Đấu Thần

Chương 125: Đao Hoàng Ba Lâm




Đả tự: Sided Lovettt

***

Lý Dật hơi kinh ngạc, chưa kịp làm gì thì Cung Vô Song đã vụt lên trước, tay phải khẽ động một lưỡi kiếm bằng khổng lồ chém về phía trước.

Luồng sáng lao tới dường như đâm vào ngọn núi băng nổ thành vô số mảnh vụn bằng tuyết, tạo nên những tiếng động kỳ quái khiến người ta thấy nổi da gà...

Trên không trung có tiếng khẽ thở dài, rồi một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Có thể đỡ được đòn của Bản hoàng... xem ra ít nhất cũng là Đấu Vương cường giả, không biết là vị nào trong số Thập Đại Đấu Vương Thiên Phong?

Lý Dật giật mình, trong Vạn Mộc Lâm, có thể tự xưng Bản hoàng, trừ Phong Hoàng Hải Kim ra thì chỉ còn nhân vật truyền kỳ Đao Hoàng Ba Lâm mà thôi!

Là hắn sao?!

Nếu là Đấu Vương cường giả khác thì Lý Dật tự tin rằng dựa vào thủ đoạn của hắn cộng với thực lực của Cung Vô Song có thể giải quyết gọn nhẹ. Nhưng kẻ này lại là nhân vật đứng đầu trong Thất Hoàng là nhân vật mà Lý Dật không dám coi thường.

Phải biết là, kẻ có thể thăng cấp lên Đấu Hoàng có ai là đơn giản đâu?!

- Thì ra là Đao Hoàng giá đáo.

Lý Dật cung tay:

- Có điều, Đao Hoàng vừa xuất hiện là ra tay đánh lén, dường như không thích hợp lắm với thân phận Đao Hoàng thì phải?!

Lý Dật vừa dứt lời thì một bóng người đã xuất hiện phía trước cách hắn hơn chục bước, Lý Dật có thể nhìn rõ được mặt của kẻ đó.

Vị Đao Hoàng Ba Lâm này là một nam tử ở tuổi trung niên vô cùng xấu xí: mũi hếch, mặt nhọn, mắt một mí. Điểm khiến người ta chú ý nhất là vết sẹo sâu hoắm kéo từ dưới mắt trái sang bên má phải. Nó khiến ngũ quan của hắn dường như trở nên méo mó, đã xấu càng thêm xấu. Nhưng với thực lực ở mức của hắn thì dù chỉ đứng đó không thôi cũng đã đầy uy thế.

Tuy hắn xưng hiệu Đao Hoàng nhưng trên người lại không có bất cứ thứ vũ khí nào, chỉ khẽ xoa hai tay vào nhau, quan sát Lý Dật và Cung Vô Song với ánh mắt thích thú. Đột nhiên hắn bật cười lớn:

- Thú vị! Bao nhiêu năm nay, dù là lão yêu quái Bắc Đấu Tông cũng không dám nói trước mặt ta như vậy. Không ngờ một Đấu Giả tép riu lại có gan đấy! Khá lắm! Xem ra lần này ta đến cũng không mất công, gặp được một tiểu quỷ thú vị như vậy!

Lý Dật khẽ cười, bình thản nói:

- Trước mặt Đao Hoàng đương nhiên không ai dám nói bừa. Nhưng Đao Hoàng vừa xuất hiện đã đánh lén, rõ ràng là địch không phải bạn, ta đâu cần phải khách khí?!

Ba Lâm nhìn Cung Vô Song im lặng sau lưng Lý Dật một cách kỳ quái, rồi nói:

- Ngươi đúng là có gan đấy... Có điều, nhóm các ngươi xuất hiện ở đây cũng thật lạ. Nhưng kỳ lạ hơn nữa là tiểu quỷ Đấu Giả người dường như lại là người quyết định mọi chuyện. Tiểu quỷ, chẳng lẽ ngươi không biết, trong Vạn Mộc Lâm lúc này, thực lực yếu nhất là Đấu Sư cường giả, Đấu Vương. Đấu Hoàng thì còn nhiều hơn. Với thực lực của ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ khác tát chết... Người vào đây làm gì?

Lý Dật cười:

- Đương nhiên là vì Đấu Hoàng Mộ địa.

Dường như Ba Lâm không ngờ Lý Dật sẽ nói ra những lời như vậy, hắn khựng lại một lúc rồi cười:

- Tiểu quỷ không biết trời cao đất dày... Đừng tưởng đem theo một Đấu Vương cường giả là có thể kiếm được cái gì. Nếu người thông minh thì ngươi rút lui ngay cũng chưa muộn đâu!

Lý Dật nói:

- Đao Hoàng thấy lúc này ta muốn đi thì ai cũng đồng ý sao? Kẻ khác không nói, e là những kẻ ở Bắc Đấu Tông...

Khi nhắc đến ba chữ Bắc Đấu Tông ánh mắt Ba Lâm không che giấu sát khí rõ ràng là có mối thù hận sâu sắc với Bắc Đấu Tông.

Lý Dật cũng nhớ hắn từng nghe ở đâu đó rằng năm xưa Ba Lâm và Hải Kim là kẻ thù sinh tử, chỉ là hai người đều có thiên phú không hơn kém nhau bao nhiêu, nên tuy hai bên đều đã thăng cấp Đấu Hoàng nhiều năm nhưng vẫn ở mức không ai làm gì được ai. Có thể Ba Lâm lợi hại hơn chút ít nhưng sau lưng Hải Kim còn có Bắc Đẩu Tông...

Nhưng Đao Hoàng Ba Lâm thật sự là cô gia quả nhân sao?

Lý Dật đã đoán được vài phần mục đích xuất hiện của Ba Lâm. Phán đoán này đã củng cố được vài phần sự nghi hoặc của hắn. Lúc này hắn chỉ nhìn vị Đệ nhất Thiên Phong này với ánh mắt thích thú khó tả.

Sát khí trong ánh mắt Ba Lâm chỉ vụt qua giây lát, hắn hít vào một hơi:

- Rất tốt, xem ra tiểu quỷ ngươi nhất định muốn ở lại đây?

Lý Dật thản nhiên:

- Cũng có thể nói vậy...

- Vậy thì tiện đây làm cho ta một việc. Sau khi xong việc, ta sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi ngươi mạo danh ta, thế nào?

Nhìn nét mặt của Ba Lâm, Lý Dật biết rõ rằng những gì mình vừa làm có đến tám phần là hắn đã thấy, nhưng hắn lại khách khí như vậy...

Với hung danh của vị này thì...

- Đao Hoàng nói đùa rồi, chút bản lĩnh bé nhỏ của tiểu tử ta sao có thể làm giúp việc gì cho các hạ... Huống hồ, ta cũng không có nhiều thời gian rảnh... Chỉ có điều, nếu các hạ muốn hợp tác thì cũng không phải không có cơ hội!

Nụ cười của Lý Dật rất bình thường, nhưng vào mắt Ba Lâm lại trở nên vô cùng kỳ quái.

Hắn cười khác khác:

- Quả nhiên là tiểu tử thú vị, trong tình cảnh này còn dám uy hiếp Bản hoàng. Xem ra, Đấu Giả tép riu như ngươi cũng dám đến đây cướp bảo bối, có lẽ cũng có vài chiêu bài quyết định... Không tồi, cái khác không nói, chỉ nói tiểu nữ oa sau lưng người đã khiến người có vài phần tư cách nói chuyện với bản hoàng rồi... Nếu đã vậy, Bản hoàng cũng không nói vòng vo... Bản hoàng đã phát hiện chỗ của Đấu Hoàng Mộ địa, nếu người đồng ý hợp tác thì ngươi có thể tùy ý chọn ba thứ ở bên trong thể nào hả?

Lý Dật thản nhiên:

- Điều kiện không tồi, nhưng rủi ro lớn như vậy... Với uy danh của Đao Hoàng, e là sẽ dẫn đến rất nhiều người, ba thứ có lẽ quá ít...

- Vậy tiểu tử ngươi muốn thế nào?

Lý Dật cười hì hì:

- Tiểu tử muốn cũng không nhiều..Chỉ là, ngoài ba thứ ra, nếu trong Đấu Hoàng Mộ địa mà vẫn còn thi thể... thì nó thuộc về ta, thế nào?

Ba Lâm nói:

- Được, ta cũng chẳng hứng thú mấy với thứ đó. Nếu người thích thì cho ngươi... Có điều, nếu sự hợp tác có sai sót gì thì hậu quả không cần ta phải cho ngươi biết phải không?!

- Điều này, tiểu tử hiều mà. Chỉ là không biết Đao Hoàng có điều gì sai bảo?

...

Trong rừng có hai bóng dáng xuyên qua như chớp xẹt, lần này ít nhất có ba người cảm ứng được khí tức của họ, nhưng ánh mắt dõi theo đó chỉ trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mât.

Trong Vạn Mộc Lâm lúc này, không biết có bao nhiêu con mắt chú ý đến Thượng Kiệt. Còn về những kẻ khác, dù có bốn mắt chạm nhau, đôi bên cũng mặc nhiên rút lui. Đấu Hoàng Mộ địa chưa xuất hiện, tranh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.

- Đã ba ngày rồi, chúng ta cứ chạy đi chạy lại như vậy có thể dụ Thượng Kiệt ra thật sao?

Không biết câu này Cung Vô Song đã nói bao nhiêu lần rồi nữa:

- Huống hồ Ba Lâm bảo chúng ta làm mồi nhử, hắn thì nấp đằng sau, làm kẻ ngồi mát ăn bát vàng kế hoạch này chưa chắc đã thật tốt... Chưa biết chừng chúng ta còn bị hắn nuốt gọn, Đấu Hoàng cường giả thì có kẻ nào dễ chơi chứ?

Lý Dật cười nhạt, khẽ điềm mũi chân lên cành cây, hắn bay qua đầu một gã Đấu Sư cường giả đang hơi kinh ngạc, rồi nói:

- Không sao, dù Ba Lâm có âm mưu gì thì chẳng lẽ chúng ta lại sợ hắn? Hơn nữa hắn cần chúng ta trợ giúp vào kế hoạch này có nghĩa là hắn đến đây một mình, không có kẻ nào có thể hợp tác với hắn. Vì thế dù hắn trở mặt với chúng ta thì cũng phải là thời khắc cuối cùng. Một khi Mộ địa chưa xuất hiện thì quan hệ giữa chúng ta với hắn như trong thời kỳ trăng mật... Mà đến lúc đó, dù hắn không lật mặt thì ta cũng chuẩn bị lật mặt! Lãng phí bao nhiêu thời gian của bản Thiếu gia, chỉ vì ba món đồ và một cái thi thể? Ta đâu có ngu như thế?!

Cung Vô Song chau mày:

- Dù gì Ba Lâm cũng là Đấu Hoàng cường giả nhiều năm như vậy, có lẽ hắn ít nhất cũng là Tứ Tinh Đấu Hoàng. Nhân vật như vậy, ta với người ám toán không nổi đâu!

Lý Dật nói:

- Nếu là ta đương nhiên không ám toán nổi hắn... Nhưng vẫn còn kẻ khác. Ví như vị Hải Kim đó, ta không tin hắn không có kế hoạch gì. Còn về ngươi, lúc này chắc Ba Lâm không biết thực lực thật sự của ngươi, ta không tin hắn sẽ không bị bất lợi!

Cung Vô Song gật đầu:

- Ngươi chắc chắn thì tốt... Có điều ta nói chẳng may nhé, nếu việc không thành thì chúng ta phải lập tức đi ngay, ta không muốn bỏ mạng tại đây đâu!

Lý Dật nói:

- Điều này ta hiểu... Thôi được rồi, đã đến nơi rồi, chúng ta làm theo kế hoạch đi!

Vừa dứt lời, hai người nhanh chóng đáp xuống một vùng đất hoang vu trong Vạn Mộc Lâm.

Vùng đất này đúng là hiếm có trong Vạn Mộc Lâm rậm rạp này. Bốn bề đều là những hòn đá khổng lồ, có lẽ đây là di tích của thời cổ đại.

Di tích này khiến mắt Lý Dật sáng lên. Hắn hơi cúi xuống phải đi lớp cát trên tấm thạch bài dưới chân, bất giác chau mày lại. Trên đó có một vài chữ hay ký hiệu kỳ lạ, không biết có nghĩa gì.

- Là ở đây thật sao? Sao ta không cảm nhận được chút khí tức nào?

Cung Vô Song nói nhỏ.

Lý Dật cười:

- Tên Thượng Kiệt đó dù sao cũng là một nhân vật có tầm, hắn muốn trốn ở đây đương nhiên có cách ẩn trốn... nhưng muốn tìm ra hắn cũng không khó, ngươi nhìn kỹ nhé!

Nói rồi Lý Dật nhắm mắt lại, cảm nhận một lúc, rồi cười:

- Tên Thượng Kiệt cũng thông minh lắm, biết đạo lý của "hư chính là thật"... có điều, ra mặt đi!

Chưa dứt lời, đấu khí trên bàn tay phải của Lý Dật bắn xuống đất.

Phụt~~

Một bóng người đột ngột bay lên từ dưới cát, chỉ là dáng người cũng nhận ta đó là Thượng Kiệt!

Thượng Kiệt lúc này vừa kinh ngạc vừa giận dữ, không ngờ mình trốn dưới cát như vậy còn bị kẻ khác đào lên. Nhưng chốc lát hắn đã cảm nhận được khí tức trên người Cung Vô Song lập tức chạy vào sâu trong đồng phế tích.

- Xem ra, Đấu Hoàng Mộ địa lại là một nơi hoang tàn.

Lý Dật gãi mũi, cười nhạt.

Cung Vô Song nhăn trán:

- Nếu đã biết Đấu Hoàng Mộ địa ở đâu rồi thì tiếp theo chúng ta...

- Cứ đợi thôi! Vừa rồi có rất nhiều kẻ đã cảm nhận được khí tức của Thượng Kiệt, giờ hãy để chúng đánh nhau... Dù sao cuối cùng thì Mộ địa thuộc về cũng quyết định ở tay Ba Lâm và Hải Kim... Đương nhiên, còn ta nữa!

Nhìn gương mặt cười mỉm của Lý Dật, Cung Vô Song khẽ hừ một tiếng, một lúc sau thì hét:

- Có người đến, nấp mau!

Hai người nhanh chóng nấp vào một góc, một lát sau vang lên một vài tiếng động xé gió!

- Bảy vị Đấu Vương, đã có năm vị đến trước... Chắc hai người còn lại và cả Hải Kim chắc không lâu cũng đến thôi. Còn những Đấu Sư cường giả kia thì trong hoàn cảnh này không ra mặt nồi rồi... Chỉ không biết lão hồ ly Ba Lâm không biết bao giờ sẽ xuất hiện. Nếu hắn không xuất hiện thì chắc Hải Kim cũng không xuất hiện nhanh như thế.

Lý Dật nhăn trán cảm nhận một lúc rồi nói.

Tuy khí tức Đấu Vương cường giả gây áp lực rất lớn cho hắn, nhưng trong tình cảnh này hắn vẫn thoải mái như vậy khiến Cung Vô Song bất giác thầm tán thưởng.

- Đừng nói trước... Nếu ta không nhầm thì lúc này Ba Lâm đã xuất hiện rồi, còn Hải Kim, chắc cũng cách đây không xa đâu!