gia chủ hiện nay của Nạp Lan Gia, Nạp Lan Triết, tuy tính cách không tệ như lão tô tông nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì. Tuy chưa đến bốn mươi nhưng thực lực đã đạt đến Đấu Sư Đinh phong. Có lẽ chỉ cần một cơ duyên là thăng cấp Đấu Vương. Đến lúc đó... e là ở vùng Tây Bắc này thực lực Nạp Lan Gia sẽ vô cùng khủng khiếp! Phải biết rằng một Đấu Vương cường giả là đã có thể dựng dậy được một gia tộc, nếu là hai Đấu Vương thì hờ hờ...

- Còn hai vị Thiếu gia của Nạp Lan Gia. Đại Thiếu gia Nạp Lan Khánh không có gì đáng nói, nhưng Nhị Thiếu gia Nạp Lan Hạ, tuyệt đối không phải người đơn giản. Nghe nói từ nhỏ hắn đã có tư chất hơn người. Năm năm trước được Học viện La Lan tuyển chọn, nghe nói lần này trở về, thực lực thâm hậu khó đò, ngay ta cũng không thể nhìn ra hắn có thực lực gì. Có điều quy tắc của Học viện La Lan là chưa đạt được Đâu Sư thì chưa được tốt nghiệp... vì thế có thể đoán rằng Thiếu gia Nạp Lan Hạ chỉ là Đấu Sư. Nhưng thiên phú không phải ưu điểm duy nhất của Nạp Lan Hạ. Từ trước đến nay hắn ra tay rất nhẫn tâm, làm việc sạch sẽ gọn gàng. Nghe nói sớm đã được nhận định là Gia chủ đời kế tiếp của Nạp Lan Gia... Ta cũng có được tin rằng hắn có một vị hôn thê, là người của Lý Gia ngươi hả? Lý Dật, ta thấy gia tộc như thế, thực lực như vậy, ai đồng ý cho ngươi từ hôn chứ? Tuy ta và người liên thủ thì không sợ chúng, nhưng đắc tội với một người và với một thế lực là hai chuyện khác nhau đó...