Đấu Thần

Chương 134: Tàn Hồn Đoạt Thể




Đả tự: Sided Lovettt

***

Chỉ nhìn một cái là Cung Vô Song thở dài:

- Xem ra vị Đấu Hoàng cường giả này đã biết mệnh mình không được trường cửu nên mới tự chuẩn bị Mộ địa này. Thậm chí thi thể cũng đã được xử lý trước rồi... Xem ra chúng ta không thể có được lợi ích gì từ trên đó rồi. Tuy cuối cùng ông ta tính nhầm vài bước, có lẽ còn mấy tầng cấm chế nữa chưa đặt xong nhưng đến được mức này cũng không phải người thường...

Đúng vậy, muốn có được bí mật gì từ thi thể của một cường giả thì điều trước tiên là họ phải đảm bảo thi thề đó được toàn vẹn như thế mới kiểm tra được kinh mạch, rồi suy đoán Công pháp Đấu kỹ...

Nhưng vị Đấu Hoàng trước mắt đây chỉ còn lại có bộ xương khô thì nhìn ra được cái gì chứ?!

Hai người khẽ lắc đầu, xem ra cái gọi là lợi ích trong này cũng đã bị hai người lấy sạch từ trong căn thạch thất kia rồi.

- Thôi, nếu đã lấy đồ rồi thì giúp người ta an nghỉ đi.

Lý Dật nhíu mày rồi nói.

Lưỡng lự một lúc, hắn gom xương lại vào quan tài, cả cánh tay đang bám trên mép quan tài cũng nhét vào trong, cuối cùng là cái thi thể nửa năm kia...

Lý Dật định đặt bộ xương xuống thì bỗng từ bộ xương một đạo điện quang màu xanh lam chui ra bổ xuống đầu ngón tay Lý Dật.

Tốc độ của nó cực nhanh, dù Lý Dật muốn tránh cũng không kịp, đành mở to mắt mà nhìn đạo điện quang đó chui vào người mình, cuối cùng toàn thân hắn run lên, trước mắt chỉ thấy một màu đen, suýt tí nữa thì ngất...

- Không hay rồi! Tàn Hồn Đoạt Thế! Tiểu tử, mau khống chế thần niệm của mình. Nếu ngươi không khống chế được thì sẽ bị đám tàn hồn này nuốt chửng đấy! Đến lúc đó hồn bay phách tán, chết không có chỗ chôn đầu!

Xà Tôn Gia bỗng hét lên trong đầu Lý Dật, tiếng hét này khiến đầu óc đang mơ màng của Lý Dật bỗng trở nên tỉnh táo.

- Khốn kiếp... Chuyện này là thế nào...

Lý Dật thầm chửi, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

Chỉ thấy toàn thân hắn được bao phủ bởi một sắc đỏ kỳ quái, phía sau lưng hắn là một mảng chữ mờ mờ ảo ảo đang phát sáng phía trước là một màu đỏ vô tận... Nhưng màu đỏ của máu này lại không khiến hắn cảm thấy đáng sợ mà ngược lại, rất thân thiết...

Lý Dật mơ hồ đoán ra tình cảnh hiện nay...

- Tiểu tử, đây là trong Không gian Thần niệm của ngươi... Lúc nãy, Tàn Hồn của Đấu Hoàng kia đã đem thần niệm của người đến đây. Nếu ngươi không nuốt chửng được hắn thì cả đời này đừng mơ đến chuyện ra khỏi đây. Còn thân thể người sẽ bị hắn sở hữu. Từ đó về sau người sẽ biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ!

- Ta quả thật đang ở trong Không gian Thần niệm của mình sao? Vậy thì đây chính là Thiên Ma Cửu Biến?!

Lý Dật ngoảnh đầu lại nhìn, quả nhiên thấy phía trên cao có bốn chữ lớn màu đỏ "Thiên Ma Cửu Biến" đang phát sáng

- Lão quỷ, rốt cuộc chuyện này là sao? Chỉ trong chốc lát sao...

- Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Giọng của Xà Tôn Giả có vài phần giận quá mất khôn:

- Tiểu tử khốn nhà ngươi, trước đó khi lấy đồ vật biết đường dùng đầu khí thế mà bây giờ hay nhỉ, chạm trực tiếp vào thi thể Đấu Hoàng! Những kẻ tăng cấp lên đến Đấu Hoàng có kẻ nào không có thủ đoạn chứ?! Mà người chạm vào lại là kẻ thâm độc nhất! Trước khi chết hắn đã hợp nhất đầu khí Chủng Tử luyện hóa cả đời với hồn phách, để chờ có cơ hội... Nhưng có lẽ thời gian đã qua lâu nên hồn phách đã tiêu tán, lúc này chỉ còn Tàn Hồn! Nhưng Tàn Hôn này lại thay mặt cho chấp niệm của hắn. Vì thế mà khi người chạm vào thi thể của hắn, Tàn Hồn nhập vào muốn đoạt cơ thể của ngươi!

- Vậy giờ phải làm thế nào?

Lý Dật nhăn trán.

- Còn làm thế nào được nữa? Trong tình cảnh này, Bản tôn cũng chẳng thể giúp người được. Không gian Thần niệm này vốn đã là sự tồn tại lạ kỳ nhất, người ngoài không thể vào... Nhưng lúc này...

Xà Tôn Gia chần chừ hồi lâu rồi nói tiếp:

- Nếu Bản tôn không nhầm thì một lát nữa Tàn Hồn sẽ phát hiện ra hắn không thể chiếm cứ hoàn toàn thân thể người, vì thế hắn sẽ lập tức nuốt thần niệm của ngươi. Nếu người bị hắn nuốt gọn thì từ giờ trên thế gian không còn Lý Dật nữa! Nhưng nếu ngươi có thể nuốt chứng hắn thì không những người không sao mà chưa biết chừng còn có thể luyện hóa đấu khí Chủng Tử của hắn, đẩy nhanh sự tiến hóa Công pháp! Vì thế, tiểu tử à, sống hay chết đều dựa vào người thôi... Đây cũng là may mắn của ngươi, nếu đổi lại là người không tu luyện Thiên Ma Cửu Biến thì từ việc đợi chết ra chẳng có cách nào khác! Đáng chết! Thứ đó đến rồi! Tiểu tử, cẩn thận!

Không đợi Lý Dật trả lời, Xà Tôn Giả hét lên.

Lý Dật nhìn thì thấy một đám ánh sáng màu lam đang tụ lại thành hình một cái đầu lâu đang xông tới từ phía trên cao, hai hốc mắt đen ngòm đầy sát khí, dường như muốn nuốt gọn Lý Dật...

- Ta bị chịu thiệt thòi vì thứ này sao?

Lý Dật cười nhạt, tay phải vung lên, một thứ gần giống đấu khí bắn ra.

Uỳnh~~

Thứ kia bị Lý Dật đánh bật ra xa, nhưng nó dập dờn trên không một lúc rồi lại lao tới.

- Tiểu tử khốn, người tưởng giờ người ở trạng thái bình thường sao mà muốn dùng đầu khí? Mau dùng sức mạnh linh hồn, nếu không sớm muộn ngươi cũng bị nó nuốt chửng!

Bóng ảo ảnh của Xà Tôn Giả hét lên cuống cuồng.

Lý Dật thở hắt ra, ánh mắt nhìn lên trời, trầm giọng:

- Lão quỷ, nói toàn lời thừa thãi ấy làm gì, mau nói luôn làm thế nào đối phó với nó là được rồi!

- Khốn... khốn nạn!

Xa Tôn Giả chửi:

- Bản tôn quên mất tiều tử ngươi không biết dùng sức mạnh linh hồn! Ngươi nhớ đây, tâm ngưng vu thần, khí hỗn hợp nhất... Đây là không gian Thần niệm của ngươi! Vậy thì ngươi chính là không gian, không gian chính là ngươi! Nếu ở nơi này đến một cái Tàn Hồn mà ngươi cũng không đánh lại được thì người đi chết luôn đi!

Lời này vừa dứt, một chuỗi khẩu quyết dùng để khốn chế thần niệm chiến đấu tuôn ra từ miệng Xà Tôn Gia.

Dù gì Xà Tôn Giả cũng chiến đấu bằng linh hồn của mình, vì thế loại gà như Lý Dật không thể so sánh được.

May là Lý Dật cũng coi như thông minh, chỉ nghe vài lần là nhớ. Cách dùng thần niệm tác chiến này thật ra không khác mấy với dùng đầu khí, chỉ là năng lượng dùng để chỉ huy chúng không giống nhau!

Huống hồ, ở đây còn là không gian Thần niệm của chính mình!

Lý Dật nhìn đám sắc đỏ bao trùm không gian kia, quả nhiên khí tức của nó cho hắn một cảm giác thân thuộc... cũng có nghĩa là...

Ở đây, ta chính là trời! Ta chính là đất! Ta là tất cả!

Một năm trở lại đây, sự hào hùng trong lòng Lý Dật trỗi dậy mạnh mẽ, nhìn cái đầu lâu đang xoay tròn trên không trung chỉ quyết biến đổi nhanh chóng!

Cùng với việc này. Không gian Thần niệm vốn yên tĩnh bỗng nổi sóng, nơi nào cũng có những ngọn lửa màu đỏ máu đang cháy rực. Cái đầu lâu dường như cảm thấy được điều gì, nó há rộng cái mồm gầm rú, ánh điện màu lam tỏa ra, trong hai hốc mắt đen ngòm lóe lên ánh sáng đỏ, rồi vừa gầm rú vừa lao về phía Lý Dật.

Lý Dật hừ mũi, chỉ quyết biến đổi nhanh chóng, một màn ánh sáng hiện ra trước mắt hắn, tiếp đó thì cái đầu lâu đâm sầm vào tấm màn ánh sáng!

Binh~~

Năng lượng ảo ảnh lại như thực chất phát nổ mạnh mẽ, màn ánh sáng Lý Dật tạo ra bị cái đầu lâu đậm phát ra vô số những đợt sóng gợn.

Làn sóng khổng lồ khiến cả Không gian Thần niệm rung chuyền dữ dội.

Lý Dật bất giác rên lên, mắt bỗng tối sấm, nhưng hắn cắn răng chỉ quyết lại biến đổi để kết tụ lại tấm màn ánh sáng.

Lý Dật biết rõ ràng nếu thân thể bị thương thì hồi phục khá dễ, nhưng linh hồn mà bị thương thì chưa biết chừng mình toi luôn! Mình không có cái bản lĩnh gần như ngược lại quy tắc trời đất như Xa Tôn Giả, sau khi rời khỏi thân thể mà vẫn tồn tại được lâu như vậy.

Ở bên ngoài, Lý Dật bỗng nhiên ngây ra đó, tay cầm cái đầu lâu, cơ thể bị điện quang màu lam bao phủ, cảnh tượng này khiến Cung Vô Song khựng lại. Cũng may Cung Vô Song là Đấu Hoàng cường giả, kiến thức đương nhiên không phải bình thường.

Tuy không biết Lý Dật rốt cuộc là gặp chuyện gì nhưng cô ta biết lúc này tuyệt đối không được chạm vào hắn. Nếu không chưa biết chừng hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt mà chết!

Đường đường là Đấu Hoàng cường giả mà lúc này chỉ biết bó tay giương mắt nhìn. Sự phấn khích khi có được Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp đã tan thành mây khói, trong lòng không biết tại sao lại thấy hơi lo lắng...

Trong Không gian Thần niệm, Lý Dật chau mày, dù hắn có cố gắng thế nào thì dường như tấm màn ánh sáng vẫn không ổn định, thậm chí cái đầu lâu kia lại đang nuốt sức mạnh linh hồn của hắn!

Lý Dật vô cùng kinh hãi! Hắn không chút do dự, nhanh chóng thay đổi chỉ quyết, có thể lùi nhanh về phía sau, màn ánh sáng lập tức biến mất!

Cái đầu lâu rú lên, rồi lại phát hiện được tông tích của Lý Dật và lại lao tới.

Được cái Không gian Thần niệm rất rộng, cũng coi như Lý Dật đã chạy thoát, nhưng bảo hắn nuốt cái thứ kia thì hắn chẳng có chút chắc chắn nào.

- Hừ, cứ chạy thế này, không cần nó nuốt thì sức mạnh linh hồn của mình cũng biến mất!

Lý Dật lầm bầm, rồi hét lên:

- Lão quỷ, ngươi không thể vào giúp ta sao?!

- Không được!

Xà Tôn Gia vội nói:

- Bản tôn vào như vậy đã phải rất cẩn thận. Nếu vào với nhiều sức mạnh hơn chưa biết chừng Không gian Thần niệm của người sẽ nổ tung. Đến lúc đó dù người sống được thì cũng thành thằng ngốc! Cũng chẳng tốt hơn việc người người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ đâu! Bản tôn không cần một đệ tử ngốc!

- Vậy giờ phải làm sao?

Lý Dật nói.

- Trước khi nghĩ ra cách thì cứ chạy đi...

Xà Tôn Giả có vẻ bất lực. Tình cảnh này trước đây lão đã từng nghe nhưng chưa từng gặp, làm gì có kinh nghiệm gì để mà nói? Nếu lão có thể giúp thì cái Tàn Hồn đó không phải đối thủ của lão. Nhưng trong hoàn cảnh này thì trừ việc sốt ruột thì dường như không có cách nào khác nữa.

- Grào...

Trong lúc hai người nói chuyện thì cái đầu lâu đó đã lao tới, nhưng so với lúc mới đầu thì sự hung hãn đã tăng lên vài phần.

Xà Tôn Giả chỉ nhìn đã thất thanh:

- Tiểu tử, không tốt rồi! Thứ này ngủ quá lâu, ban đầu còn mơ màng nếu khi nó hồi phục nhớ lại được những ký ức chiến đấu trước đây thì người muốn chạy cũng không chạy nổi đâu! Nếu muốn tiếp tục sống thì chỉ còn cách liều thôi! Nếu không thì lát có muốn liều cũng không có cơ hội đầu!

Mí mắt Lý Dật giật mấy cái. Hắn hiểu Xà Tôn Giả không lừa mình trong hoàn cảnh này, linh hồn hắn đột ngột dừng lại, cùng lúc đó cái đầu lâu cũng dần chậm lại, một người một quỷ, cứ lơ lửng trên không trung trừng trừng nhìn nhau như thế...