Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 42




Hai người vào phòng tắm.

Chu Quyền vặn vòi hoa sen trước, sau đó quay lại cởi quần áo ra cho cô.

Lần đầu tiên khỏa thân đối mặt với anh, Phong Nhã Tụng không khỏi rụt vai lại.

Đèn sưởi cũng bật lên, hơi nước bốc nghi ngút.

Chu Quyền dẫn cô đến bên vòi hoa sen, gỡ vòi xuống, rửa qua người cho cô thật cẩn thận, sau đó anh vươn tay lấy sữa tắm.

Thân trên của anh còn mặc áo, thân dưới…

Phong Nhã Tụng nhìn xuống rồi lại nhanh chóng dời đi.

Nơi đó dường như có một sinh mạng riêng, giống như một cây cầu nóng rực.

Chu Quyền đánh bọt sữa tắm rồi lau lần lượt từng nơi trên người cô. Cổ, xương quai xanh, xuống phía dưới, bông tắm lướt qua, anh cố tình vươn ngón tay gảy nhẹ nụ hoa đỏ mọng.

Cơ thể Phong Nhã Tụng khẽ run lên, đôi mắt nhìn về phía anh.

Anh mỉm cười, đặt lòng bàn tay lên ngực cô, xoa bóp mấy cái, như thể đó là một bộ phận rất đáng yêu.

Sau đó anh buông tha nơi ấy, cúi đầu, cẩn thận lau sạch đùi cô.

Một lần nữa, anh dùng vòi hoa sen rửa sạch bọt trên người cô, áo sơ mi của anh gần như đã ướt đẫm.

Chu Quyền lấy khăn tắm, bọc kín cô lại, nói: “Được rồi, em ra ngoài mặc quần áo đi.”

Phong Nhã Tụng ra cửa, nhìn thấy anh đang đứng dưới vòi hoa sen, anh không cởi áo sơ mi ra, phần thân dưới nảy lên trong tầm mắt của cô.

Nhịp tim của Phong Nhã Tụng lập tức tăng nhanh, cô vội vàng ra ngoài và đóng cửa lại.

Phong Nhã Tụng xách túi lấy quần áo mới mặc vào, do dự một lúc, ngồi trên giường trong phòng ngủ chờ đợi.

Ngay sau đó, anh tắm rửa xong, mặc quần áo đi ra rồi vào thẳng phòng khách.

Phong Nhã Tụng cũng theo ra phòng khách.

Chu Quyền cầm điện thoại trên bàn trà lên, nói: “Chúng mình đặt đồ ăn về nhé, không ra ngoài nữa.”

Phong Nhã Tụng gật đầu.

Đã hơn 9 giờ tối, Phong Nhã Tụng vốn không thấy đói, nhưng nhìn anh đặt đồ ăn rồi buông điện thoại sang một bên thì cô lại cảm thấy bụng réo ùng ục.

Phong Nhã Tụng hỏi nhỏ: “Mình ăn gì thế ạ?”

Chu Quyền quay đầu sang nhìn cô, sau đó trả lời: “Anh đặt sủi cảo.”

“À.”

“Cửa hàng ở ngay bên ngoài khu nhà nên được giao đến rất nhanh.”

Quả nhiên là rất nhanh, Phong Nhã Tụng ngồi còn chưa ấm mông trên sô pha thì cửa đã được gõ vang.

Chu Quyền mở cửa nhận đồ ăn, anh đi vào trong bếp theo bản năng rồi lại quay ra, đặt túi thức ăn xuống bàn trà.

Phong Nhã Tụng nhanh chóng mở hộp cùng với anh. Một suất sủi cảo nhân tôm, một suất sủi cảo nhân thịt bò, ngoài ra còn có hai đĩa rau trộn, một chai sữa chua.

Chu Quyền vào bếp lấy một chai rượu nhỏ ra.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bóc đũa đặt lên hộp thức ăn, sau đó mở nắp chai rượu.

Phong Nhã Tụng đẩy rau trộn về phía anh. Chu Quyền nhìn cô, cô chỉ vào đồ ăn: “Nhắm rượu…”

Chu Quyền mỉm cười.

Anh nâng chai rượu lên và nhấp một ngụm.

Họ cùng cầm đũa bắt đầu ăn sủi cảo.

Phong Nhã Tụng cũng quen giữ im lặng khi ăn cơm. Cô lặng lẽ đếm số sủi cảo mình đã ăn, ăn được năm cái, đến khi đang gắp cái thứ sáu lên thì đột nhiên nghe thấy anh nói: “Mai anh phải tới công ty.”

Phong Nhã Tụng thu đũa về, quay sang nhìn anh.

Chu Quyền hỏi: “Mai em ở nhà học bài hoặc xem TV. Buổi tối anh về dẫn em đi ăn, được chứ?”

Phong Nhã Tụng biết hôm nay anh đã xin về sớm, cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Nếu cô cứ ở nhà anh thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng phần nào.

Trước đó cô chỉ mong mỏi được gặp anh mà không suy xét thấu đáo.

Phong Nhã Tụng nói: “Ngày mai em có thể…”

“Em đừng về.”

Phong Nhã Tụng nhìn anh.

Chu Quyền buông đũa: “Ngày mai em không có lớp, đừng về, ở nhà chờ anh đi.”

Anh bảo là ở nhà.

Có lẽ anh quen dùng từ này, nhưng trong lòng Phong Nhã Tụng vẫn nóng lên, cô không khỏi gật đầu, “Dạ” một tiếng.

Chu Quyền gác khuỷu tay lên đầu gối: “Thời gian làm việc bây giờ của anh khá căng, không giống như trước đây.”

Không giống như năm cô học lớp 12…

Phong Nhã Tụng lại gật đầu một cái, định nói đương nhiên công việc quan trọng hơn. Song trông biểu cảm của anh thì có lẽ còn chưa nói hết lời.

Chu Quyền tiếp tục nói: “Thật ra, khoảng thời gian này khá là không khéo, anh và bạn đang tham gia một dự án mới, nó đang ở bước đầu tiên, anh lại muốn rút ra nhiều thời gian hơn…”

Anh thoáng dừng lại.

Phong Nhã Tụng nghiêm túc nhìn anh.

Anh nói: “Năm nay em chủ yếu ôn tập để thi lên thạc sĩ, thời gian tương đối tự do, chúng ta không giống nhau.”

Phong Nhã Tụng bật cười: “Chủ nhân, anh đừng nói là anh muốn rút ra nhiều thời gian để giám sát em thi lên thạc sĩ đấy nhé.”

“Em hoàn toàn có thể tự sắp xếp thời gian để ôn thi. Em muốn đến gặp anh chẳng qua là vì muốn gần anh thêm một chút…”

Cô nhẹ nhàng nhìn anh, hỏi: “Anh muốn rút ra thời gian để được ở bên em nhiều hơn ư?”

Ánh đèn trong phòng khách là tông màu ấm, nó tạo ra vầng sáng ấm áp trên khuôn mặt mỗi người.

Trong phòng khách sạn năm đó, cô học ở bàn máy tính, còn anh ngồi làm việc ở ghế sô pha, bầu bạn bên nhau lại cách nhau gần đến vậy.

Anh hoài niệm bản chất công việc trước đây, và cũng hoài niệm cuộc sống có em trước đây ư?

Chu Quyền chậm rãi gật đầu: “Chúng mình mới bắt đầu yêu nhau, anh không muốn để em cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.”

Phong Nhã Tụng đáp: “Em có thể cảm nhận được.”

Anh chống đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô, dưới ánh sáng, đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh tựa như nơi giao thoa giữa ngày và đêm.

Phong Nhã Tụng nói: “Tất nhiên là anh coi trọng em. Em đã từng nghĩ việc học là quan trọng nhất nên anh rất coi trọng việc học của em. Bây giờ em nghĩ anh mới là điều quan trọng nhất…”

Giọng cô vô thức thu nhỏ lại, nhưng cô vẫn nhìn anh rất nhiêm túc.

Vì vậy, chủ nhân à, anh nên quan tâm tới bản thân nhiều hơn, nhìn thẳng vào chính mình, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Ánh mắt giao hòa, Chu Quyền duỗi tay đặt lên bả vai cô, đẩy người cô ngả ra đằng sau rồi nhanh chóng đè xuống.

Anh chống đầu gối lên sô pha, bao phủ lấy cô. Hơi thở của anh phả vào mặt cô, anh hỏi: “Em ăn no chưa?”

Trong hơi thở của anh thoang thoảng mùi rượu, tựa như nốt nhạc là say lòng người. Phong Nhã Tụng không khỏi gật đầu hai cái.

Cái gật đầu thứ nhất, anh khẽ cong khóe môi.

Cái gật đầu thứ hai, anh cúi đầu hôn cô.

Hơi thở hòa vào nhau, cơ thể cũng vội vàng quấn quýt.

Cô rụt vai lại, ôm chặt lấy anh.

Quốc vương bí ẩn kia, người đang mời tôi. Đất nước bí ẩn đó, tôi sắp đặt chân đến.

Tôi đã tới rồi.

——

Sáng sớm hôm sau, Chu Quyền đi làm.

Phong Nhã Tụng ra khỏi phòng ngủ, trông thấy đồ ăn trên bàn trà còn chưa được dọn.

Hôm qua, họ từ trên sô pha vào thẳng phòng ngủ…

Phong Nhã Tụng xoa mặt, nhặt túi đựng đồ trên mặt đất lên, thu dọn các thứ rồi bỏ vào. Sau đó cô rút hai tờ giấy ra lau sạch bàn trà.

Phong Nhã Tụng rót một cốc nước, cầm túi máy tính về phòng ngủ.

Cô đặt máy tính lên bàn của anh, đôi mắt liếc ra bên ngoài cửa sổ.

Đối diện là một tòa nhà cao tầng khác, phía dưới xa xa là một bồn hoa xanh.

Cô lại quay đầu ngắm nhìn toàn bộ phòng ngủ.

Phòng ngủ của anh rõ ràng là lớn hơn của cô rất nhiều, phong cách trang trí cũng khá khác biệt, nhưng tổng thể lại có vẻ giống nhau, điều này mang lại cho cô cảm giác thân thuộc tự nhiên.

Phong Nhã Tụng mở bài giảng online, lấy lại tinh thần, sau đó đeo tai nghe vào và tập trung lắng nghe.

Gần đến trưa, Phong Nhã Tụng thấy khá đói, định tự gọi đồ ăn về.

Cô định vị địa chỉ của khu nhà, toan tìm kiếm thức ăn thì tiếng chuông cửa vang lên.

Phong Nhã Tụng chạy ra cửa, trông thấy một nhân viên giao hàng mặc áo vàng đứng ngoài qua máy theo dõi.

Ngoài đồ ăn, anh còn đặt cho cô một cốc cà phê.

Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng mỉm cười. Sau khi ăn xong, cô cầm cà phê trở lại bàn trò chuyện với anh đôi câu, sau đó tiếp tục nghe giảng.

Thời gian trôi qua không quá lâu.

Chừng 8 giờ tối, anh về nhà.

Anh mở cửa rất nhẹ nhàng, mãi cho đến khi anh đi tới cửa phòng ngủ, Phong Nhã Tụng ngẩng đầu lên nhìn mới biết anh về.

Phong Nhã Tụng đặt điện thoại xuống, cười với anh.

Chu Quyền đi vào: “Thích ở trong phòng anh hả?”

Trên người anh mang theo không khí mát mẻ bên ngoài, Phong Nhã Tụng ngẩng đầu nhìn anh: “Em chiếm mất vị trí của anh rồi à?”

Chu Quyền không tỏ ý kiến gì, vuốt ve mặt cô rồi nói: “Đi, mình đi ăn cơm thôi.”

Ăn uống xong trở về, sắc trời đã bắt đầu đậm dần.

Chu Quyền rửa tay, sau đó đi vào trong thư phòng. Phong Nhã Tụng nghĩ, liệu có phải anh định dọn ra một nơi để cô ngồi học trong thư phòng không.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, Chu Quyền gọi cô: “Em vào đây.”

Phong Nhã Tụng đi vào, nhìn thấy anh đang đứng trước một ngăn tủ đang mở, trong tay cầm một túi tài liệu.

Anh đưa túi tài liệu cho cô.

Phong Nhã Tụng nhìn anh, sau đó nhận lấy túi tài liệu.

Mở nút chụp ra, bên trong có hai mảnh giấy và một vài món đồ.

Phong Nhã Tụng rút tờ giấy đầu tiên, đó là tranh màu mà cô vẽ, màu sắc còn nguyện vẹn, có điều góc giấy lại hơi nhăn.

Tờ giấy thứ hai thì mỏng hơn, Phong Nhã Tụng rút nó ra, bỗng dưng ngây ngẩn cả người.

Phía trên là bản kế hoạch mà cô viết, năm ngày ghi ở đầu bảng, bên dưới ghi ngày tháng, các chữ cái viết tắt dùng để thay thế bài tập của từng môn học.

Anh thực sự đã in bản kế hoạch ra. Mỗi ngày có dấu tích khi kết thúc nhiệm vụ và những dấu tích đó đã mờ đi một chút, ở dưới cùng của tờ giấy, có hai dòng chữ viết tay.

Nhiệm vụ: Hoàn thành các bài tập trong kỳ nghỉ lớp 12.

Khen thưởng: Một bộ đồ dùng vẽ tranh.

Trong lòng Phong Nhã Tụng cuồn cuộn gợn sóng, cô cụp mắt xuống, cẩn thận đặt tờ giấy lại, tiếp tục lật trong túi ra thì thấy chiếc hộp đựng mấy món đồ chơi nhỏ.

Cuối cùng, cô lấy ra một chiếc hộp dài, cô không nhận ra món đồ này là gì.

Phong Nhã Tụng ngước mắt lên nhìn anh.

Chu Quyền nói: “Em mở ra đi.”

Nắp được mở ra, Phong Nhã Tụng nhấc một chiếc đuôi xù lông lên, phần cuối đuôi được cố định bởi một quả cầu tròn nhỏ.

Cô biết cái này dùng để làm gì, lại ngước mắt lên nhìn anh lần nữa.

Chu Quyền duỗi tay nhận lấy, vuốt vuốt lông tơ trên đó, thì thầm: “Em có muốn thử không?”

Trong lòng Phong Nhã Tụng thoáng dao động, nhưng mà…

Cô khẽ hỏi: “… Liệu có đau không ạ?”

Chu Quyền đáp: “Không đau đâu, chỉ hơi căng chút thôi.” Anh vươn tay sờ vào cúc quần cơ: “Thử nhé.”

Chu Quyền cởi hẳn quần cô ra, kéo ghế tới ngồi xuống, vỗ vào chân và nói: “Em nằm lên đây đi.”

Phong Nhã Tụng nằm sấp xuống.

Bàn tay anh vuốt ve mông cô, cúi đầu, nhẹ nhàng đưa món đồ kia vào.

Đó chỉ là một quả cầu nhỏ, sau khi đi vào có cảm giác lành lạnh.

Phong Nhã Tụng không khỏi kẹp chặt, cảm giác là lạ, kì kì khiến cô vô cùng căng thẳng.

Chu Quyền xoa nhẹ mông cô, sau đó nói: “Đứng lên.”

Phong Nhã Tụng chậm rãi đứng lên. Cô đưa tay ra sau chạm vào lông tơ rồi lại thu tay về.

Chu Quyền cũng đứng dậy, nhìn cô hỏi: “Em đã hoàn thành nhiệm vụ học hôm nay chưa?”

Phong Nhã Tụng sửng sốt: “Dạ?”

Chu Quyền nói: “Giờ còn sớm, em cùng làm việc với anh nhé.”

Anh dẫn cô về phòng ngủ, chuyển máy tính của cô sang tủ đầu giường, thả một cái gối mềm xuống mặt đất.

“Em học thế này có được không?”

Phong Nhã Tụng gật đầu, lông tơ phe phẩy lướt qua mông và đùi cô, ngứa.

Cô quỳ xuống đệm, giữ máy tính, quay đầu nhìn anh ngồi xuống bàn làm việc.

Cô lại quay đầu về, mở bài giảng ra, thất thần lướt vài trang.

Anh ngồi ngay sau lưng cô, lúc nào cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô.

Trong cái túi tài liệu kia chứa toàn là vật cũ.

Bộ dáng hiện tại của cô là hình ảnh mà anh luôn cất giấu trong chiếc hộp nhỏ của mình ư?

Nghĩ vậy, Phong Nhã Tụng cảm thấy cơ thể sôi trào, không khỏi kẹp chặt hai chân.

Đằng sau thỉnh thoảng có tiếng gõ bàn phím vang lên, khi thì lại biến mất.

Phong Nhã Tụng không thể ngồi yên. Chỉ cần đầu gối thoáng cử động hoặc hơi quỳ bệt xuống thì những sợi lông tơ sẽ phe phẩy chạm vào má đùi cô.

Quỳ như thế một thời gian, Nhã Tụng quay đầu lại, lí nhí gọi: “… Chủ nhân.”

Chu Quyền ngẩng đầu ra khỏi bàn phím nhìn cô: “Sao thế?”

Cô nâng mông lên, giọng nói như biến thành một sợi lông nho nhỏ.

“…Đuôi em ướt rồi.”

Hết chương 42