Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 6




Phong Nhã Tụng lưu số điện thoại của anh vào danh bạ. Khi nhập tên, cô không ghi biệt danh trên mạng là “Thầy Kinbaku số 27”, cũng không biết họ tên thật của anh mà chỉ điền hai chữ SP.

Sau khi lưu xong, Phong Nhã Tụng nhắn số của mình cho đối phương.

Tiểu Tụng: Đây là số của em ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Phong Nhã Tụng đợi một lát, tin chắc anh cũng đã lưu số của mình.

Cô nằm bò ra bàn, trong lòng nảy ra một câu hỏi nhỏ làm trái tim xao xuyến ngọt ngào, xúi giục cô hành động. Cô chậm rãi gõ chữ, tin nhắn của đối phương lại tới trước.

Thầy Kinbaku số 27: Sau này em đừng chủ động để lộ thông tin với tôi.

Tiểu Tụng: Dạ?

Thầy Kinbaku số 27: Không chỉ là tôi. Nếu những người khác trong giới liên hệ với em thì cố gắng đừng để lộ thông tin cá nhân. Ví dụ như số điện thoại, địa chỉ nhà, đặc biệt là không được lộ mặt và gửi ảnh.
Tiểu Tụng: Vâng, em biết, ý thức bảo vệ bản thân của em vẫn rất mạnh đấy.

Tiểu Tụng: Chẳng qua em cảm thấy anh là người tốt.

Thầy Kinbaku số 27: Em vẫn chưa biết tôi mà.

Tiểu Tụng: Em có thể cảm nhận được khi nói chuyện.

Thầy Kinbaku số 27: Sau một vài câu thì tôi là người tốt ư?

Tiểu Tụng: Anh không phải à?

Đối phương dừng lại một chút, sau đó trả lời.

Thầy Kinbaku số 27: Cũng may, tôi không phải người xấu.

Phong Nhã Tụng khẽ cười, cảm thấy vấn đề của mình thật nhẹ nhàng.

Tiểu Tụng: Nhưng mà, nếu không gửi ảnh thì anh không tò mò em trông như thế nào hả?

Thầy Kinbaku số 27: Có tò mò.

Thầy Kinbaku số 27: Nhưng chờ đến 1/10 gặp sẽ biết.

Tiểu Tụng: Nếu em vừa béo vừa xấu thì sao?

Thầy Kinbaku số 27: Béo không sao, đầy đặn chút cũng tốt.

Tiểu Tụng: Nếu trông em không đẹp thì thế nào?
Thầy Kinbaku số 27: Em muốn nghe lời nói thật?

Tiểu Tụng: Đương nhiên rồi ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Tôi thích đẹp, nếu sau khi gặp tôi không hài lòng với em thì có lẽ sau này sẽ ít liên hệ.

Tiểu Tụng: Thế thì thật quá.

Thầy Kinbaku số 27: Đúng vậy.

Thầy Kinbaku số 27: Thực ra, hiện tại tôi có thể tưởng tượng được bộ dáng của em trông như thế nào.

Nhịp tim Phong Nhã Tụng thoáng chậm lại, không kìm được hỏi.

Tiểu Tụng: Bộ dáng em ra sao?

Đối phương trả lời.

Thầy Kinbaku số 27: Em không hề mập mà mảnh mai, cơ thể mềm mại. Da trắng, sạch sẽ.

Thầy Kinbaku số 27: Hiện tại em nói năng hoạt bát thế thôi, lúc thực hành em chắc chắn sẽ rất sợ đau, chỉ cần vài cái là xin tha.

Phong Nhã Tụng bất giác quay ghế, ánh mắt liếc qua góc phòng rồi lại thu về.

Thầy Kinbaku số 27: Em được gia đình bao bọc rất tốt, từ nhỏ đến lớn hầu như không bị bắt nạt, cũng ít khi bị trừng phạt hay đánh đập, áp lực của em chủ yếu do bản thân tạo ra.
Phong Nhã Tụng đọc tin nhắn miêu tả của anh, rất chính xác, song lại giống như đang đọc về một người xa lại, cô hỏi.

Tiểu Tụng: Nếu em chưa từng bị trừng phạt thì tại sao lại thích SP đây?

Thầy Kinbaku số 27: Có một số sở thích và đam mê sinh ra đã có.

Thầy Kinbaku số 27: Em muốn giao quyền kiểm soát cho người khác, trải nghiệm cảm giác bị trừng phạt, đây là điều mà em không thể tìm thấy trong cuộc sống bình thường. Yên tâm, tôi sẽ phối hợp để em có được trải nghiệm tốt nhất.

Phong Nhã Tụng khẽ thở, nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại, đã 9 rưỡi rồi.

Tiểu Tụng: Hiện giờ người thân của em không ở nhà.

Thầy Kinbaku số 27: Hửm?

Tiểu Tụng: Hiện tại chúng ta có thể gọi điện thoại, anh tiện gọi không ạ?

Trên khung chat xuất hiện thông báo “Đang soạn tin…” rồi lại biến mất. Anh không nói gì, khoảng một hai phút sau có cuộc gọi đến.

Không phải gọi trên WeChat mà là gọi thẳng qua số điện thoại. Vào giây phút chuông điện thoại vang lên, trái tim Phong Nhã Tụng loạn nhịp.

Cô cầm điện thoại đứng lên, đi lại hai bước, cuối cùng ngồi xuống dựa vào đầu giường.

Sau khi nhấc máy, cô ngập ngừng mở miệng: “—— Alo ạ?”

Một chiếc xe chạy ngang qua, ánh sáng xuyên qua cửa số chiếu vào tường, trong nháy mắt sáng lên rồi lại nhanh chóng biến mất.

Đồng thời, một giọng nam từ trong ống nghe truyền đến: “Chào em, Tiểu Tụng.”

Giọng anh trầm thấp lại dịu dàng, phát âm rất chuẩn, nhã nhặn hơn cả mong đợi.

Phong Nhã Tụng cũng đáp lại: “Chào anh.”

“Em muốn nghe tôi nói chuyện, phải không?”

Phong Nhã Tụng nói nhỏ: “Vâng, anh đã đoán được bộ dáng của em rồi mà em còn không biết anh.”

“Em cũng có thể đoán thử.”

“Em không đoán được nên mới nghĩ tới việc gọi điện thoại để được nghe giọng của anh.”

Đối phương thở ra một hơi dài và rõ ràng: “Bây giờ em đã nghe được rồi, thế nào.”

Phong Nhã Tụng nói: “Có vẻ rất dịu dàng ạ.”

“Dịu dàng, phải không?” Đối phương khẽ cười một tiếng: “Hôm nay tôi uống hơi nhiều.”

Phong Nhã Tụng hỏi: “Anh vẫn đang ở nhà hàng hả?”

“Tôi đã đổi sang nơi khác để hát rồi.”

“Ồ.” Phong Nhã Tụng rũ mắt nhìn ngón tay trái của mình, lật qua lật lại bàn tay, cô hỏi: “Vậy anh hát có hay không?”

“Khá hay, bạn bè tôi công nhận như thế. Nhưng tối nay tôi không hát bài nào cả.”

“Vì sao anh lại không hát ạ?”

“Bận nói chuyện với em đó.” Cổ họng đối phương rung lên: “Nãy giờ tôi luôn cầm điện thoại ngồi trên sô pha.”

Trong lòng Phong Nhã vô cùng ấm áp, cô nhẹ nhàng “À” một tiếng, sau đó chống cằm lên đầu gối, bất giác co người lại. Điện thoại bên tai có lẫn tiếng nhạc nhưng rất nhỏ, có lẽ đối phương ngồi trên ghế bên ngoài.

“Tiểu Tụng.” Anh đọc lại cái tên này, sau đó hỏi: “Đây là tên cúng cơm của em nhỉ?”

Phong Nhã Tụng hỏi: “Nó không thể là biệt danh trên mạng của em ư?”

Đối phương nói: “Không giống, nó rất thật.”

Phong Nhã Tụng hắng giọng: “Đúng là tên cũng cơm của em ạ. Chữ cuối cùng trong tên thật của em là chữ Tụng.” Sau đó cô đổi giọng, hỏi vấn đề mà mình luôn băn khoăn: “Khi anh lưu số điện thoại của em vào danh bạ thì anh ghi chú là gì thế?”

“Tiểu Tụng.”


“Không ghi thêm gì nữa ạ, ví dụ như SP hay nữ hầu gì đó.”

“Chỉ là Tiểu Tụng thôi.” Anh hỏi: “Em muốn tôi gọi em thế nào?”

Phong Nhã Tụng túm hông quần: “Anh gọi Tiểu Tụng là được, người thân và bạn bè đều gọi em như vậy.”

“Ừm.”

Phong Nhã Tụng nói: “Thực ra, ban nãy em đang băn khoăn không biết ghi chú anh là gì.”

Đối phương hỏi lại: “Em không biết gọi tôi thế nào ư?”

Phong Nhã Tụng suy nghĩ rồi nói: “Tóm lại em không thể gọi anh là số 27 đúng không, nghe cứ như người máy vậy…”

“Gọi là chủ nhân.”

Phong Nhã Tụng không khỏi sửng sốt, cái tên này tựa như chứa sự mê hoặc khiến trái tim người ta hẫng mất nửa nhịp.

Anh khẽ nhắc lại: “Em nên gọi tôi là chủ nhân.”

Giọng anh qua ống nghe phóng to bên tai, một luồng điện được rót vào, chạy dọc sống lưng, mỗi nơi nó đi qua đề tê dại. Cô lí nhí đáp: “Chẳng phải chúng ta còn chưa bắt đầu thực tiễn ư?”

“Bắt đầu rồi.” Dường như đối phương đang khẽ cười một tiếng: “Chúng ta bắt đầu trên mạng trước, em không nhận ra sao?”

“Nhưng mà… Không phải anh bảo gặp mặt rồi mới xác định à?”

“Không cần.” Anh nói: “Trò chuyện với em rất thoải mái, đôi lúc cũng có cảm giác.”

Mặt Phong Nhã Tụng nóng lên, nói một từ “Vậy…” rồi lại im bặt.

Đối phương nhắc lại với cô: “Gọi chủ nhân đi.”

Phong Nhã Tụng áp mu bàn tay vào bầu má nóng hổi, môi mấp máy.

“Không mở miệng được hả?”

Giọng Phong Nhã Tụng nhỏ như muỗi kêu: “Chủ nhân.”

Đối phương “Ừ” một tiếng, xung quanh càng thêm yên tĩnh, có vẻ anh đã đi ra chỗ khác.

“Trước 1/10 tôi sẽ giám sát em thực hiện theo kế hoạch. Nếu em không hoàn thành thì tôi sẽ giao nhiệm vụ trừng phạt cho em. Ngược lại, nếu hoàn thành thì tôi sẽ luôn giống như bây giờ, theo cách nói của em thì chính là giữ vẻ —— dịu dàng.”

Phong Nhã Tụng hỏi: “Thế em… Nên làm những gì ạ?”

Nói xong cô mới nhận ra mình không biểu đạt rõ ràng. Ý của cô là đối phương đã suy nghĩ giúp mình, đốc thúc cho mình trở nên tốt hơn thì cô có thể làm gì đáp trả lại đối phương đây?

Song, có vẻ anh đã hiểu. Anh nói: “Em ngoan ngoãn nghe lời, giữ sự tự giác, đừng để tôi phát hiện em có hành vi lừa gạt là được.”

Hơi thở Phong Nhã Tụng nóng bỏng, không khí xung quanh cũng vậy, âm thanh cụ thể hơn từ ngữ rất nhiều, cô cảm thấy không khí quanh họ như đang liên kết với nhau qua âm thanh. Cô chăm chú lắng nghe đến mức ngay cả tiếng mở khóa ngoài cửa vang lên mà không hề hay biết.

Cho đến khi ngoài phòng khách có tiếng bà Phong: “Con gái, ra ngoài thử quần áo mẹ xem nào.” Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị vặn ra.

Phong Nhã Tụng vội vàng cúp máy.

Bà Phong đứng bên cửa, ánh mắt nhìn vào bàn học bên cửa sổ, sau đó lại quay sang nhìn Phong Nhã Tụng đang ngồi cuộn người trên giường. Bà nghi ngờ: “Sao con không học?”

Tim Phong Nhã Tụng như muốn nhảy lên cổ, cô cố gắng giữ bình tĩnh đáp: “Con có học mà, vừa rồi con ngồi nghỉ ngơi một lúc.” Cô dựa vào đầu giường: “Làm đề Vật lý mệt lắm mẹ.”

Bà Phong đi vào, đến trước bàn học nhìn qua, trên mặt bàn đang bày đống bài tập Vật lý cô mới làm ban chiều. Bấy giờ nét mặt bà Phong mới bình thường trở lại, duỗi tay tắt đèn bàn: “Con mà không học thì phải nhớ tắt đèn.”

Phong Nhã Tụng nhét điện thoại xuống dưới gối, đứng lên: “Mới rồi mẹ bảo con thử quần áo gì đấy?”

Bà Phong lập tức quay lại vấn đề ban đầu: “Hôm nay mẹ mua được cho con bộ quần áo, lúc nãy để trong xe mà quên không bảo với con.” Bà xoay người ra ngoài: “Con ra đây mặc thử xem nào.”

Phong Nhã Tụng theo mẹ tới phòng khách, cô bóc túi mua sắm, giũ quần áo ra, một cái áo in hình hoạt hình, một cái quần thể thao.

Phong Nhã Tụng mặc vào người.

Bà Phong đi tới kéo lưng quần cô: “Có vẻ vòng eo con to lên nhỉ.”


Phong Nhã Tụng cúi đầu nhìn: “Hình như thế ạ.”

Bà Phong lùi ra phía sau một bước, nhìn tổng quát một lượt rồi gật đầu: “Được đấy, kiểu dáng rộng rãi.” Bà ra hiệu cho Phong Nhã Tụng xoay người sang chỗ khác: “Size áo cũng có vẻ vừa.”

Phong Nhã Tụng bị bắt xoay một vòng cho mẹ ngắm, cô đứng bên sô pha nói: “Mẹ, con đi soi gương nhé.”

Bà Phong nói: “Ừ, size quần áo đều ổn rồi, con đi soi gương đi.”

Phong Nhã Tụng vào phòng ngủ, đi tới trước mặt gương toàn thân. Hình in trên áo rất đẹp, quần được cắt may theo dáng đứng, trông chất lượng khá tốt.” Phong Nhã Tụng soi gương rồi bảo: “Hôm nay con mới phát hiện ra trong tủ toàn áo phông.”

Bà Phong đi tới: “Con đi học đều phải mặc đồng phục, ngay cả khi mặc áo khoác cũng lót áo phông bên trong, mua đồ khác con đâu chịu mặc.” Bà lại nói: “Chẳng phải con thích Tom & Jerry ư, đây là áo phông nhập khẩu đấy, mẹ nhìn thấy nó in hình con thích nên mới mua.”

Phong Nhã Tụng ngắm hình trước ngực, Tôm đang đuổi theo Jerry ôm pho mát, trông có vẻ rất sống động.

“Đáng yêu quá.”

“Ừ. Mấy hôm trước con bảo thích mặc quần đùi dài đến đầu gối, hôm nay mẹ thấy nên mua cho con luôn.”

Phong Nhã Tụng dạ một tiếng: “Con có bảo không thích đâu, chẳng qua con cảm thấy đã rất lâu rồi mình không mặc váy…”

Bà Phong phì cười: “Mọi khi con rất thích phong cách rộng rãi này mà.”

Phong Nhã Tụng đáp: “À thì tự dưng con muốn cảm thán chút thôi…”

Bà Phong nói: “Mẹ có hai cái váy, nếu con muốn thì có thể lấy mà mặc.”

Phong Nhã Tụng trả lời: “Con mặc đồ của mẹ trông già lắm.”

Bà Phong đi về phía tủ quần áo: “Không đâu, mẹ có một cái váy cổ tròn trông trẻ con lắm, mẹ mặc còn sợ thành cưa sừng làm nghé đây. Để mẹ tìm cho con…”

Bà Phong lấy một cái váy lanh và váy lụa xẻ tà trong tủ quần áo ra.

Phong Nhã Tụng trả lại cái váy lụa: “Cái này con không mặc được đâu, nếu mặc thì phải đi giày cao gót mới đẹp.”

Phong Nhã Tụng tròng cái váy lanh lên người, quay lại soi gương.

Chất vải trắng, cổ tròn, không tay, hở da trông rất đẹp. Mỗi khi quay người, tà váy khéo léo ôm theo bắp chân người mặc.

Bà Phong đứng đằng sau ngắm: “Được đấy, con mặc cái này hợp lắm.” Bà đánh giá: “Thêm cái áo khoác nhỏ cũng đẹp, hình như con có một cái áo bò nhỉ…”

Có lẽ vào 1/10 thời tiết đã chuyển lạnh.

Mặc cho mẹ lải nhải, Phong Nhã Tụng nhìn bản thân trong gương, nháy mắt xuất thần.

Bà Phong nhét quần áo mới mua vào máy giặt, Phong Nhã Tụng treo váy vào trong tủ quần áo của mình. Cô đóng cửa phòng, ngồi xuống bàn học.

Điện thoại yên tĩnh, không có lấy một tin nhắn.

Phong Nhã Tụng mở lịch sử trò chuyện ra, phát hiện ban nãy bọn họ đã gọi 26 phút.

Đột nhiên im bặt, anh cũng không hỏi gì, dường như hiểu rõ không nên quấy rầy cô. Phong Nhã Tụng mở khung chat, nhắn tin cho anh.

Tiểu Tụng: Vừa rồi người thân em bỗng nhiên vào nhà, xin lỗi ngài.

Anh không để cô chờ lâu, tuy rằng rất ngắn gọn.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Anh buộc phải lén lút nói chuyện với cô như thể đang làm chuyện xấu cần che giấu vậy, điều này sẽ khiến đối phương khó chịu. Vì vậy Phong Nhã Tụng lại nói thêm một câu.

Tiểu Tụng: Mẹ em đi mua sắm rồi mua được cho em một bộ quần áo mới, vừa nãy mẹ gọi em ra thử.

Anh không đáp lời cô, lại chợt hỏi.

Thầy Kinbaku số 27: Em muốn nghe tôi hát không?

Tiểu Tụng: Ngài đang hát à?

Thầy Kinbaku số 27: Bây giờ người thân em đang ở nhà đúng không?

Tiểu Tụng: Dạ, mọi người về nhà rồi.

Thầy Kinbaku số 27: Thế thì em không cần phải nói, cắm tai nghe vào rồi nghe máy thôi.

Phong Nhã Tụng nhanh chóng cắm tai nghe vào điện thoại.

Tiểu Tụng: Được rồi ạ.

Giây lát, thông báo cuộc gọi xuất hiện trên màn hình.

Phong Nhã Tụng đeo tai nghe, nhấc máy.

Đầu bên kia điện thoại vô cùng ầm ĩ, trừ tiếng nhạc còn có rất nhiều tiếng trò chuyện, có giọng nam cũng có giọng nữ. Phong Nhã Tụng nghe thấy anh nói với một người: “Chuyển sang bài tiếp theo đi.”

Tiếng nhạc chợt thay đổi, từ ồn ào trở nên nhẹ nhàng du dương. Sau khi đoạn nhạc dạo qua đi, giọng anh từ trong mic vọng ra.

Đó là một bài hát tiếng Anh, mới đầu là một đoạn điệp khúc trầm, sau vài câu thì giọng hát từ tính bỗng to lên. Đoạn điệp khúc lặp đi lặp lại một cách nặng tình, Phong Nhã Tụng ngồi trước bàn, cảm thấy lỗ chân lông trên toàn thân đều co lại.

Đoạn cuối của anh kéo dài kèm theo một chút tạp âm, trái lại càng thêm chân thật.

Anh nói đúng, anh thực sự hát rất hay.

Hơn nữa, đây là ca khúc anh hát cho cô.

Phong Nhã Tụng quên phải đáp lại cũng không nghĩ tới việc ghi âm, cho tận đến khi kết thúc, yên tĩnh mấy giây, giọng anh trở lại.

“Được rồi, tôi cúp trước nhé.”

Âm thanh trong tai nghe im bặt.

Bấy giờ Phong Nhã Tụng mới nhớ đến việc nói chuyện, cô nhắn cho anh.

Tiểu Tụng: Hay quá.

Thầy Kinbaku số 27: Nghe xong rồi, em nên ngủ đi thôi.

Thầy Kinbaku số 27: Kế hoạch ngày mai của em bắt đầu vào 7 giờ sáng đấy.

Phong Nhã Tụng nói thêm với anh đôi câu rồi chúc ngủ ngon. Cô vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, trong đầu không ngừng tua lại giai điệu nhẹ nhàng lại nặng tình vừa rồi.

Trở lại trong chăn, cô gõ một câu tiếng Anh trong trí nhớ của mình lên trang web, tìm thấy một ca khúc có tên “Half A World Away”. Cô mở ra nghe nhạc dạo liền biết đúng là nó.

Phong Nhã Tụng cong môi mỉm cười, đeo tai nghe, yên lặng nghe lại bài hát này một lần nữa.

—— You"re half a world away

And no one is there to blame

If love outlives its day

And turns into an ember from a flame

I love you as before

Till worlds will be no more …

(Xa cách nửa vòng trái đất

Không có ai ở đó để đổ lỗi

Nếu tình yêu tồn tại dài lâu

Và biến thành một cục than hồng trong ngọn lửa

Tôi vẫn yêu em như vậy

Cho đến khi thế giới sẽ không còn nữa…)